Hôm nay,  

Suy Niệm Trên Đường Đời: Vô Tình

11/25/200000:00:00(View: 6151)
* Lm. Joseph Nguyễn Thanh Sơn, DCCT
Ngày kia, có một đan viện phụ Công giáo tìm đến một vị tu sĩ Ấn giáo tại chân núi Hy-mã-lạp-sơn. Với tất cả ưu tư phiền muộn, vị đan viện phụ trình bày về tình trạng bi đát của tu viện do ông điều khiển.

Trước kia, tu viện này là một trong những trung tâm Công giáo thu hút không biết bao nhiêu khách hành hương. Nhà nguyện lúc nào cũng vang lên tiếng ca hát của các tu sĩ và giáo dân đến từ khắp nơi. Các căn phòng lúc nào cũng có người ở...

Nay tu viện gần như trở thành một ngôi chùa trống vắng. Làn sóng những người trẻ tìm đến tu viện hầu như tắt lịm. Nhà nguyện thưa thớt kẻ ra người vào. Một số nhỏ tu sĩ còn lại sống trong uể oải, buông thả...

Vị viện phụ muốn hỏi nhà tu sĩ Ấn giáo rằng đâu là nguyên nhân đã đưa đến tình trạng này" Phải chăng vì một tội lỗi tày đình nào đó mà bàn tay Chúa đã đè nặng trên cộng đoàn"

Sau khi nghe đức viện phụ kể lể, vị tu sĩ Ấn giáo mới ôn tồn nói: "Cái tội đã và đang xảy ra trong cộng đoàn, đó là tội vô tình."

VÔ TÌNH là sự thờ ơ, lãnh đạm (the indifference), tức không có một chút tình nghĩa nào đối với người khác, nhất là đối với kẻ đang sống ngay bên cạnh mình, trong gia đình, trong dòng tu, trong giáo hội.

Đan viện kia hầu như không còn ý nghĩa để tồn tại nữa, vì các thành viên sống trong bốn bức tường của nó đã và đang "vô tình" đối với nhau. Các tu sĩ của đan viện ấy không còn lý do để hiện diện trong đời sống tận hiến nữa, vì họ đã "vô tình" đối với đồng môn.

Vị tu sĩ Ấn giáo giải thích thêm: "Đấng Cứu Thế đã cải trang thành một người giữa chư vị, nhưng chư vị đã vô tình không nhận ra Ngài."

Chúng ta "vô tình" không nhận ra Thượng Đế ở nơi tha nhân, vì thế chúng ta "lạnh lẽo" đối với nhau, tựa "đêm đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời" ở Be-lem vào 2000 năm trước.

Chúng ta "vô tình" không nhận ra nhau là con cái của cùng một Cha trên trời, nên chúng ta khước từ nhau, loại bỏ nhau, kể cả giết nhau, như thảm kịch đang diễn ra tại chính Quê Hương trần thế của Đức Yêsu.

VÔ TÌNH là căn bệnh ung thư chúng ta phải cắt bỏ đi, hầu trần gian này trở nên nơi chốn con người hạnh phúc sống trong yêu thương, tình nghĩa, và hòa bình với nhau.

(Tu Viện Majella, Baldwin Park, CA, Nov. 22, 2000)

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Một trong những lời tôi được học và đã nhập tâm ngay từ lần đầu nghe tới là Thâm Tín Nhân Quả, nghĩa là Phải Tin Sâu Vào Nhân Quả. Hình như luôn luôn có cái gì đáng sợ trong cuộc đời mà tôi lúc nào cũng cảm nhận được. Không phải là những điều cụ thể như sợ thất bại trong đời, mà là một nỗi lo mơ hồ không rời,
Nơi tôi ngồi, bên kia khung kính là biển. Cát chạy dài, nước liếm từng lượn nhỏ xuống và lên. Cầu tàu đi từng nhịp khẳng khiu. Dăm người đi tới lui dưới ánh đèn vàng tỏa trên vai cầu. Tôi nhìn. Sóng vỗ sủi tăm. Phía trong, người ca sĩ Mỹ đứng nhịp chân hát; mặt nàng thật tươi. Người nhạc
Tôi cầm thư Hòa, và thật chậm, rọc mép thư, đọc từng dòng chữ một. Nhiều năm rồi, tôi mới được thư anh. Hàng tem in ở góc với con số hơn tám ngàn đồng Việt Nam , tôi biết đây là một hy sinh lớn; anh không nhiều tiền. Anh thuộc loại người xông xáo làm đủ mọi chuyện để kiếm sống và nuôi gia đình, nhưng định mệnh
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.