Mến tặng vợ hiền
Ngày ấy em yêu tuổi tròn mười sáu,
Còn tôi vừa mười tám tuổi thanh niên.
Đón em về do bác mẹ hỏi xin,
Nên chồng vợ bởi ông Tơ bà Nguyệt.
Mười tám tuổi nhìn em tôi đẹp tuyệt
Mắt bồ câu đôi má nõn bồ quân
Suối tóc đen buông tận tới kheo chân.
Môi thắm đỏ em căng tròn lồng ngực.
Sống bên nhau những tháng ngày loạn lạc.
Năm lần sinh em mang nặng cả năm lần
Cho dung nhan em giảm bớt đôi phần,
Ôi vợ hiền em, người đẹp tuyệt trần.
Triệu Nam
*
Nhà Em
Nhà em
một xã hội vui
party dán nhện
giao duyên kiến ruồi.
Nhà em
một quán trọ buồn
độc thân
lừng lẫy
ăn xong là chuồn.
Niêu nồi
bát đũa ngẩn ngơ
tách ly
xoong chảo
bơ vơ giữa nhà.
Vườn em
một đóa vô thường
cỏ sân si mọc
ngút ngàn thiên thu.
Trăng khuya vũ khúc nghê thường
thênh thang nỗi nhớ
ngậm ngùi quê hương
CPM 41201
*
Tý Của Anh Ơi!
Anh chưa về như lời anh đã hứa
Bởi những áo cơm từng bữa hôm nay
Bởi sông, bởi núi, bởi kiếp lưu đày
Cuộc nhân thế,
Anh vẫn còn vòng xoay trong cuộc đời lận đận
Anh vẫn nhớ, và chưa hề lú lẫn
Những con đường,
đêm vắng bước chân đi
Quán sông xanh,
Ngồi nghe bờ đập đá thầm thì
Anh bên nớ, em bên ni
Tình ơi! Sao ngộ nghĩnh
Tý của anh ơi! Ta chẳng cần toan tính
Như thuở học trò,
Như tà áo tím thơ ngây
Như chiều mưa mắt lệ đong đầy
Như anh đến, anh đi
Em chẳng cần tiễn biệt
Trưa Tràng Tiền, dưới dòng Hương xanh biếc
Đỉnh Nam Giao, mây biền biệt chưa về
Dãy phố quen - anh bỗng thấy ngô nghê
Chân Mường Mán, đường quê chừ đã mất
Tý của anh ơi!
Hồn anh chất ngất
Bao yêu thương, anh dồn cất trong trái tim này
Dù mưa đến,
Dù mây bay,
Huế của ta ơi!
Tý của anh ơi!
Vẫn ngàn năm vĩnh cửu.
Thy 2000
*
Hôn Em
Hôn em lên trán, lên vai;
Hương tình nhớ mãi, nhớ hoài ngàn thu.
Hôn em khóe mắt ưu tư;
Long lanh giọt lệ... chừng như u buồn!
Hôn em môi thấm lệ tuôn;
Làn môi chín mọng nỗi buồn thời gian.
Hôn em trao gởi bình an
Vỗ về hạnh phúc... chứa chan ân tình!
Joseph Duy Tâm
*
Mùa Sao Sáng
Đêm buồn về với đất đen
Mây giăng than trách thế gian ươn hèn
Mịt mờ trần thế đảo điên
Người người trỗi dậy bon chen lọc lừa
Hai ngàn năm cũng đã vừa
Mà sao cứ ngỡ Chúa vừa Giáng Sinh
Bết Lê Hem trời đất hữu tình
Thiên Thần máng cỏ Thánh Kinh sáng ngời
Tình thiên phủ kín đất trời
Xóa đi tăm tối giữa đời điêu ngoa
Jesus nước Chúa hiền hòa
Một vì sao sáng chói lòa trong đêm
Noel đã xuống êm đềm
Trái tim thánh giá bên thềm đợi ai"
Như Sơn - Giáng Sinh buồn
*
Đôi Mắt Thủy Tinh
(Viết để chia xẻ nỗi bi ai mất mát của phụ huynh trước căn bệnh trầm kha thời đại)
Đôi mắt con tôi
Ôi! Cửa ngõ tâm hồn
đang trải rộng
mênh mông vùng ngục tối
Đôi mắt bi ai
ngập ngừng oán trách
Có lẽ nào con!"
Con gái (trai) nhỏ của ta!
