Hôm nay,  

Thơ Thơ

11/12/200600:00:00(Xem: 2653)

Thu Sang Nhớ Bạn

Nhìn nắng thu vàng, gió thảnh thơi
Bỗng dưng nhớ bạn tận phương trời
Nơi đây hiu hắt khi thu đến!
Chốn đó buồn không lúc lá rơi"
E tiết đông về thưa cánh nhạn
Rồi mùa tuyết đổ bặt tăm hơi
Vài dòng thăm hỏi xin trao gửi
Mượn ý trong thơ có đủ lời"

Trần Ngân Tiêu

*

Áo Tím Thu Vàng

(Bài xương của Ngọc Bích)

Áo Tím thôi bay trước cổng trường
Thu Vàng vẫn trải khắp muôn phương
Tìm đâu màu Tím người năm trước
Sợi khói Vàng bay gợi nhớ thương

Mây Tím giờ đây cuối nẻo đường
Lá Vàng lại rụng với mưa tuôn
Chân trời Tím cũ giờ xa khuất
Vàng ánh trăng mờ lẫn khói sương

Chiều Tím tràn dâng nỗi nhớ ai
Gửi theo Vàng gió tóc buông dài
Nơi đây nắng Tím buồn hiu hắt
Quê cũ Vàng phai mộng đến người

Đêm Tím nơi này vẫn nhớ thương
Về nơi Vàng trải cõi mù sương
Liệm Tím mồ chôn vùi kỷ niệm
Muôn trái tim Vàng vẫn tỏa hương"

Ngọc Bích

*

Áo Tím Thu Vàng

(Bài họa 1: của Từ Phong)

Áo tím ai bay buổi tựu trường
Còn in ký ức dẫu tha phương
Giờ đây người cũ ai còn nhớ"
Nhìn lá Thu Vàng gợi luyến thương

Nhớ lúc chia tay cuối chặng đường
Lệ hoen mí mắt ngập ngừng tuôn
Lá thu vàng rụng chân trời tím
Trời mãi về khuya lá điểm sương

Thu tím chiều nay nhớ đến ai
Nhớ ai gần sáu chục năm dài
Thầy xưa bạn cũ giờ đâu nhỉ
Nhìn lá vàng rơi lại nhớ người

Cảnh cũ người xưa mãi tiếc thương
Trăng vàng cùng ngắm mỗi đêm sương
Chiều nay mây tím phương trời cũ
Kỷ niệm khơi về lại ngát hương.

Từ Phong

*

Áo Tím Thu Xưa

(Bài họa 2: của Joseph Duy-Tâm)

Áo tím Thu xưa dưới mái trường,
In sâu kỷ niệm lúc tha phương,
Một mầu tim tím đời trinh nữ,
Ngó lá Thu bay chạnh nhớ thương.

Mây tím giăng giăng khắp nẻo đường,
Gợi nhớ người xưa lệ chảy tuôn.
Tìm kiếm nơi nao người em nhỏ;
Chắc hẳn giờ đây tóc điểm sương!"

Sương tuyết loang dần mái tóc ai,
Tóc ai Thu ấy thõng buông dài,
Như dòng suối mát vương tình mộng,
Nhìn khói quyện sương nhớ dáng người.

Ngắm ánh trăng Thu lại nhớ thương,
Dáng người con gái đi trong sương,
Thướt tha dợn sóng hồ Thu động,
Ngập ánh trăng Thu phảng phất hương!

Joseph Duy-Tâm

*

Xuân Nào Trên Quê Hương"

Mẹ gởi cho tôi
mùa xuân Hà Nội
Ba mươi sáu phố phường trôi nổi
tả tơi
Bạn gởi cho tôi
mùa xuân xứ Huế
lũ lụt thiên tai
khốn khổ trăm bề.

Còn em nữa
Ôi Sài gòn diễm lệ
Xuân có về
xua bóng tối mênh mông
Ngày cuối đông
có tấp nập rộn ràng
Khu phố chợ có xôn xao
người mua sắm.

