Cây đàn: tri kyœ, tri âm.
Cùng chung nghiệp dĩ ca cầm với ta.
Đàn sầu đàn xuống cung La,
Đàn vui lên quaœng âm Fa, Rế, Mì.
Đàn thương khúc biệt kinh kỳ,
Đàn reo như tiếng ngựa phi vang rền.
Gió là quạt, trăng là đèn,
Đàn không màng nghĩ sang hèn lợi danh.
Này gió mát, này trăng thanh,
Hàng cây chậu kiểng vây quanh là nhà,
Nhạc đàn khắp cõi người ta,
Sớm hôm hòa tiếng hát ca với đàn...
Việt Nhi
*
Kính Mừng Ngày Lễ Phục Sinh
Kính tặng ông bà Mục sư Hiền cùng anh chị em Hội Thánh Tin Lành Marrickville:
Đón Phục Sinh khắp bầu trời
Chúa sống lại đem cho đời thắm tươi
Màn đêm caœnh vật reo cười
Chúa cho Thanh khí, cho người an khương
Cha đành chuộc tội chúng con
Tìm đâu ra nữa, về đây an lành...
Về đây chung một tấm lòng
Hôm nay con đã vào hàng con chiên
Chắp tay quỳ trứơc cha lành
Tịnh tâm cha dạy... khắc ghi trọn đời
Tiếng đàn thức tỉnh thánh ca
Tấm lòng phơi phới mừng ngày Phục Sinh
Trăm hoa đua nơœ Thánh đường
Lắng nghe lời dạy Cha lành chúng con
Cuốn trôi bao nỗi ưu phiền
Đâu đây vang vọng cha hiền Jesu
Lạy Chúa cao vút trên trời
Chúng con trông thấy... rất gần: Jesu
Thanh Tương
Vườn Cây
Vườn cây vừa đẹp lại vừa xinh
Thaœm coœ non xanh caœnh hữu tình
Có luống hành hương thân óng aœ
Bên giàn đậu đũa những đôi xinh.
Cây đào cây mận mòng mọng quaœ
Nặng trĩu cành cam những trái xanh
Đàn sáo dưới sân vui ríu rít
Líu lô oanh hót ơœ trên cành.
Nắng chiều đổ xuống hiu hiu gió
Mấy đóa hồng nhung nhẹ rung rinh
Mùi hương theo gió thơm ngào ngạt
Caœnh đã lên thơ lại trữ tình.
Bên thềm râm mát trà một ấm
Vị đượm hương thơm mình với mình
Dạ những bâng khuâng lòng lưu luyến
Vườn xưa caœnh cũ ơœ quê mình!
Triệu Nam
Giọng Hát Mưa Buồn
Ơi! Giọng hát đêm nào nhung nhớ quá
Chuyện mười năm - hay suốt caœ cuộc đời
Anh sẽ không bao giờ quên giọng hát
Đêm thật buồn - mắt ngấn lệ thương rơi!
Tháng Tám mưa đêm Sài Gòn thật buồn
Em xanh xao - lời hát nhẹ như sương
Rất yên lặng bên hành lang bệnh viện
Mai xa rồi - mưa gió khóc buồn thương!
Từ mười năm - cuộc đời anh tươœng mất
Những nụ cười tươi thắm đẹp bờ môi
Trong bão cát - anh âm thầm chịu đựng
Những chua cay - tàn nhẫn đắng cuộc đời!
Bước tương lai - trơœ về anh chập chững
Vẫn chưa tìm được bước vững đi lên
Gần nưœa đời - mộng vẫn tròn tay trắng
Ai tươi cười - anh cúi mặt lãng quên!
Em đã đến như mưa đầu muà Hạ
Bước nhẹ nhàng - sương mát buổi bình minh
Ơi! Giọng hát đêm nào xanh hoa lá
Sao em buồn - sao mắt ướt lung linh.
Đêm gặp gỡ - không mùa Xuân tươi mát
Mà mưa Thu, tháng Tám ướt trời đêm
Anh tỉnh giấc - mà tươœng chừng aœo mộng
Uống no đầy - hạnh phúc ngọt môi em.
Em đã đến - tự lòng anh đã đến
Hạnh phúc nào không tràn ngập đắng cay
Trong ánh mắt thật buồn đầy thương mến
Mai xa rồi - mãi mãi nhớ đêm nay!
Em cứ hát - anh xin em đừng khóc
Đừng nghẹn ngào - anh giữ mãi trong anh
Đôi mắt buồn thương xanh xao làn tóc
Mai dù xa - mây vẫn đẹp nụ lành.
Thy Lan Thaœo
*
Dậy Đi Thôi
Còn khối điều vẫn cứ chưa làm được
Caœ bàn tay đầy những nét đan nhau
Số cuœa ta không có thể sang giàu
Chiêm nghiệm caœ đời trước sau vẫn thế.
Ra tới nước ngoài vẫn còn quá tệ
Chuyện áo cơm đâu có dễ rứt ra
Bao năm rồi vướng cơn bệnh trầm kha
Bệnh bất lực nhìn sơn hà nguy biến.
Nói cho nhiều cũng chỉ là ngụy biện
Ái quốc đâu chẳng thấy ái quốc gì
Để mỗi ngày nhìn đất nước lâm nguy
Ta câm lặng chẳng kể chi thời cuộc.
