Dọc theo những con kinh Xáng nước chảy xiết vào mùa lũ, nhưng lờ đờ nước chảy hiền hòa theo thuỷ triều lên xuống sáng chiều, có ông già ngồi một đầu xuồng, tay cầm sào dài như một cây
tre, như dò dẫm cái gì dưới giòng sông vậy"
Ổng mò đồ đó.(Cấm mấy anh Bắc Kỳ cười vì nghĩ bậy)
Bất cứ một chấn động, va chạm gì ở dưới đáy chuyền qua cây sào dài, ông ta cũng cắm sào xuống ngay tại chỗ đó, cột thuyền lại, rồi lặn xuống coi là cái gì.
Có khi chỉ là cục đá, khi thì bó củi còn tươi, lúc lại là một bập tàu dừa nước hay vỏ trái dừa khô.
Nhưng khi trúng mánh là một cái xuồng hay ca nô chìm trôi dạt từ đầu nguồn về, còn dính cả máy đuôi tôm thì mừng vô hạn .Nếu người chủ có biết được cũng phải chuộc, vì ai cũng biết ông ta
không ăn trộm nó ..
Còn những cái lặt vặt như bò cá, bó lá chằm, lóng gỗ dầu từ nhà máy cưa sút ra sau mùa lụt, thì hầu như ngày nào cũng có.
Có một lần ông ta tìm thấy một cục sắt lớn lắm, phải dùng dây thừng rồi kêu nhiều người phụ giúp kéo lên bờ, mới biết là cái bệ súng dưới tàu Hải quân.
Lúc đó có người nhớ lại là ở khúc sông này, có một tàu Mỹ bị phục kích bắn chìm, những tàu khác đã trục vớt giòng đi theo ngay sau đó rồi mà.
Có lẽ tàu bị lật úp nên bệ súng rơi ra khỏi thân tàu.
Bữa đó bán cho tiệm phế liệu được một số tiền kha khá, vì nhôm dùng dưới tàu là loại tuy nhẹ, nhưng là loại nhôm cực tốt.