Tết năm nay
trời mưa hay trời nắng
Áo lụa vàng
em có mộng vu quy
Có ngóng trông
mong đợi bước người đi
Xa ngàn dặm
vẫn mong hồi cố quận.

vânlam

*

Vườn Cảnh Xứ Người

Hoa cảnh thân yêu vẻ nõn nà,
Tang điền, thương hải chẳng rời ta.
Thu Đông gió tuyết hương nồng đượm,
Xuân Hạ phong sương sắc mặn mà.
Tô điểm nhân quần khi tắt gió,
Trang hoàng xã hội lúc mưa sa.
Đòi phen tao ngộ cùng thi sĩ,
Nhả ngọc, gieo vần ý thiết tha.

Thiết tha ước nguyện khắp muôn phương
Thoát họa tiêu sơ, nạn hí trường.
Ngắm cảnh nguôi ngoai sầu  viễn xứ,
Nhìn hoa khuây khỏa hận ly hương.
Tỏa mùi ngào ngạt mươi giò huệ,
Phô sắc lung linh chục khóm hường.
Muôn tía, nghìn hồng ai chẳng quý,
Còn gây cảm hứng khách văn chương.

Trường Giang

*

Giữa Nắng Nam Hà

Nắng rực trưa hè, nước bốc hơi
Rừng thưa hoang dã đá cằn vôi
Bóng in rõ nét trên triền núi
Hướng mắt trời Nam mây xa xôi...!

Ong, vắt lạ mùi bay quẩn quanh
Tay rìu ta bước ửng trời xanh
Khát khô với bứt vang rừng ngậm
Hụt hẫng đời ta phận cũng đành

Núp nắng thân ngồi dựa gốc cây
Nón che khuất mặt giấc lưu đày
Vẳng nghe vó ngựa ngàn xa dậy
Nhướng mắt rã rời xót đắng cay!

Ta liếc nhìn xem da sạm đen
Nắng trời đâu biết lạ hay quen
Tám năm chưa thấy ngày rơi rụng
Cố nén chua cay tủi phận hèn

Đá lở lăn ầm tiếng hoảng kinh
Bão đời sao cứ mãi điêu linh
Trong mơ ta thấy màu mi mắt
Của bé năm xưa - sáng thật tình

Lững thững chừng như dở cuộc say
Trầm thân hoang dã phận lưu đày
Chỉ thương cho mẹ ta cầu nguyện
Rũ sạch bùn nhơ cõi nhục nầy

Thy Lan Thảo

*

Xa Rồi Phố Cũ

Xa rồi con phố thân thương
Ta đành xóa bỏ một trương mục tình
Bao nhiêu vốn liếng hữu hình
Đã thành kỷ niệm để dành trong mơ.
Xa rồi con phố cũ xưa
Nơi ta gởi những bơ vơ cuộc đời
Nơi ta khóc, chỗ ta cười
Buồn vui ngày tháng, có người sẻ chia
Có người đi đón kẻ về
Nghe hương từ mái tóc thề bay ra.
Mùa giông bão dậy, chia xa
Về thăm phố cũ, có ta, không nàng
Không màu cưới, chỉ màu tang
Cuối đường phố, một ngân hàng khai trương
Vốn tình còn chút dư hương
Vốn tiền như sóng tràn trương mục giàu.
Buồn thương ai vỡ mộng đầu
Gượng nâng ly chúc mộng sau vuông tròn.

Lưu Thái Dzo

*

Anh Đèo Em Lên Chùa

Anh đèo em lên chùa,
Lưng đồi, bỗng đổ mưa.
Cả hai cùng lạnh lắm,
Bên nhau. Tiếng gà trưa...

Dìu em vào hốc đá,
Dưới tượng Phật từ bi.
Mưa vẫn rơi tầm tã,
Em cầu xin những gì"

Thì thầm em tụng kinh,
Khấn nguyện cho duyên mình:
Sấm sét đời giông tố,
Được sắt son niềm tin.

Đã mấy mùa Xuân qua,
Anh hành quân rất xa.
Lao mình vào khói lửa,
Ngong ngóng đợi tin nhà.

Khoác áo trận về thăm,
Hiu hắt ánh trăng rằm.
Mờ mờ con dốc cũ,
Bóng người xưa, biệt tăm...

Em đi, xa tít nơi nào"
Hỏa châu rơi rụng, chiến hào ngẩn ngơ!
Biên thùy ôm súng thầm mơ,
Bao giờ, cho đến bao giờ, gặp nhau"!