Ánh mắt xa xăm
tia nắng hãi hùng
con van xin
hay đang thù hận"
Xã hội mất đi
bàn tay xây dựng
lại phải cưu mang
một xác rữa thân tàn
Đâu tiền tài
đâu danh vọng về đâu"
Hay đêm tối hãi hùng
trong ác mộng.
CPM 171101
*
Thương Bạn Quê Nghèo
Trời mưa nhớ bạn quê nghèo
Ra tù quản chế gieo neo tháng ngày
Thân giờ như gã ăn mày
Ngày xưa một thuở mày ngài tướng quân
Anh xưa một thuở vang lừng
Đánh đông dẹp bắc đã từng lập công
Làm thân cải tạo tù gông
Thân tàn ma dại về không cửa nhà
Gia tài chỉ giấy tạm tha
Sống là may phước kêu ca nỗi gì
Thôi đành an phận cu li
Sớm hôm gá nghĩa với dì nó thôi
Bà con tiếp sức xây chòi
Đồng cam cộng khổ mồ hôi luống cày
Hái rau bắt ốc qua ngày
Cày sâu cuốc bẫm đêm dài thở than
Nhìn bông điên điển nở vàng
Anh mơ thấy bóng cờ vàng tung bay
Chí trong kiệt lực hình hài
Mong sao được góp chút tài cho quê
Để còn nhớ mãi lời thề
Gặp nhau đoàn tụ ngày về vinh quang.
Vĩnh Hòa Hiệp
*
Đà Lạt
Riêng tặng người xưa
Phố xá chiều nay vắng thưa người
Sương mù bao phủ khắp nơi nơi
Lá hoa cây cỏ mờ hơi nước
Nỗi nhớ nhung nào bỗng dậy khơi"
Đã có một chiều ta với em
Cùng nhau sánh bước giữa trời êm
Gót ngà xua nhẹ trên đồi vắng
Từng cánh thông rơi đậu vai mềm.
Ta vẫn nhớ lần đến Cam Ly
Dưới thác ghềnh nghe nước rầm rì
Trầm mình ta tắm bên dòng thác
Một thoáng bây giờ đã phân ly.
Có những buổi chiều quá nên thơ
Ngồi trên thủy tạ dưới trăng mờ
Tâm sự đầy vơi theo năm tháng
Bên hồ Than Thở với tình mơ.
Nghĩ đến chiều Thu ghé suối Vàng
Nhìn đàn cá lội nhớ mênh mang
Lá vàng từng chiếc rơi từng chiếc
Bỏ lại trên cành tiếng thở than.
Kỷ niệm lưu tràn khắc xác thân
Mạch máu phồng căng gấp nghìn lần
Dư hương nồng thắm trong rừng vắng
Dấu vết ân tình với Ái Ân.
Mặc dù bao năm sống miệt mài
Làm thân du mục chẳng bằng ai
Tuổi đời cứ mỗi năm chồng chất
Nhưng Đà Lạt ơi! Vẫn nhớ hoài...
Nguyễn Như Sơn
*
Phượng Xưa, Còn Gốc Sân Trường
Tặng Việt Thanh, Đào, Ánh, Tất
Nhỏ ơi trời đã sang hè
Trên hàng phượng vĩ tiếng ve vang rền
Tan trường về có mình ên
Coi chừng có kẻ muốn quen theo hầu
Cho anh xin nói một câu
Ngày mai mình hẹn ở đâu để chuồn
Ngồi hoài trong lớp cũng buồn
Lâu lâu mình cũng trốn trường đi chơi
Học hoài cũng phải xả hơi
Ngồi giờ hóa học chẳng xơi nổi rồi
Thêm giờ vật lý lôi thôi
Phương trình toán học rối bời tâm can
Nghe anh phủ dụ ăn hàng
Em đây cảm động mơ màng món ăn
Trước tiên là món bánh canh
Uống đồ tráng miệng đậu nành một ly
Thơm mùi ớt, tỏi, hành phi,
Dĩa nem bánh ướt lâm ly quá chừng
Em đây trong dạ lừng khừng
Nửa đi cũng muốn nửa dùng dằng thôi
Bãi trường cũng sắp đến nơi
Thôi em đành chịu một hồi cúp cua
Xa rồi tiếng guốc mộc khua
Nhớ hoài cái đám húi cua mà buồn
Phượng xưa, còn gốc sân trường
Tiếng ve nức nở người phương trời nào"
Nhớ trường còn nhớ đến nhau
Một thời hoa bướm chìm vào hư không.
Vĩnh Hòa Hiệp