Hôm nay,  

Diễn Đàn Độc Giả

23/06/200300:00:00(Xem: 4487)
Cảm ơn nhà văn Phan Lạc Phúc

Nguyễn Vũ Bằng-NSW

Kính thưa báo SGT! Đọc lời giới thiệu của qúy báo về bài viết ”Con sói già cô đơn” của nhà văn Phan lạc Phúc, chúng tôi hoàn tòan đồng ý với qúy báo với nhận định: Dưới ngòi bút của nhà văn Phan Lạc Phúc, cái ti tiện, độc ác, vô học của người CS đã hiện lên một cách kín đáo nhưng thập phần sắc sảo... Nhất là hôm nay, được hân hạnh đọc bài viết “Con sói gìa cô đơn” do qúy báo trích đăng tôi mới thấy được cái nhìn quá hay, và rất là chân thực của nhà văn Phan Lạc Phúc về một vị tướng đức độ và tận tụy với đất nước mà một số người ngoại quốc không thông cảm đã cho hành động bắn chết tên VC của ông là “dã man”... Điều này cũng không có gì lạ, vì người ngoại quốc họ không phải là mình thì làm sao họ có cái nhìn như mình... Điều tôi thấy đáng hận là một số người Việt Nam chạy theo ngoại quốc, không hiểu hết những bi thương của dân tộc VN khi bị CS xâm lăng và cũng không biết được hoàn cảnh CS khủng bố dịp Tết Mậu Thân nên cũng hùa theo tụi phản chiến, chỉ trích, chê bai vị tướng đáng kính này... Tôi cũng đồng ý khi qúy báo cho là “Nhiều người Việt trước đây ảo tưởng chạy theo CS, sau khi đọc những bài viết của nhà văn Phan Lạc Phúc, cũng đã tỉnh ngộ, nhận ra được bộ mặt thật của CS. Ngoài ra, một số người trước đây thờ ơ với các sinh hoạt đấu tranh chống CS, sau khi đọc những bài viết của nhà văn Phan Lạc Phúc họ cũng đã hiểu được những lầm lẫn trong qúa khứ và nhanh chóng hội nhập vào trào lưu đấu tranh chống CS, giành tự do dân chủ cho quê hương...”
Tuy nhiên, tôi cũng xin mạo muội có một vài ý kiến đóng góp như sau: 1- Với bao nhiêu kinh nghiệm thực tế từ gần ba mươi năm qua, tại sao vẫn có những người u mê cộng tác với CS" Tại sao họ phải chờ đến khi được đọc những tác phẩm của nhà văn Phan Lạc Phúc họ mới giác ngộ thì kể cũng hơi lạ... 2- Đối với những người bình dân như chúng tôi, chỉ cần vài năm sau ngày CS cưỡng chiếm Miền Nam, chúng tôi cũng đã nhận biết rõ được bộ mặt thật CS như thế nào. Bởi vậy mới có cả hàng nửa triệu người chết dập chết vùi chốn biển đông trên đường vượt biển chạy nạn CS. Ngay cả cột đèn vô tri ở Việt Nam, khi CS vô cũng còn biết kinh tởm CS chỉ muốn vượt biên, huống chi những người qúy báo đề cập toàn là những bậc “trí thức khoa bảng”... ị Tr.61
Chúng tôi nói họ là trí thức khoa bảng vì chúng tôi biết những người mới xuất hiện trong các sinh hoạt đấu tranh hay Cộng Đồng gần đây đa số là số người khoa bảng mà trong đó có người đã từng cộng tác với CS từ gần ba mươi năm nay. 3- Theo dư luận đồng hương, một số người trí thức này hình như đang xuất hiện với những mục đích không trong sáng, chứ không dám nói đến sự giác ngộ như qúy báo đưa ra... Hơn nữa, trong chiến dịch “giao lưu về nguồn” mà CS vừa đưa ra, có cả chính sách “Xuyên qua Trí Thức hải ngoại để tập hợp quần chúng” hầu lập lòe, lươn lẹo nhuộm đỏ dòng sông Tỵ nạn một cách khéo léo, nên tôi mong qúy báo nên cẩn thận, đừng vội “thấy vậy mà