Hoàng Ngọc Văn

*

Thơ Đấnh Tranh

Thơ Đấu Tranh là nơi hội tụ những vần thơ "tải đạo" của các thi nhân luôn luôn thấy trong lòng: "Ba mươi năm lẻ đá mòn. Niềm đau trang sử vẫn còn trơ trơ. Ba mươi năm nát hồn thơ. Có nghe chăng mảnh dư đồ giẫy đau"" Sàigòn Times tha thiết hy vọng được sự đóng góp, xướng họa, cuœa thi hữu xa gần có chung hoài bão: "Chở bao nhiêu đạo, thuyền không khẳm; Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà"... Qúy thi hữu, độc giaœ nào caœm thấy cao hứng, muốn "dương buồm chở thuyền đạo, phóng bút đâm kẻ tà", xin vui lòng gưœi bài về hộp thư tòa soạn, bên ngoài ghi: Thơ Đấu Tranh. - Trân trọng.

Bánh Vẽ

Buồn biết mấy cuộc đời đầy bánh vẽ
Biết bao người nhấp nhổm cố giành nhau
Mặc thế nhân, quằn quại chốn bể dâu
Vẫn tơ tưởng, mơ màng nơi bánh vẽ

Nhìn cuộc thế, tựa cung đàn lướt nhẹ
Nhưng bên trong, cuộn máu lửa hận thù
Niềm tin gầy, vàng vọt, lá mùa thu
Trong khốn khổ, oan khiên, tìm định hướng

Tình tha nhân có còn trong tâm tưởng
Hay dập vùi, vòng thế sự bon chen
Nét hân hoan, nơi não trạng ươn hèn
Tạo nước đục, thả câu tìm mối lợi

Đời nham nhở, bỗng nhiên nhiều con rối
Múa lăng nhăng trong trận thế hỏa mù
Ánh lập lòe, kẻ cướp tưởng nhà tu
Trong loạn sắc, buôn niềm tin đồng loại

Đã lâu lắm, Quê Hương mầu nhợt tái
Dân nhọc nhằn, mò mẫm bước chân đi
Bao máu xương, đánh đổi được những gì
Nhìn kỹ lại chỉ thấy toàn bánh vẽ

Phạm Thanh Phương

*

Bên Đỉnh Non Đoài

(Tha thiết gởi về Quê Hương Việt Nam. Riêng tặng những Anh Hùng đang THỰC SỰ dấn thân đấu tranh cho tự do dân tộc)

Bờ đá xanh rêu, nước dập dềnh
Nắng bơi trên biển, biển buồn tênh
Hải âu dăm cánh bay rời rạc
Hoang thổ vài doi nổi bập bềnh
Nhìn đợt sóng lăn, tình khắc khoải
Ngắm làn mây cuộn, ý mông mênh
Nào ai tri kỷ mà tâm sự
Quang phục đường quê vẫn gập ghềnh

Quang phục đường quê vẫn gập ghềnh
Hãy vì vận nước qúa lênh đênh
Góp tài chớ ngại điều cao thấp
Đấu trí cần dè chuyện hớ hênh
Cứu nước đâu màng đường danh lợi


Giúp nhà nào quản cái công lênh
Hỡi người tráng sĩ mài gươm báu...
Bên đỉnh non đoài bóng nguyệt chênh

Bên đỉnh non đoài bóng nguyệt chênh
Thương ai cuối lũng lại đầu kênh
Xót nòi, dấn bước nơi gian khổ
Yêu nước, lao mình chốn bấp bênh
Chí sắt đã tôi hồn dũng kiệt
Lòng son không mỏi lối chênh vênh
Cờ bay rồi sẽ vàng sông núi
Ba cõi mừng nhau vượt thác, ghềnh

