Hôm nay,  

Băng Tâm

22/10/200600:00:00(Xem: 7607)

Sau đây là một câu chuyện thật 99%. Tôi nói 99% vì tên nhân vật được đổi.

BĂNG TÂM
Có phải em là người không bao giờ tôi gặp
Mới là người tôi ôm ấp mãi trong lòng
(Trích thơ từ Nhân Văn Giai Phẩm)
Nguyễn Thị A Tiên

Chị Nhung vừa có bồ. Chị đến nhà tôi, nửa đi nửa chạy, tay cầm tờ báo Trắng Đen. Chị nói, miệng tươi như hoa:
-Cho Tiên xem cái ni.
Tôi nhìn vào trang báo, chỗ có khoanh một hình chữ nhật bằng viết chì đỏ: “Hồng Nhung, trên 20 tuổi; vóc dáng dễ nhìn, xấu đẹp tùy người đối diện; cựu nữ sinh Gia Long; màu sắc ưa chuộng: tím, hồng, vàng, xanh, đỏ…; tài tử ưa chuộng: Alen Delon, Anthony Perkins, Natalie Wood, Kiều Chinh ; thích nhạc Trịnh Công Sơn; mong tìm bạn khác phái trong giới sinh viên để trao đổi học hỏi. Hứa hồi âm tất cả thư, dù đến trể.” Chị Nhung không dám nói chính xác 25 tuổi, “tuổi hâm đi hâm lại”, hâm tới lần thứ 5.
Tôi hỏi:
-Vậy thôi hả"
-Còn nữa chớ.
Chị Nhung kéo tay tôi , bảo đứng dậy theo chị. Tôi xin phép ba tôi rồi cùng chị Nhung bước ra khỏi nhà.
Đến nhà chị, tôi nhìn quanh quẩn. Bác Hai Huế đang làm gì đó ngoài sân. Không có “biến cố” gì cả. Tôi cụt hứng đòi về, nhưng chị Nhung cứ nằng nặc yêu cầu tôi nán lại. Gần nửa giờ sau có tiếng chó sủa, một anh thanh niên bước vào. Anh này người hơi thấp, tóc cắt ngắn, nước da ngăm ngăm, mặt mày có vẻ phúc hậu, ăn mặc rất đơn giản gần như nhà quê. Anh cuối đầu chào bác Hai Huế, chào tôi, nhưng không chào chị Nhung. Bác Hai Huế gật đầu, còn tôi cứ đực mặt ra, không biết nên làm gì. Sau khi anh thanh niên ngồi xuống ghế, chị Nhung kéo tôi ra sau bếp nhờ bưng khay nước. Chị nói nhỏ:
-Anh Thanh không chào chị vì đã…chào rồi.
-Là sao"
-Anh chị gặp nhau một lần rồi. Hôm nay anh Thanh đến thăm mẹ chị.
-Em biết rồi. Rồi sao nữa"
-Hết.
-Vậy mà cũng…
Tôi định ra về nhưng thấy bác Hai Huế xăm xăm đi vào nhà nên hồi hộp náng lại nhìn theo bác. Không, bác chỉ đi lấy cây chổi. Trên sân có mấy con chó con đang đùa giỡn,kêu gâu gâu, rượt đuổi nhau. Nếu không có mấy con chó này tôi đã bước ra khỏi cổng. Anh thanh niên và chị Nhung đang ngồi nói chuyện trong nhà. Bác Hai Huế thỉnh thoảng liếc vào nhà và đằng hắng như ngầm bảo: “Luôn luôn có tao đây”. Một lát sau bác Hai Huế lại vào nhà lấy cái gì đó. Chỉ trong vòng 20 phút mà bác vào nhà đến 5, 6 lần. Mỗi lần bác vào, anh thanh niên lại nhổm người lên chào. Tôi không hiểu sao lại phải chào nhiều đến thế. Tôi chán quá, chào bác Hai Huế ra về.
Tối hôm đó chị Nhung qua nhà gặp tôi. Chị hỏi:
-Được không Tiên"
-Trông giống như . . .anh kéo xe bò.
Chị Nhung phật ý nói:
-Lính mà mặt đồ civil thấy như rứa. Anh Thanh mặc đồ sinh viên sĩ quan trông oi và đẹp lắm.
-Sao chị nói tìm bạn trong giới sinh viên"
-Anh Thanh cũng từng là sinh viên. Lần ni chắc rồi, nhưng cũng nên....
Chị Nhung đưa tôi đọc một mảnh giấy nhỏ.
Anh mến!
Trước tiên em không biết nói chi hơn là cầu mong anh cố gắng học tập thành tài. Đường đi khó không vì ngăn song cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e song. Sau đây em xin sơ lược đôi giòng về em. Em năm nay vừa đúng 18 tuổi, đẹp trên trung bình, nữ sinh Gia Long, cao 1 thước 55, nặng 47 ký. Ba em là bác sĩ, mẹ em là giáo sư. Em là con gái út trong gia đình ba anh chị em. Anh em đang du học tại Pháp, chị em đã lập gia đình với một thương gia xuất nhập cảng. Đọc được những giòng tìm bạn bốn phương của anh, em thấy em rất hạp với anh, những người trai kiêu hùng của tổ quốc. Em rất mong được làm bạn với anh, đề trao đổi kiến thức và an ủi nhau. Mong hồi âm. Thư nhờ nhà báo chuyển.