Làm như một người đam mê nghiện thuốc
Kiếm tiền thôi, mua sắm cưœa nhà thôi
Chỉ biết mình mặc quê mẹ nổi trôi
Qua ngày tháng cho đến hồi luống tuổi.
May mà có em nhắc dùm đoạn cuối
Tuy muộn màng nhưng dẫu muộn hơn không
Phaœi góp công giúp giòng giống Lạc Hồng
Thề traœ sạch nợ tang bồng hồ thỉ.
Trao tặng em một vòng hoa trân quý
Bận rộn nhiều mà vẫn biết nghĩ suy
Nhắc nhơœ ta làm nên những chuyện gì
Ích lợi nước để đời thêm ý nghĩa.
Đêm nằm nghiền ngẫm lời em thấm thía
Dang tay ra đón tất caœ mọi người
Phaœi chan hòa nơœ thắm nụ cười tươi
Phaœi thành thật trong nỗi niềm hòa ái.
Dậy đi thôi vì dân an quốc thái
Bừng tỉnh lên hãy quyết hăng hái lên
ƠŒ đâu đây hồn sông núi vang rền
Réo lời gọi đáp đền ơn Tiên Tổ.
Phạm Tình Thơ
*
Người
Người có biết mỗi lần trăng hết khuyết
Trái tim ta tha thiết nói tiếng yêu
Mùa Đông lạnh ta từng traœi cũng nhiều
Nên thấm thía cô liêu tim buốt giá
Trái đất đây ta đi hơn nưœa quaœ
Hương sắc đầy đôi mắt bước chân qua
Chỉ người thôi duy nhất một dáng hoa
Trói tim ta bằng ma lực huyền bí.
Khiến lưỡi yêu ta nếm mà vô vị
Bao hương hoa với vóc dáng ngọc ngà
Ta đã hiểu vẫn còn kém rất xa
Người phaœi là không khí ta đang thơœ"
Người phaœi là vấn vương muôn nỗi nhớ
Người phaœi là caœm hứng vạn bài thơ
Tên cuœa người ta hằng gọi trong mơ
Người là ai ta tìm hoài đợi mãi...
Hiệp Lữ
*
Phận Người Trong Cõi Đời Ô Trọc
Số Trời
Anh đây chấp nhận số trời
Có gì hươœng nấy chẳng lời thơœ than
Cu li làm hãng tàng tàng
Mai này về đất" Thiên Đàng" Chẳng sao.
Phận Người
Bây giờ đã quá bốn mươi
Vẫn còn mơ mộng làm người chẳng nên
Nhiều khi vợ bực: nó kênh
Còn ta thì cứ lăn kềnh làm thơ.
Chùm gưœi
Ngồi coi con nước ra khơi
Ngẫm đi nghĩ lại thấy đời cuœa ta
Làm thân chùm gưœi xa nhà
Cũng xong một kiếp phôi pha một đời.
Vận Nước
Nhớ nhà nhớ quá đi thôi
Còn thương đất nước, thằng tôi làm gì"
Lẽ nào lại xách ba ly
Cuối năm về bển nằm lì bia ôm.
Mặc cho đời chưœi om xòm.
Gia Đình
Cuối tuần gọi bánh pizza
Đồ Tây đổi món caœ nhà cùng ăn
Đám con thì đớp rất hăng
Còn ta thì nhớ mì căn xì dầu.
Công Việc
Giàu thì cũng chẳng hơn ai
Đi làm ơœ hãng hàng ngày kiếm cơm
Ai mà không muốn việc thơm
Ta không nịnh được có hôm boœ về.
Con Cái
Dạy con biết tiếng nước nhà
Nhưng mà tụi nó lơ là quá đi
Mỗi tuần hai tiếng thấm chi
Thương con ta chẳng giúp gì được đâu.
Ước Nguyện
Nhắn lời với vợ nhớ rằng
Khi nào ta chết đốt phăng cho rồi
Tro tàn đem đổ biển khơi
Sông Kiên, ta đã một đời lớn khôn.
Vĩnh Hòa Hiệp
*
Trường Gò Đen
Kyœ niệm đi ngang trường cũ sau nhiều năm xa cách
Trường tôi nghèo lắm ai ơi
Mái xiêu tường vẹo màu vôi nhạt mờ
Từng đàn treœ dại đầu thơ
Tụm 5 khúm 7 đợi chờ tương lai.
Bao năm sương gió miệt mài
Giờ qua trường cũ tươœng ngày hôm nao
Cũng giàn phượng vỹ cúi chào
Cũng đàn chim seœ thì thào líu lo
Trường xưa vẫn đứng vẫn chờ
Những tâm hồn dại đầy giờ đi hoang
Có ai về ghé trường làng
Ôm trang kyœ niệm dịu dàng thuơœ xa
Vẫy vùng trong cuộc phong ba
Trường quê lầm lũi dạy la treœ khờ
Bom dày đạn xéo thân trơ
ươœng đâu trường cắn răng chờ mạng vong.
Giờ trông trường sụp muœi lòng
Chiến tranh biệt dạng trường không phết màu
Vết bom lằn đạn còn đau
Trường tôi như thuơœ hôm nào xa xưa.
Hò hơ... Gò Đen gió thổi phất phơ có ngôi trường cũ...
Hò hơ... có ngôi trường cũ... vẫn chờ cố nhân.
Tùng Darlo