tưởng vậy” là bé cái lầm... 4- Chúng tôi biết được, trước đây một số trí thức khoa bảng đã từng lý luận, trí thức tuy cùng là những người làm việc bằng trí não nhưng cũng có nhiều nghành khác nhau như kỹ sư, bác sĩ, nhà văn, nhà giáo, nhà nghệ thuật, v,v. Tất cả những người này đều có những lãnh vực khác nhau, họ độc lập với nhau cho nên họ chỉ biết làm công việc thuần túy trong lãnh vực chuyên môn của họ... Còn vấn đề đấu tranh chống Cộng dành riêng cho những nhà đấu tranh hay chính trị. Do đó họ thoải mái buôn bán hay làm công cho chế độ CS, trong khi gia đình, ông bà, cha mẹ của họ lại là chính nạn nhân của CS...
Kính thưa qúy báo, với bốn lý do trên, chúng tôi khuyên qúy báo nên cẩn thận trong sự nhận định, để có thể tránh đựơc sự hướng dẫn sai lầm dư luận và có thể vô tình làm lợi cho những thành phần tay sai CS có cơ hội lợi dụng... Chúng tôi tin rằng, qúy báo chắc không quên câu “Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách”. Những chữ này đã tạo nên biết bao nhiêu đề tài bình luận và cũng là những nỗi trăn trở không nguôi trong lòng nhiều người ly hương còn mang nặng những chữ lương tri và liêm sỉ của một người Việt Nam... Trong gần ba mươi năm, kể từ ngày CS cưỡng chiếm miền Nam, tại hải ngoại cũng như trong nước đã xuất hiện rất nhiều phong trào, mặt trận đấu tranh. Trong đó đa số thành phần nòng cốt hay khởi xướng đều là thành phần trí thức. Ngược lại cũng nhiều kẻ “hai mang” phá hoại hay nối giáo cho giặc cũng là thành phần trí thức.... Theo lẽ thường, khi quốc gia lâm nạn thì thất phu còn phải hữu trách, huống chi thành phần trí thức là người có học, làm những công việc của trí tuệ tất phải có trách nhiệm hàng đầu. Như vậy trí thức phải biết vận dụng khả năng của mình để dấn thân trong đấu tranh trên mỗi lãnh vực thích hợp. Hơn nữa trí thức là những người có thể nhìn xa trông rộng mà hướng dẫn quần chúng trong công cuộc đi tìm tự do, dân chủ và nhân quyền cho quê hương và dân tộc. Tuy nhân dân là sức mạnh, nhưng nếu sức mạnh ấy thiếu chỉ đạo và hướng dẫn sẽ tựa như bãi cát mêng mông, rời rạc vô nghĩa. Tuy nhiên, chuyện đời đâu thể đơn thuần như một sự tất định. Nó rất phức tạp, nhiêu khê vô cùng. Vì theo cái lẽ thường tình ấy chỉ có thể áp dụng cho những người trí thức chân chính. Còn những kẻ cũng có ăn học, khoa bảng hay mang danh trí thức mà thiếu đi phần tri thức thì sao" Trí thức chân chính trong cảnh “Quốc phá Gia vong” hiện nay thì “điều tủi nhục lớn nhất là họ không thể thay thế những người dân thấp cổ bé miệng nói lên một cách trung thực tất cả những uất ức , những khổ nhục mà họ phải chịu...” (Trí thức phải dám nói – Tuệ sĩ). Do đó, tất cả mọi người phải được đồng quy tại một điểm là “Ý thức Quê hương và dân tộc”. Không ai có thể lý luận rằng tôi chỉ là một nhà khoa học, nhà văn, nhà nghệ thuật, cho nên không có nhiệm vụ đấu tranh , như vậy tôi có quyền “giao lưu” với CS mà không cần phải áy náy lương tâm... Trước sự kiện CS dâng đất biển cho Tầu Cộng mà người trí thức không có được cái cảm giác:

“Nam Quan Ải về đâu hồn lịch sử
Bởi lũ hèn nên tất tưởi ra đi
Hồn bâng khuâng nghẹn giây phút phân kỳ
Tim mạch đứt nát tan từng mảnh vụn...”

thì xin hỏi họ là một trí thức đáng kính hay không" Cái điều khốn khổ nhất của một con người có lương tri là sự bất an trong tâm hồn. Họ không sợ một cuộc sống đạm bạc đơn sơ mà họ rất sợ những nỗi ưu tư trăn trở khi quê hương đất nước trong cơn hoạn nạn mà họ phải bó tay, ngậm miệng... Chính vì vậy họ phải bươn trải đấu tranh. Họ can đảm nói lên tất cả sự thật bằng những kiến thức và kinh nghiệm để mong kết hợp được anh em trong mặt trận chung của dân tộc. Bằng chứng cho thấy những người như Lê chí Quang, Phạm hồng Sơn, Nguyễn thanh Giang, Trần Khuê, Hà sĩ Phu, Lý Tống, Nguyễn hữu Luyện, Tuệ Sỹ, v,v, đều là những nhà trí thức thuộc những ban ngành khác nhau , nhưng họ đã đồng quy được tại một điểm là “Yêu quê hương” để cùng nhau thực hiện chung một mục đích đấu tranh cho dân tộc. Do đó thí thức là đề tài luôn luôn được đề cập nhiều nhất trong mọi công cuộc đấu tranh kể cả ta lẫn địch...

Bất tri vong quốc hận!

Thực tế mà luận, dù là một trí thức hay khoa bảng gì đi chăng nữa thì cái dũng hay cái hèn nó còn tùy theo công việc, vị trí và bối cảnh. Dù một người mang đầy đủ bằng cấp tiến sĩ , văn sĩ hay cái gì sĩ đi chăng nữa mà trở thành vô sỉ “Bất tri vong quốc hận” để lợi dụng văn chương thuần túy, nghệ thuật thuần túy, khoa học thuần túy làm tay sai CS thì vẫn là cặn bã đáng khinh.

Tiến sĩ gì đây, chỉ nói xằng
Lừa cha, dối chú, biết hay chăng
Cạn đường liêm sỉ đau dòng chữ
Khánh kiệt lương tri xót mảnh bằng
Lúc trước theo “ Hồ” ca múa bậy
Bây giờ bỏ Bác hót lăng nhăng
Đớn đau, Cám cảnh đời khoa bảng
Lẫn lộn Vàng thau qủy hoá tăng.

Do đó, xét người để gởi niềm tin không chỉ xét ở cái vỏ bề ngoài hay tước vị, học vị mà phải xét đến cái tâm trong quá khứ cũng như hiện tại mới có thể tránh được lầm lẫn để di họa về sau...Thực ra ở chốn tạm dung này cũng khó lòng mà xét đoán theo tiêu chuẩn học vị được. Vì cái học vị của một người khó có thể xác định phần tri thức về ý thức quê hương, dân tộc. Sự ý thức này có lẽ liên quan rất ít đến những học vị, nhất là học vị được đào tạo tại hải ngoại... Theo nhận xét của chúng tôi, trong những năm tại đại học Úc hay Mỹ chẳng hạn, người ta chỉ dạy mình về chuyện môn mà chưa bao giờ nói về ý thức quê hương mà nếu có lướt sơ qua cũng chỉ là những quan điểm sai lạc dưới cái nhìn của người ngoại quốc. Như vậy, sự ý thức này là do chính con ngưòi tự tạo từ bản thân và có thể ảnh hưởng những người chung quanh như gia đình và bạn bè,v,v, Ngay trong số bạn bè chúng tôi, có những người đã từng mang danh trí thức khoa bảng tại quê nhà. Đi tỵ nạn và cũng học hành tử tế , đỗ đạt rất cao... Trong câu chuyện hàng ngày, trà dư tửu hậu, họ là người thù ghét CS đến tận xương tủy. Tuy nhiên họ chưa từng một lần tham gia những cuộc biểu tình hay những chiến dịch có tính cách chống cộng, kể cả những buổi lễ giỗ tổ. Mỗõi lần có ai nói đến chuyện đấu tranh họ đều tảng lờ hay thường đề cập đến “Lập trường đối thoại” hay chuyện “Hoà hợp hòa giải” mặc dù họ cũng là những nạn nhân đã từng có những kinh nghiệm xương máu với CS...