Băng Tâm (Em gái hậu phương)
Tôi ngạc nhiên nói:
-Cái gì lạ vậy" Ai đây"
-Ma, chớ ai. Em cứ viết, ghi địa chỉ trên bì thư. Còn lại để chị lo.
-Em không viết. Em đâu phải ma.
-Em giúp chị lần này nữa thôi. Chị muốn thử Thanh. Chị viết sợ anh ấy nhận ra mặt chữ.
Chị tôi đang dọn ăn, cũng phụ hoạ thêm:
-Phải, thử xem sao
-Em hiểu rồi-Tôi nói.
Tôi cảm thấy đây là việc khá thích thú, nên ngồi cặm cuội viết.
Chừng 1 tuần sau chị Nhung qua nhà tôi, mắt đỏ bầm, hình như mới khóc. Chị lấy ra một phong thư đưa cho tôi xem.
Băng Tâm rất mến,
Vì sắp đi thực tập tác xạ, anh vội viết cho em vài giòng để báo tin anh đã nhận được thư em. Anh rất hân hạnh có được một em gái hậu phương như em. Chủ Nhật tuần sau anh được đi phép. Em nhận được thư này cho anh biết chúng ta gặp nhau tại đâu để trao đổi…Khi đó em sẽ rõ về anh hơn.
Thanh
Đọc xong, tôi ngồi im lặng. Chị Nhung nói gần như gào lên:
-Khốn nạn! Đồ…gian phu dâm phụ!
Chị tôi nghe chị Nhung chưởi, từ dưới bếp chạy lên, ngơ ngác.
Sau đó “em gái hậu phương Băng Tâm” thường hay qua nhà tôi viết thư cho anh trai tiền tuyến, viết mà nước mắt chảy đầm đìa, có khi bặm môi trợn mắt dù đang viết những bức thư dài dằng dặt lâm li bi thiết. Anh Thanh cũng viết những bức thư tương tự như vậy. Dĩ nhiên những bức thư nào gởi từ Băng Tâm thì tôi chép lại và đề bì. Thời gian đó không biết vì lý do gì mà quân nhân ít đi phép, vả lại “Băng Tâm” cũng chưa muốn cho anh Thanh gặp măt nên có lẽ anh Thanh cũng không đi tìm "cô ta". Một hôm chị Nhung qua nhà tôi, nói như ra lệnh:
-Em lấy giây mực ra viết ngay. Giúp chị một lần này nữa thôi. Chắc chắn lần này thôi. Nghe đây
Anh Thanh mến,
Em phải vào nằm bệnh viện gấp. Xin lỗi lâu nay đã dấu anh. Em bị lao phổi thời kỳ thứ ba, lại thêm bệnh lớn tim, cộng với ba bệnh khác có liên quan đến tim và phổi. Mới có một tuần mà em sút mất 15 ký, trông em bây giờ thảm hại lắm. Cả nhà em đang lo cho em. Thú thật với anh, ba má em là nhà giáo nghèo, có bao nhiêu tiền bạc đều lo cho em mấy năm nay; chị em làm ăn thua lỗ, không giúp ích được gì cho em; anh em thì học hành dở dang. Quen em là một bất hạnh lớn cho anh. Xin hãy quên em đi.
Băng Tâm.
Chị tôi nói:
-Thử thì thử cho luôn, xem sao. Mà nếu thấy anh ta xấu tính thì ngưng liên lạc, chứ viết trả lời như vậy không được việc gì cả. Lâu nay mất công vô ích.
-Tình cảm mô dễ một ngày mà dứt mau như rứa. Thôi, không thử nữa. Tha cho anh ấy. Mà chị cũng không đủ can đảm để thử nữa. Chị sợ sự thật. Gởi thư này đi. Khi nhận được thế nào Thanh cũng cũng trở về với chị, chấm dứt với con đàn bà khốn nạn đó.
Chúng tôi bật cười
-Con đàn bà nào vậy" Con ma hả"
Chị Nhung quay lưng nguây nguẩy ra về.
Chừng 10 ngày sau chị Nhung qua nhà tôi. Chị ngồi phịch trên đi-văng, vừa tấm tức khóc vừa lấy một bức thư vất lên bàn. Chị tôi và tôi châu đầu lại đọc. Bức thư khá dài nhưng tôi chỉ trích ra một đoạn quan trọng.
….Băng Tâm vô cùng tội nghiệp,
Với bất cứ giá nào anh cũng đến toà báo Trắng Đen năng nỉ cho anh biết địa chỉ của em để tới thăm em, giúp đỡ em. Hãy đợi anh! Đừng…
Thanh…
Chị tôi nói:
-Từ ngày nhận được bức thư đầu tiên của … con ma Băng Tâm, anh ấy có gởi thư cho chị hay gặp chị không"
-Không gặp, con thư thì chỉ có một cái, viết rất sơ sài, chứ không ướt át như thư gởi cho con khốn nạn đó.
Chị Nhung nói xong lại khóc:
-Con Băng Tâm khốn nạn! Chị thù hắn đến tận xương tuỷ. Không bao giờ chị ghét….chị như rứa.
Lần gặp anh Thanh ngày đó là lần cuối cùng của tôi và cũng của chị Nhung. Anh ấy bận đi tìm Băng Tâm.