Ngô Minh Hằng

*

Không Đầu Hàng Giặc

Kính thưa Cha! ... con chiên đang tù tội
Kính bạch Thầy! ... các đệ tử tự thiêu
Thầy, Cha ơi! Dân Việt khổ quá nhiều
Non nước ta đang ngả nghiêng, nghiệt ngã.
Các bạn hỡi! Hãy dẹp qua đấu đá
Chẳng lợi ích gì - chỉ thiệt dân thôi
Đừng a dua chạy theo đám tanh hôi
Đem bán rẻ lương tri vì danh lợi
Kính Thầy, Cha, bạn - dân con trông đợi
Yểm trợ quê nhà nhất quyết vùng lên
Cùng nắm tay lật đổ bọn bạo quyền
Dẹp tan đảng đã quên dòng giống Việt
Bọn tham nhũng dùng luật rừng thống trị
Lấy sức dân làm lợi chính riêng mình
Nhìn cụ già các em nhỏ hy sinh
Phải gánh chịu những làn roi điện quất
Công lý đâu hỡi những người trí thức"
Trí thức gì" Toàn một đám sân si
Tranh giành lợi danh, bất trí, bất tri
Trong lúc đó dân vẫn quần áo vá!!!
Đồng bào ơi! Kìa tập đoàn gian trá
Chúng làm được gì ích nước lợi dân"
Trả lời đi! Người Cộng sản vô thần
Chỉ chém giết dân hiền lương vô tội!
Chữ "sĩ" đâu" Hỡi những người phản bội!
Phản bội Thánh Hiền, phản bội Cha Ông,
"Hàng hai" "quốc doanh" -theo đám vô tông
Quên cả cội nguồn Rồng Tiên đất Việt
Mong các bạn hãy giữ tròn khí tiết
Quyết chung lòng phục quốc há cầu danh
Đừng buôn dân bán luôn cả Thánh Thần
Hồ, Đồng, Mạnh ... dâng đất cho Trung Cộng!!!

Phạm Hoài Việt

*

Tâm Sự Đặng Dung

Trót mang tâm sự gởi vào thơ
Non nước thương ôi một cuộc cờ
Bần tiện gặp thời ngồi vắt vẻo
Anh hùng lỡ vận đứng lơ ngơ
Vàng son quá khứ giờ phai lạt
Ánh sáng tương lai vẫn mịt mờ
Thù nước còn đây đầu tóc bạc
Gươm mài thao thức bóng trăng mơ

Hồ Công Tâm

*

Sắp Mở Màn Rồi

Ngồi xem thế-sự diễn ra sao...
Hoạt-cảnh đu dây có nhảy rào
Chính-trị quay tròn hơn vũ-bão
Nhân-quyền xây-xẩm kém thanh-cao
Tuồng chi" Tức-tưởi thoi lang-bạt
Tích cũ! Niềm-tin rỉ máu đào
Lại sắp mở màn trang sử Việt
Lầm-than Việt-Tộc tiếng thì-thào.

Tiểu Bảo

*

Gương xưa!

Việt Quốc, Cha Ông ta đắp bồi
Danh lừng Lạc Việt khắp muôn nơi
Bao phen xâm lược, Tàu lui gót
Mấy bận cưỡng toan, giặc tả tơi
Vinh nhục sử nhà thề tận sức
Thăng trầm mệnh nước quyết không ngơi 
Chung tay con cháu, tan gian khó
Nối gót tiền nhân, nước rạng ngời

Nối gót tiền nhân, nước rạng ngời
Anh thư, hào kiệt bốn phương trời
Vùng lên xoá sạch quân gian ác
Đứng dậy dẹp tan lũ hại người
Dân chủ nào trong tay cẩu tặc
Tự do sao ở lũ chồn hôi
Nhân quyền đòi lại không ngồi đợi
Còn đó Gương xưa ta gắng soi!

Dân Nam

*

Cô là ai mà ra nông nỗi!!!

Viết cho Sư Cô Thích Nữ Đàm Thoa
Bởi cộng sản cưỡng đoạt chiếm chùa
Tại tỉnh Bắc Giang, mà ra nông nỗi!!!

Nhìn tấm hình Cô, mình mẩy, chân tay, Mặt mày sưng vù, tím ngắt
Từ áo tới quần bị xé rách nhiều mảnh, khiếm nhã, tả tơi
Cô là ai và làm gì, mà ra thế Cô ơi!
Đã gây nên tội tình chi, mà trở thành nông nỗi!
Trong uất ức, Cô nghẹn ngào tiếng nói
Trong tận cùng, Cô thổn thức nguồn cơn
Trong niềm đau, Cô tỏ rõ thiệt hơn
Và nước mắt trào tuôn, nghẹn ngào thanh âm đứt quãng