Chính vì vậy mà chúng tôi không dám tin vào bất cứ học vị nào mà chỉ dám tin vào sự việc qua cái tâm của một con người... Do đó, tất cả mọi học vị mà họ có, cộng với những lòi lẽ ngon ngọt, hoa bướm chỉ là những tấm bình phong che đậy những đốn hèn, nếu họ không có cái tâm chính trực vơí quê hương và dân tộc.

“Mượn mầu nghệ thuật che lòng Cáo
Đội lốt văn chương giấu mặt Hồ”...
Một điều may cho cộng đồng!

Với đầu óc của những kẻ bình dân, suy nghĩ miên man nhưng chưa tìm ra câu trả lời chính xác. Mãi cho đến tối hôm thứ sáu vừa qua, khi đi dự buổi ra mắt Tuyển Tập Tạp Ghi của nhà văn Phan Lạc Phúc chúng tôi mới nhận thấy lời giới thiệu của SGT trong bài “Con sói già cô đơn” chính xác. Để minh họa cho cái nhìn xuyên suốt của SGT, chúng tôi thấy trong đêm ra mắt sách có một nhân vật rất đáng để chúng ta quan tâm đó là TS Nguyễn đức Hiệp. Sau gần hai mươi năm Tỵ Nạn tại Úc, đây là lần đầu tiên chúng tôi mới được hân hạnh biết tên ông và thấy ông trong một sinh hoạt có tính cách cộng đồng như thế này, có thể nói đó là một điều may cho Cộng Đồng chúng ta mới phải. Tại sao chúng tôi nói vậy, vì nhiều người cho biết ông này đã từng làm việc với CS nhiều năm ngay từ khi CS vừa cưỡng chiếm miền Nam và cũng là ngày khởi điểm cho những cái tang gần nửa triệu người trên biển cả. Mà nếu thực sự ông đã giác ngộ quay về với anh em tỵ nạn để cùng đấu tranh chống CS thì còn gì đáng qúy và đáng mừng hơn...
Trở lại buổi lễ phát hành sách, tuy đơn sơ nhưng không thiếu phần chào Quốc Kỳ và hát Quốc ca, mặc dù có một phần thiếu sót là không có phút mặc niệm anh hồn liệt sĩ , tổ tiên dựng nước và giữ nước. Nhiều người cũng thắc mắc, không hiểu lý do gì mà ban tổ chức lần trước, khi ra mắt tuyển tập thơ “Giấc mơ Trường Sơn” của thầy Tuệ Sỹ, một nhà đấu tranh đã từng bị CS kết án tử hình mà lại không có nghi thức chào Quốc Kỳ và hát Quốc ca thì cũng hơi lạ... Chẳng hiểu sao Ban tổ chức lại sơ sót một chuyện quan trọng như vậy hỉ""

