Hôm nay,  

Cọp Trong Cũi Sắt

4/20/200200:00:00(View: 4847)
Ngoại trưởng Mỹ Colin Powell đã ra về tay không vì không đạt được một cuộc ngừng bắn giữa Do thái và Ả rập. Kết quả chuyến đi 10 ngày cũng đã có đôi chút gọi là "tiến bộ", nhưng sự thực đó chỉ là những miếng xương xẩu khó nuốt cho hòa bình, nó chỉ làm tình thế căng thẳng thêm. Israel hứa rút quân ra khỏi các thành phố và thôn xóm ở Tây ngạn, trừ Ramallah và Bethlehem, và cũng không hề cam kết sẽ không trở lại. Palestine lên án khủng bố, nhưng không chịu có hành động nào để làm dứt điểm các vụ đánh bom tự sát một khi quân Israel còn ở Tây ngạn. Vẫn cái vòng lẩn quẩn: không thể có hòa bình nếu không có an ninh, và không thể có an ninh nếu không có hòa bình.

Tình hình sẽ đứng lại ở đây chăng" Hãy nhìn hình ảnh hai con cọp. Con cọp Yasser Arafat vẫn nằm trong cũi sắt, còn con cọp địch thủ Ariel Sharon vẫn tự do ở ngoài điều binh khiển tướng. Khi Sharon nói không rút quân ra khỏi Ramallah, điều đó có nghĩa là chiến xa Israel tiếp tục vây chặt Arafat và một số thuộc hạ trong hai căn phòng thiếu mọi tiện nghi ở thành phố này. Người ta hiểu tại sao sau lần họp chót với Powell, cọp Arafat lồng lộn trong cũi sắt và gầm lên những tiếng giận dữ. Khi Powell đến Jerusalem, một quả bom tự sát đã đánh vào bên cạnh ngôi chợ lộ thiên khiến Powell không chịu dến họp với Arafat. Buộc lòng Arafat phải đưa ra một bản tuyên bố lên án các vụ khủng bố "dưới mọi hình thức" và đặc biệt lên án vụ "tấn công" mới nhất vào thường dân Do thái ở Jerusalem, để mong được họp với Powell. Nhưng họp với Powell không có nghĩa là nhượng bộ về những điều căn bản trong cuộc chiến chống Israel, thật ra Arafat chỉ trông chờ đây sẽ là khởi điểm cho cửa cũi sắt bắt đầu hé mở để thoát ra ngoài như cũ.

Từ lúc bị bao vây trong đại bản doanh ở Ramallah, Arafat đã bình thản nói sẵn sàng "tuẫn tiết", vậy tại sao bây giờ cầy cục để mong thoát ra ngoài" Và nếu đã muốn "tuẫn tiết" tại sao Arafat không cầm súng cùng thủ hạ bước ra khỏi phòng họp ngang nhiên đối đầu với chiến xa và chết phanh thây như mọi kẻ tuẫn tiết đánh bom tự sát" Bom tự sát không thể "tự sát" trước các họng súng đại bác chiến xa vì đó là cái chết lãng xẹt, bom tự sát "chết" giữa đám thường dân đông đảo của địch tay không vũ khí mới có ý nghĩa vì nó kéo theo cái chết của một dám đông dân bên địch. Sau lần họp thứ hai và cũng là lần chót với Powell, Arafat thấy là vô vọng, bởi vì Powell không chịu ép buộc Sharon phải mở cũi mà còn đòi Arafat phải bắt giữ những tay khủng bố và phải "làm thêm nữa", ra lệnh từ nay chấm dứt mọi vụ đánh bom tự sát trên đất Israel. Chấp nhận như vậy có nghĩa là đầu hàng chớ còn thương thuyết hòa bình gì nữa. Và nếu ra lệnh bắt những tay cầm đầu tổ chức đánh bom tự sát là sẽ đưa đến loạn trong nội bộ, tính mạng Arafat cũng khó toàn. Cọp gầm lên uất hận là phải.

Tại Washington sau khi nghe Powell tường trình, Tổng Thống Bush ngợi khen Sharon và còn bồi thêm một đòn nặng đánh vào Arafat. Ông nói không những Arfat có trách nhiệm phải diệt trừ nạn bom tự sát mà Arafat còn phải bắt 5 nghi can ám sát một cựu bộ trưởng Israel. Bush "thông cảm" tại sao quân đội Israel không rút khỏi Ramallah. Đó là để tiếp tục vây chặt Arafta vì tin rằng 5 nghi can nói trên đang ẩn núp trong mấy căn phòng còn lại của đại bản doanh của Arafat. Như vậy chính Bush đang dồn Arafat đến đường cùng. Bởi vì cai tù Sharon đã đích danh tố cáo Arafat là một tên khủng bố và khi Sharon nói hành quân để bắt cho hết những kẻ khủng bố, điều đó còn cho thấy Sharon muốn loại trừ Arafat để tìm một kẻ đối thoại khác. Chính phủ Bush đã ủng hộ Sharon và không có sáng kiến nào khác. Những ý kiến như mở một hòa hội Trung Đông có một số nước Ả rập tham dự, có Arafat hay không có Arafat, vẫn chỉ là những màn quạt cho đỡ nóng chớ không có một hành động cụ thể nào.