Tôi chỉ là một Ni Cô, người tu bình thường, đơn sơ, thanh đạm
Sống dưới mái chùa trong xóm nghèo của tỉnh Bắc Giang
Của nước "Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam"
Được mệnh danh "đỉnh cao trí tuệ loài người"
Với tôn chỉ "độc lập, tự do, hạnh phúc "
Tôi chỉ là một Ni Cô, trong mảnh nâu sồng, vui niềm thoát tục
Mỗi sớm tối mai chiều, chuông mõ kệ kinh, sưởi ấm dân làng
Cùng Phật tử, dân nghèo chắt chiu, vay mượn, chỉnh trang
Để mái chùa tránh cảnh quẹo xiêu, đỡ mưa, chống nắng
Họ - những con người "quang vinh của Đảng"
Đuổi tôi ra, và cưỡng bức chiếm chùa
Tôi và dân làng, mò lên tận cung đình Hà Nội kiện thưa
Đã 2 năm qua, ăn chực nằm chờ vẫn như cá ngậm tăm đáy nước
Đất nước tôi, nghe nói, mới nhập vào "mậu dịch quốc tế"
Là thành viên thứ 150 vừa ký ước
Cộng Sản Việt Nam đang rình rang tổ chức
Hội nghị APEC qui tụ đủ hạng mặt bự tai to
Tôi và dân tôi vẫn khép mồm, câm miệng, co ro
Cả đất nước, đâu đâu cũng ngục tù, chốt khóa
Từ miền Bắc đến miền Nam, đâu đâu cũng lớp, vòng, kềm, tỏa
Từ thành thị đến thôn quê, đâu đâu cũng sắc đỏ chói chan
31 năm dài, trải qua: Chuyên chính, xét lại, đổi mới, hội nhập,
nhưng chủ nghĩa thiết ngàm
31 năm trường, 365 ngày nhân lên, chưa có một ngày tươi sáng
Độc lập chăng, là độc đạo, độc tôn, độc quyền, độc đảng
Tự do chăng, là tự tung, tự tác, tự lộng, tự hành
Hạnh phúc chăng, là hạnh nhục, hạnh nhằn, thảng thốt, thất thanh
Hơn 80 triệu người phải è đầu
Bởi vài trăm tên của tập đoàn Trung Ương, Chính Trị Bộ
Không còn ngôn từ nào nói lên hết tiếng khổ
Không còn chữ nghĩa nào lột tả hết tiếng đau
Người dân tôi, chung cả nước một tàu
Cùng thống oán trong hờn căm tủi nhục
Có nghe câu, sông có khúc, người có lúc
Chỉ có khúc với lúc, mà đã lắm chua cay
Huống chi Miền Bắc, hơn nửa thế kỷ đọa đày
Và hai Miền, đã 31 năm, rã rời, tan nát
Đêm tối phủ hoàng hôn
Bờ lau tung bụi cát
Hỡi cộng sản bạo tàn
Còn có chút lương tâm
Hỡi thế giới loài người
Hãy giải cứu Việt Nam
Tôi xin nâng đóa tay đàm
Vầng dương lan tỏa nắng vàng quê hương
Tôi xin cam lộ tình thương
Chan hòa điệu sống mọi đường Việt Nam.

Thấu Tâm Can

*

Thơ Nguyễn Chí Thiện

Lệnh Tha

Vui nào bằng cái lệnh tha
Nhưng bao cảnh ngộ thực là xót xa!
Ra tù mất mẹ mất cha
Vợ bỏ lấy chồng, con hóa lưu manh
Hai bàn tay trắng, thân anh
Miếng cơm manh áo, quẩn quanh tháng ngày
Trong tù anh đã xanh gầy
Ra tù anh vẫn xanh gầy thảm thê
Công an o ép trăm bề
Nay đồn, mai sở,chán chê nhục nhằn
Kiếp nghèo cơm chẳng đủ ăn
Ốm đau ập tới khó khăn cùng đường
Một liều thuốc chuột thảm thương
Đã đưa anh thoát "thiên đường Mác Lê"!