Nguyễn Thị A Tiên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tác giả Đinh Xuân Quân sinh trong một gia tộc Miền Bắc theo Công Giáo từ vài thế kỷ, qua các thời kỳ Quốc-Cộng đảng tranh, Hoàng Đế Bảo Đại, TT Ngô Đình Diệm, Đệ Nhị Cộng Hòa, du học, về VN làm việc, vào tù cải tạo sau 1975, vượt biên, làm một số dự án LHQ giúp các nước nghèo (kể cả tại VN)
Một chiếc máy bay rớt tại South Dakota hôm Thứ Bảy làm thiệt mạng ít nhất 9 người, gồm phi công và 2 trẻ em.
Cảnh sát lập hồ sơ khởi tố Nguyen về tội bạo lực gia đình, say, và 2 tội gây nguy hiểm cho trẻ em. Nguyen được tạm rời nhà tù quận Polk County Jail vào sáng Thứ Sáu 29/11/2019.
Mười người đã bị bắn tại Khu Phố Pháp ở thành phố New Orleans vào sáng Chủ Nhật, 1 tháng 12, theo cảnh sát cho biết.
Diễn cẩn thận từng bước, hết sức chậm rãi đi xuống đồi do bờ triền dốc đứng. Hân đi sau tay phải ôm chặt tay trái Diễn và nửa thân xô nghiêng ép vào người anh.
Như chúng ta biết, đảng SPD (Đảng Dân chủ Xã hội Đức) đã tìm kiếm lãnh đạo mới từ sáu tháng nay. Vào mùa hè 2019, nhà lãnh đạo đảng trước đó Nahles đã từ chức sau các cuộc tranh giành quyền lực nội bộ. Có nhiều ứng cử viên nhưng sau cuộc bầu cử sơ bộ chỉ còn hai cặp vào chung kết.
Hàng triệu người nghèo có thể bị mất phiếu thực phẩm (food stamps) quan trọng theo những thay đổi luật lệ được đề nghị bởi chính phủ Trump.
Con sông Hoàng Hạ chảy xuyên qua trấn Hoàng Hoa quanh năm xanh biếc, nước từ miền tuyết lãnh tan ra nên tinh khiết vô cùng.
Lý do để viết bài này là vì bản thân người viết có sai lầm cần bày tỏ. Tuy rằng sai lầm đã hiệu đính, nhưng cũng cần nói ra, vì Đức Phật đã dạy rằng hễ sai thì nên tự mình bày tỏ.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.