*

Chuyện phiếm quanh Mặt Hồ

Phương Châu - Yagoona NSW

Đọc bài “Kiểu ngồi khinh bỉ” của ông Trương Minh Hòa trên SGT-311. Chúng tôi nghe được một số chị em bàn tán xôn xao mà cười đau cả bụng. Có người trách ông Hòa hơi quá đáng vì dẫu sao “Bác Hồ” coi bộ vó cũng không tệ mà ông lại ví mặt “Bác” như cái ấy thì thảm quá... Bàn qua tán lại rồi cũng ra lẽ. Có chị cho là ông Hòa nói rất đúng. Không phải vì thù CS quá mà ông Hòa ví von như vậy đâu mà chính cụ Nguyễn sinh Sắc (Bố của Hồ) bảo vậy... Chị kể cho chúng tôi nghe một mẩu chuyện về giai thoại Hồ chí Minh mà chị được đọc trên Internet, tôi xin chép ra đây để qúy độc giả bốn phương cùng thưởng thức.
Câu truyện có tựa đề “Cái vết nứt không thể lành”. Theo nghĩa chính của nó thì ngưòi Mỹ gọi là “The crack that never heals; the more you rub it, the better it feels”. Tuy nhiên, cụ Sắc nhà ta dù sao cũng là người có ăn học nên chơi chữ có phần thâm hơn và không dài dòng như người Mỹ, nên cụ gọi cái vết nứt ấy là Sinh Cung, vừa có vẻ văn hoa và đầy đủ ý nghĩa. Cụ Sắc đặt tên này cho thằng con do vợ ngoại tình đẻ ra coi bộ cũng xứng đáng đấy chứ... Cái lối “ngữ dụng” của cụ phải nói là tuyệt vời. Vừa thanh nhã lại giải tỏa được tâm trạng ẩn ức khi bị vợ phản bội...
Chuyện kể rằng, khi cụ Sắc đi làm quan xa (khoảng ba năm)... Tuy thời ấy không có báo chí hay phim ảnh gợi tình như bây giờ, nhưng cụ bà ở nhà vẫn không kham nổi cảnh “Thiếu chăn thừa chiếu” nên đã lẹo tẹo với người bạn bất nghĩa của chồøng là Hồ Sĩ Tạo. Nghe nói ông họ Hồ này cũng thuộc loại thứ dữ. Thượng vàng hạ cám ông chẳng chê loại nào... Đến khi cụ Sắc trở về thì thằng con “cẩu tạp” này đã một tuổi. Cụ Sắc giận quá nhưng vì danh dự không thể thốt lên lời mà đành phải “ngậm quả bồ hòn” nên cụ đặt tên cho thằng bé là Sinh Cung. Dụng ý của cụ là để chửi vào mặt vợ rằng: Thằng ôn này là do mày cà chớn với thằng bạn dâm tặc của tao mà sinh ra nó... Sau cụ chán đời đâm ra nghiện rượi, sáng xỉn , chiều say. Đôi khi rất hung hãn. Vì thế mà cụ mới lỡ tay đánh chết người, bị đi tù... Sau khi mãn tù, hình như cụ hối hận nên đổi tên cho thằng con “Cẩu tạp” ngang hông này là Tất Thành...
Đến khi Thành lớn lên, biết được gốc tích của mình nên mới ngậm ngùi chơi trò “Lá rụng về cội”, đổi lại họ của bố ruột là Hồ. Từ đó mới có cái tên Hồ chí Minh ra đời... Mặc dù lấy tên là Hồ chí Minh cho có vẻ sáng sủa, nhưng có lẽ vì cái tên đầu tiên có mùi xú uế kia nó ảm, vận vào người nên suốt cuộc đời Hồ có Chí mà lại bất Minh. Bởi thế càng làm càng sai, càng đốn mạt đến nỗi tạo ra khốn khổ cho bao nhiêu triệu người... Như thế, cuộc đời của Hồ có là một tên dâm tặïc cũng chẳng có gì là lạ để phải bàn tán và lấy làm ngạc nhiên. Thực ra cũng là “Cha nào con nấy” mà thôi. “Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh” vậy mà... Ngày xưa bố Hồ là một tên dâm tặc bất nghĩa, đi cuỗm vợ bạn thì ngày nay Hồ cũng “bổn cũ soạn lại” cuỗm Nguyễn thị Minh Khai của Lê Hồng Phong đấy thôi... Trở lại cái “Mặt Hồ” thì ngày xưa trong nước, ngoài miền bắc chị em phụ nữ vất vả ngày đêm với Đảng, thắt lưng, buộc bụng để phục vụ đảng Đảng tàn cả xuân xanh mà mỗi năm chỉ được mua có hai thước vải thô theo tiêu chuẩn, không đủ che thân. Nên trong dân gian lúc bấy giờ có câu ca dao châm biếm như sau: “Mỗi năm hai thước vải thô. Làm sao che đủ “mặt Hồ” em ơi”...
Như vậy, thiên hạ ví “Mặt Hồ” là “cái ấy” đã có từ lâu rồi, ở tận ngoài Miền Bắc lận. Và lối ví von này đây cũng được coi như là một điển tích và đã được đi vào văn chương bình dân truyền khẩu... Như thế, hôm nay ông Trương Minh Hòa có dùng “Mặt Hồ” để chỉ cái “ấy” cũng là một chuyện hiển nhiên, đâu có gì quá đáng... Cái đáng buồn là lắm kẻ đã được sinh ra và lớn lên trong xã hội tự do trong sáng, mà lại phản bội lại chính nghĩa, đồng hương để lén lút đi chào cờ CS thì không khác nào tự trét bẩn lên mặt mình để trở thành một thứ “Mặt Hồ” của Trương Minh Hòa. Như thế, hỏi làm sao thiên hạ không giận mà phỉ nhổ cho được... Nghe nói có người còn cố biện minh cho là vô tình “Thấy cờ CS” chứ không cố ý. Vậy lấy công tâm mà nói, thì khi “Vô tình” thấy, sao không tránh hay bỏ về có sao đâu. Tại sao lại cố gắng ở lại để phải “Ngồi khinh bỉ” mà tạo ra cái cảnh “Ló ra mặt Bác, chúng ưa nhìn vào”... Như vậy mặt người ngồi đấy chẳng khác nào “Mặt Hồ” để CS nó khinh và tự khinh chính bản thân mình đến nỗi bây giờ mọi người cũng phải coi khinh và tránh xa như một loài vi khuẩn... Nói cho cùng thì CS nó có mời hay thuê mướn, thậm chí nó lợi dụng giới chức Úc để lừa cũng đừng đến. Nếu lỡ không biết mà đến, nhưng khi đến mà biết bị lừa thì phải chuồn ngay. Nếu không chuồn mà cố tình ở lại thì dù có đứng, nằm, bò hay “ngồi khinh bỉ” cũng đã tự khinh chính mình và tạo ra sự khinh bỉ nơi người khác khi nhìn về mình.... Đây cũng là bài học để đời cho những kẻ lươn lẹo thích “Giao lưu về nguồn” vậy....