(1979)
Chủ Nghĩa Mác

Chủ nghĩa Mác chỉ là không tưởng
Trái với bản chất con người, reo rắc tai ương
Lũ tông đồ, hay đồ tể vô lương
Đã gây bao là máu lệ bi thương
Đã phạm bao tội ác tày trời!
Hơn nữa nó ra đời
Khi Luân Đôn, Paris còn đi xe ngựa
Nay là thời tên lửa, máy bay!
Nếu cứ ngu si ôm mãi chủ nghĩa này
Nếu cứ thẳng tay bóp mãi dạ dầy
Đất nước nở mặt nở mày làm sao được nữa!
Dân tộc ta phải quăng ngay nó vào bếp lửa
Nồi cơm mới có thể mong đầy
Tự do, no ấm mới sum vầy

(1984)

Nhìn Xuất Cơm

Nhìn suất cơm- cực hình tra tấn
Vừa khổ đau, vừa căm giận bừng bừng
Chúng đang xẻo của ta từng miếng thịt
Hút của ta từng giọt máu bi thương
Chúng cho ta ăn thua một con mèo
Và khoái trá nhìn ta xương da lủng củng
Đi đứng lờ đờ, xanh bủng, mắt mờ run
Chúng bảo ta vẫn còn nghị lực
Vẫn ngấm ngầm sáng tác
Tiếp tục nuôi ý đồ xấu xa bôi xấu Đảng
Lần thứ hai trước mắt địa cầu
Chúng hứa bắt ta phải quỵ gối, cúi đầu
Ngậm đắng nuốt sầu tới ngày lấp lỗ
Mang theo thơ phú xuống mồ
Nhờ Diêm Vương xuất bản
Cho loài giun đất đọc ngâm!
Ta không trả lời
Lấy mùi xoa lau qua vầng trán
Vầng dương còn cháy đỏ
Dẫu hoàng hôn!
 (1987)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
DB Rick Miller thuộc Đảng Cộng Hòa, đại diện khu vực Sugar Land, đã bị phản ứng gay gắt sau khi ông chụp mũ các đối thủ tranh ghế ông chỉ vì họ là người Mỹ gốc Á trong địa hạt đông ngưởi gốc Á.
Ai quyết tâm đi tìm chân lý và hướng thượng cuộc đời trong tinh thần – Tu là cõi phúc – đều hưởng được sự bình an trong tâm hồn, tức là hưởng được hạnh phúc, Thiên đàng, Niết bàn, Cõi phúc ở trần gian
nữ tài tử Julia Roberts và cựu đệ nhất phu nhân Michelle Obama sẽ có chuyến đi đặc biệt thăm Việt Nam trước khi sang Malaysia dự chương trình "Leaders: Asia-Pacific"
ông có tập Thơ Lửa, cùng làm với Đoàn Văn Cừ, gồm những bài thơ đề cao cuộc kháng chiến chống Pháp, do Cơ quan Kháng chiến Liên khu III xuất bản, được in ở Thái Nguyên năm 1948
James Nguyen Fernandes, 43 tuổi, bị buộc tội 6 vụ tấn công, gồm 2 tội tấn công cố ý sát hại, và 6 tội phạm tội liên quan súng, theo hồ sơ tòa án cho biết.
Cục Cảnh sát Hình sự của Bộ Công an mới đây thừa nhận Việt Nam là một “điểm nóng” của nạn buôn người và di cư bất hợp pháp, với lợi nhuận hàng năm lên đến hàng chục tỉ đôla.
Khi chưa thấy ánh mặt trời, Tôi đã cảm nhận được muôn ngàn đau khổ, Của mẹ cha, Của bà con và của muôn triệu người dân gần xa trong nước, Lúc mẹ ôm bụng bầu chạy từ chỗ nầy sang chỗ khác,
Theo bản tin từ đài KUSI, Dân biểu Cộng Hòa Duncan D. Hunter cho biết ông sẽ nhận một tội sử dụng sai trái quỹ vận động khi ra tòa vào hôm Thứ Ba ngày 3 tháng 12/2019 trước Chánh án Thomas J. Whelan.
Mùa cháy rừng hiện nay nêu bật việc cần phải nhanh chóng đạt được các mục tiêu loại bỏ carbon đầy tham vọng của California, và bản báo cáo ‘Lộ Trình 2045’ đặt ra sơ đồ định hướng để đạt được mục tiêu đó
Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump hôm Thứ Hai, 2 tháng 12, lên án các nhà Dân Chủ tại Hạ Viện về việc tổ chức điều trần luận tội trong khi ông đang dự hội nghị thượng đỉnh NATO tại London
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.