Saddam Hussein sinh ngày 28 tháng 4 năm 1937 trong một gia đình nông nô thuộc làng al-Awja, ngoại ô thành phố Tikrit, Iraq. Như bao nhiêu người cùng cảnh ngộ khác, Saddam bị đầu độc bởi khát vọng quyền lực do bị sỉ nhục và gạt ra ngoài xã hội chính trên quê hương mình ngay từ thời thơ ấu.
Theo bản lý lịch của Saddam, người ta được biết cha ông qua đời từ khi ông còn rất bé, chỉ vài tháng tuổi, nhưng có nhiều tài liệu ghi rằng người đàn ông này đã bỏ rơi mẹ của Saddam, và bà này cũng tái giá ngay sau đó. Người cha ghẻ, Ibrahim Hassan, đối xử với cậu bé rất tàn ác. Saddam luôn bị đánh đập, xỉ nhục, bắt làm việc quần quật ngoài đồng và không được đi học.
Sadam đã sống một cuộc đời mà những nỗi khổ cực dường như chẳng bao giờ vơi như hằng tỉ người nông dân trên trái đất thời bấy giờ với nỗi khao khát cháy bỏng về quyền lực và ý chí chẳng gì lung lay được về vận mệnh tương lai của mình. Mới lên 10, cậu bé đã phải khăn gói quả mướp đến sống với người cậu ruột Khairallah Tulfah ở thủ đô Bagdad. Tại đây cậu bé đã cố chen chân vào học viện quân sự Bagdad - con đường tiến thân dành cho những đứa trẻ có nhiều triển vọng thuộc các giai cấp công-nông ở Iraq - nhưng không thành công. Để bù lại thất bại này, Saddam đã chọn con đường cách mạng chính trị.
Năm 20 tuổi, cậu thanh niên Saddam lần đầu tiên nhận trọng trách ám sát một đảng viên cộng sản ở thành phố quê hương cũ Tikrit; người này lúc bấy giờ là người ủng hộ quan trọng của nhà quân sự Abdel Karim Qassim.
Hai năm sau, năm 1959, Saddam được phân công trong một tổ chức ám sát chính tay độc tài quân sự Qassim. Những lời tuyên truyền ở Iraq thời bấy giờ mô tả Saddam là một lãnh tụ biệt kích có năng lực và gan dạ; người biết tự xoay xở và lo cho mình dù ở tình trạng ngặt nghèo nhất; người đã lấy thân mình che cho đồng đội bị thương tích trên trận địa. Nhưng cũng có lời đồn rằng thực ra anh ta, Saddam, chỉ đóng một vai trò nhỏ nhoi trong sự kiện này nên hầu như chẳng thể mang thương tích như những lời thêu dệt.
Dù thực hay không thực, do sự việc này, Saddam đã phải bỏ trốn sang Ai Cập và sống ở đó 4 năm, từ 1959 đến 1963. Saddam trở về sau cú đảo chánh quân sự đưa Đảng Baath lên nắm chính quyền dưới hình thức một liên minh rất yếu kém. Nhóm này chỉ cầm quyền được 9 tháng, nhưng đây lại là cơ hội tốt cho Saddam nếm được mùi vị ngây ngất của bạo lực chính trị và rõ ràng là nó đã hấp dẫn chàng trai Hussein. Saddam thời kỳ này trở thành người tra tấn và lấy khẩu cung ở dinh thự hoàng gia nơi nổi tiếng là một "Cung điện của ngày tận thế" (Palace of the End) ở thủ đô Bagdad được dùng làm phòng tra tấn dưới chế độ đảng trị Baath.
Sau khi đảng Baath bị lật đổ, Saddam bị bỏ tù, từ tháng 10 năm 1964 đến năm 1966, ông vượt ngục và trở thành một trong những người lãnh đạo của Đảng Baath. Hai năm sau, 1968, Đảng Baath lại lên nắm chính quyền, người anh em họ của Saddam, tướng Ahmed Hassan al-Bakr trở thành chủ tịch Đảng và lãnh đạo Hội Đồng Chỉ Huy Cách Mạng. Lúc này, ở tuổi 31, Saddam trở thành phó chủ tịch Hội Đồng, nổi tiếng hung ác và được biết đến như một tên côn đồ chính trị. Được đặt vào vị trí này, ông ta nhanh chóng củng cố địa vị của mình trong nội bộ Đảng. Trước năm 1973, Saddam đã chính thức trở thành phó tổng thống của Iraq. Khi Bakr, người anh em họ dần lui vào vị trí phụ, Saddam được nhiều người biết đến là một nhà lãnh đạo thực thụ của đất nước Iraq.
Cuối cùng, khi Bakr bị ép tuyên bố rời khỏi chính trường ngày 16 tháng 7 năm 1979, Saddam được công nhận là tổng thống mới của Iraq. Chỉ 6 ngày sau đó, ông ta đã đạo diễn một màn chính trị ngoạn mục bất thường: Kết án tử hình ít nhất 20 thành viên lãnh đạo của Đảng và nhiều quan chức quân đội khác do có hành vi mưu phản.
Chỉ hơn 10 năm, kể từ lúc bước vào chính giới ở Bagdad, với số tuổi 42, Saddam đã trở thành người chủ tuyệt đối của Iraq, một quốc gia với tiềm năng hằng tỉ đô-la dầu hỏa và một đối thủ đáng gờm muốn giành ngôi vị lãnh đạo cả khối Ả Rập. Cho đến bây giờ, dường như chẳng có gì ông ta chẳng dám làm và không thể làm được ở đất nước Iraq.