Tổng kết tình hình đến nay cho thấy phía Palestine bị thiệt hại rất nặng. Trận đánh đẫm máu kéo dài trong hơn một tuần ở trại tị nạn Jenni, nơi có người đã ra đi đánh bom tự sát và có nhiều tay súng Palestine ẩn núp, đã kết thúc vồi hàng trăm người Palestine bị chết. Không có con số nào chính xác, phía Palestine nói có 500 người của họ kể cả dân tị nạn bị chết, phía Israel nói chỉ có 200 người Palestine chết, phần đông là dân quân có súng. Chỉ có 23 lính Israel chết ở đây. Ở những thành phố hay các trại tị nạn khác, kể cả các làng mạc thôn xóm nhỏ có dân quân kháng cự, số thương vong Palestine cũng cao hơn rất nhiều so với số lính Israel chết. Ngoài ra hơn 1,000 người Palestine tình nghi là dân quân bị bắt, trong số này Israel nói có hơn 100 người có tên trong danh sách bị truy nã. Hàng trăm dân quân Palestine đã đầu hàng. Phần lớn các cơ cấu an ninh và quân sự của Palestine đã bị thiệt hại năng. Đặc biệt Israel bắt được lãnh tụ Phong trào al-Fatah, liên hệ đến một nhóm chuyên tổ chức đánh bom tự sát. t

Nhưng vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy tinh thần chiến đấu của người Palestine đã xuống và cũng không thể loại trừ trường hợp sẽ có bom tự sát đánh nữa trên đất Israel. Nếu có bom tự sát Sharon sẽ có cớ để ngưng rút quân và có thể sẽ tấn công trở lại. Trong khi đó còn một thế kẹt nữa ở Nhà thờ Giáng Sinh ở Bethlehem, nơi đây có khoảng 200 tay súng Palestine ẩn núp, quân Israel vây chặt bên ngoài. Những tay súng bên trong đã bác bỏ đề nghị của Israel muốn họ ra hàng để bị xét xử hoặc đi lưu vong nước ngoài. Một giải pháp dung hòa cho thế kẹt này cũng là điều đáng lưu ý. Liệu nó có giúp cho việc giải quyết thế kẹt của Arafat trong cũi sắt hay không"

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Westminster (Bình Sa)- - Tại hội trường Việt Báo vào chiều Chủ Nhật ngày 3 tháng 11 năm 2019 vừa qua, Dân Biểu Liên Bang Alan Lowenthal, đã tổ chức cuộc triển lãm pho tượng Thương Tiếc, nhân dịp nầy ông Nguyễn Đạc Thành, Chủ Tịch Hội VAF cũng có mặt để tường trình một số tin tức chi tiết về việc trùng tu nghĩa trang Biên Hòa.
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Sự phát triển của kỹ thuật điện toán và công nghệ thông tin đã và đang làm thay đổi một cách sâu sắc mọi mặt của xã hội hôm nay, đạo pháp cũng không nằm ngoại lệ.
Lãnh đạo Đảng và Nhà nước CSVN biết sợ Tầu là nhục, nhưng còn hơn nghe dân để mất Đảng. Tư duy này đã rõ như ban ngày trong cách hành xử ngoại giao và bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, cả trên đất liền và biển đảo, trước áp lực của Trung Cộng, của các thế hệ lãnh đạo Việt Nam từ sau 1975.
Tại sao phải đợi đến 3 tiếng đồng hồ và phải có thỏa thuận bằng giấy tờ chứ không được nói miệng thì các cơ quan truyền thông mạng mới được đăng lại tin của báo giấy?
Xưa kia, việc đi ăn ở ngoài phạm vi gia đình là chuyện ít khi xảy ra. Món ăn được nấu nướng ở nhà với bàn tay khéo léo của người đàn bà quán xuyến. Lâu lâu, khi có việc gì đáng ghi nhớ như kỷ niệm ngày cưới, hoặc có chuyện vui muốn ăn mừng, thết đãi khách quý, đi chơi xa... thì gia đình mới rủ nhau đi ăn nhà hàng một lần để cùng chung vui.
Đã trở lại do sự yêu cầu của nhiều người, lễ hội 2019 sẽ lớn hơn và nhiều ánh sáng hơn
Tôi nhặt được cụm từ “Kho Trời đã khoá” trong truyện ngắn (Chân Dung Một Cô Gái Việt Nam) của Tâm Thanh. Người kể chuyện tên Diễm, sinh ra tại Na Uy, và làm việc như một thông dịch viên (on call) cho sở cảnh sát di trú tại thủ đô Oslo. Nhân vật chính tên Vân, bị bắt giữ về tội ăn cắp và nhập cư bấ́t hợp pháp.
Ngôi chùa đầu tiên mình thăm hôm Thứ Năm có tên là Takayama Betsuin Temple Trasure House.
Cách nay đúng 30 năm, Bức Tường Berlin "sụp đỗ" vào ngày thứ năm mùng 9 tháng 11 năm 1989. Biến cố này đã được nhiều nhân vật lãnh đạo Tây Phương - chẳng hạn như Cố Thủ Tướng Đức Kohl, Cựu Tổng Thống Ba Lan Walesa, Cựu Ngoại Trưởng Mỹ Clinton .... - đánh giá xem như biến cố quan trọng nhứt trong thế kỷ 20.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.