*

Chuyện treo cờ CS tại Box Hill

Vũ Đức Hải - Footscray VIC

Kính thưa qúy vị lãnh đạo CĐ Úc Châu và tiểu bang VIC. Tuần trước tôi có đóng góp vài ý kiến khiêm tốn trên báo SGT ở mục Diễn Đàn Độc Giả. Rồi thứ sáu tuần rồi, một số người đọc báo không hiểu hết ý của tôi (phần cũng tại ông Hoàng Tuấn cắt bỏ 2 đoạn quan trọng) nên cho là tôi có ý đánh lạc hướng nỗ lực đấu tranh với trường kỹ thuật Box Hill của CĐNVTD/VIC. Vì vậy, tôi phải viết ngay lá thư này để xin xác nhận là tôi hoàn toàn ủng hộ việc làm chính đáng của ông Nguyễn Thế Phong, chủ tịch CĐNVTD tiểu bang này. Bản thân tôi thì văn dốt, vũ nhát, chẳng làm được gì nhiều, nhưng thấy cộng đồng mình gặp những chuyện khó khăn sinh tử ảnh hưởng đến chính nghĩa tỵ nạn, mới biết được ai tốt ai xấu. Tôi thấy ông Phong và BCHCĐ đã rất tích cực trong việc can thiệp với trường Box Hill. Tôi và cả gia đình bên vợ (gia đình tôi chỉ có mình tôi ở Úc) đều sẵn sàng hậu thuẫn ông Phong trong việc làm này. Còn chuyện viết bài tiếng Anh về quốc kỳ VNCH mà tôi đã có ý kiến tuần trước, thì xin qúy vị cứ làm từ từ cũng được. Trước mắt là ta phải đối phó với cái lão Tony Kelly ở trường TAFE Box Hill này đã. Ông già vợ tôi thì bảo có lẽ tay Tony này trước đây là dân phản chiến nên đâu có ưa VNCH.......

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.