Hạ Miên
Theo bản lý lịch của Saddam, người ta được biết cha ông qua đời từ khi ông còn rất bé, chỉ vài tháng tuổi, nhưng có nhiều tài liệu ghi rằng người đàn ông này đã bỏ rơi mẹ của Saddam, và bà này cũng tái giá ngay sau đó. Người cha ghẻ, Ibrahim Hassan, đối xử với cậu bé rất tàn ác. Saddam luôn bị đánh đập, xỉ nhục, bắt làm việc quần quật ngoài đồng và không được đi học.
Sadam đã sống một cuộc đời mà những nỗi khổ cực dường như chẳng bao giờ vơi như hằng tỉ người nông dân trên trái đất thời bấy giờ với nỗi khao khát cháy bỏng về quyền lực và ý chí chẳng gì lung lay được về vận mệnh tương lai của mình. Mới lên 10, cậu bé đã phải khăn gói quả mướp đến sống với người cậu ruột Khairallah Tulfah ở thủ đô Bagdad. Tại đây cậu bé đã cố chen chân vào học viện quân sự Bagdad - con đường tiến thân dành cho những đứa trẻ có nhiều triển vọng thuộc các giai cấp công-nông ở Iraq - nhưng không thành công. Để bù lại thất bại này, Saddam đã chọn con đường cách mạng chính trị.
Năm 20 tuổi, cậu thanh niên Saddam lần đầu tiên nhận trọng trách ám sát một đảng viên cộng sản ở thành phố quê hương cũ Tikrit; người này lúc bấy giờ là người ủng hộ quan trọng của nhà quân sự Abdel Karim Qassim.
Hai năm sau, năm 1959, Saddam được phân công trong một tổ chức ám sát chính tay độc tài quân sự Qassim. Những lời tuyên truyền ở Iraq thời bấy giờ mô tả Saddam là một lãnh tụ biệt kích có năng lực và gan dạ; người biết tự xoay xở và lo cho mình dù ở tình trạng ngặt nghèo nhất; người đã lấy thân mình che cho đồng đội bị thương tích trên trận địa. Nhưng cũng có lời đồn rằng thực ra anh ta, Saddam, chỉ đóng một vai trò nhỏ nhoi trong sự kiện này nên hầu như chẳng thể mang thương tích như những lời thêu dệt.
Dù thực hay không thực, do sự việc này, Saddam đã phải bỏ trốn sang Ai Cập và sống ở đó 4 năm, từ 1959 đến 1963. Saddam trở về sau cú đảo chánh quân sự đưa Đảng Baath lên nắm chính quyền dưới hình thức một liên minh rất yếu kém. Nhóm này chỉ cầm quyền được 9 tháng, nhưng đây lại là cơ hội tốt cho Saddam nếm được mùi vị ngây ngất của bạo lực chính trị và rõ ràng là nó đã hấp dẫn chàng trai Hussein. Saddam thời kỳ này trở thành người tra tấn và lấy khẩu cung ở dinh thự hoàng gia nơi nổi tiếng là một "Cung điện của ngày tận thế" (Palace of the End) ở thủ đô Bagdad được dùng làm phòng tra tấn dưới chế độ đảng trị Baath.
Sau khi đảng Baath bị lật đổ, Saddam bị bỏ tù, từ tháng 10 năm 1964 đến năm 1966, ông vượt ngục và trở thành một trong những người lãnh đạo của Đảng Baath. Hai năm sau, 1968, Đảng Baath lại lên nắm chính quyền, người anh em họ của Saddam, tướng Ahmed Hassan al-Bakr trở thành chủ tịch Đảng và lãnh đạo Hội Đồng Chỉ Huy Cách Mạng. Lúc này, ở tuổi 31, Saddam trở thành phó chủ tịch Hội Đồng, nổi tiếng hung ác và được biết đến như một tên côn đồ chính trị. Được đặt vào vị trí này, ông ta nhanh chóng củng cố địa vị của mình trong nội bộ Đảng. Trước năm 1973, Saddam đã chính thức trở thành phó tổng thống của Iraq. Khi Bakr, người anh em họ dần lui vào vị trí phụ, Saddam được nhiều người biết đến là một nhà lãnh đạo thực thụ của đất nước Iraq.
Cuối cùng, khi Bakr bị ép tuyên bố rời khỏi chính trường ngày 16 tháng 7 năm 1979, Saddam được công nhận là tổng thống mới của Iraq. Chỉ 6 ngày sau đó, ông ta đã đạo diễn một màn chính trị ngoạn mục bất thường: Kết án tử hình ít nhất 20 thành viên lãnh đạo của Đảng và nhiều quan chức quân đội khác do có hành vi mưu phản.
Chỉ hơn 10 năm, kể từ lúc bước vào chính giới ở Bagdad, với số tuổi 42, Saddam đã trở thành người chủ tuyệt đối của Iraq, một quốc gia với tiềm năng hằng tỉ đô-la dầu hỏa và một đối thủ đáng gờm muốn giành ngôi vị lãnh đạo cả khối Ả Rập. Cho đến bây giờ, dường như chẳng có gì ông ta chẳng dám làm và không thể làm được ở đất nước Iraq.
Hạ Miên
Gửi ý kiến của bạn