Hôm nay,  

Chuyện Ở Bệnh Viện

11/03/200000:00:00(Xem: 6057)
Bạn,
Theo ghi nhận của các báo VN, hiện nay, phần lớn các bệnh viện ở Sài Gòn đã trong tình trạng mà ngôn ngữ trong nước gọi là quá tải và xuống cấp, quá tải vì số giường ở các phòng điều trị không đủ so với số người bệnh ngày càng đông, xuống cấp vì các phương tiện phục vụ bệnh nhân, phòng ốc đã hư hại nhiều, không có kinh phí để tu sửa. Ngoài sự quá tải và xuống cấp là phong cách làm việc thiếu trách nhiệm của một số đông nhân viên y tế, từ y công, y tá cho đến bác sĩ. Tại một số bệnh viện đã xảy ra tình trạng các nhân viên bệnh viện sách nhiễu bệnh nhân để đòi hối lộ trong thời gian điều trị. Những tệ trạng tại bệnh viện đã được một nam phóng viên báo Phụ Nữ ghi lại qua trích đoạn sau đây khi phóng viên này vào nằm bệnh viện.

Tôi (phóng viên) nằm bệnh viện đúng một tuần. Một tuần để đủ “mắt thấy tai nghe” và viết những điều được nghe kể nhiều trước đó mà không sợ bị cho là thông tin một chiều, tam sao thất bổn... Tôi nhập viện từ phòng khám cấp cứu, có mua bảo hiểm y tế nhưng vì không đúng tuyến nên cuối cùng phải ký vào giấy cam kết là phải trả 100% viện phí. Nói tóm lại, tôi phải chịu mọi chi phí trong thời gian nằm bệnh viện, hay nói một cách khác, những khoản tiền như tiền phòng, tiền khám bệnh, tiền thuốc, điện nước, tiền áo quần và những dịch vụ liên quan khác đều được tính trong ngày tôi xuất viện. Nghĩa là tôi được bệnh viện ấy phục vụ theo tinh thần khách hàng là thượng đế, nhưng thật đáng tiếc…

Lần thứ nhất, tôi được phát cho bộ đồ bệnh nhân và tấm drap trải giường cũ mèm. Vì thế, tôi không dám mặc bồ đồ ấy, còn tấm drap thì phải chấp nhận, vì làm gì có chuyện đi bệnh viện mà còn mang theo khăn trải giường. Đến lần thứ hai, đúng ngày thay drap và đổi quần áo, chiếc xe đẩy và chất đầy những tấm drap và áo quần mới tinh, nhưng cô y công đã cố tình lục lọi ở dưới chót, để rồi thảy lên giường tôi hai thứ sản phẩm còn tệ hại hơn lần trước. Tôi lặng lẽ đón nhận và mắt tròn xoe vì ngạc nhiên: đồ mới nhiều vậy sao cô ta không phát cho mình nhỉ" Một chút kinh nghiệm thôi cũng hiểu rằng sự cấp phát ấy chẳng vô tư chút nào, những bộ đồ cũ dành cho những ai như tôi vậy, không biết xùy cho cô gái vài tờ giấy bạc biết điều. Có lẽ sự nhẫn nại của cô gái ấy cũng có giới hạn, khi tôi cứ im lặng một cách không biết điều, nên đến lần thứ ba, khi thấy tôi mặc bồ pyjama mang từ nhà theo, cô hỏi: bồ đồ bệnh viện đâu rồi" Tôi cười trả lời: Nó cũ quá nên tôi để dưới góc giường. Và dường như thấy khó ăn hiếp được tôi, cô đành nói cho qua chuyện: Khi nào đi ra ngoài thì phải khoác vào. Cũng may tôi chỉ nằm bệnh viện đúng một tuần, chứ còn nằm lại ở đấy nữa thì chắc những lần sau tôi được phát cho những bộ đồ và drap trải giường còn thảm hại hơn.

Bạn,
Đó là chuyện về cô y công, sau đây là ghi nhận của phóng viên trên về các cô y tá: Hàng ngày, những cô điều dưỡng, y tá ghé đến phòng bệnh để đo áp huyết, lấy thân nhiệt hoặc phát thuốc, lẽ ra những lần gặp gỡ với bệnh nhân như vậy sẽ là dịp chữa trị cho người bệnh về mặt tâm lý, với vài câu trao đổi dịu dàng, nhỏ nhẹ. Song phần lớn những nàng tiên áo trắng ấy mỗi lần xuất hiện chỉ tạo cho người bệnh sự khó chịu, bực mình. Họ xộc vào phòng mà không hề gõ cửa, rồi bất kể bệnh nhân đang trong trạng thái nào, họ phát ra những câu mệnh lệnh: Lên giường, kéo tay áo lên, nằm xuống... Sau đó, họ lặng lẽ kéo dép đi ra, không một tiếng chào và bỏ ngõ cánh cửa phòng mà chính họ đã mở khóa xô vào, mặc cho người bệnh phải lồm cồm ngồi dậy khép lại. Công bằng mà nói, trong hơn 6 cô y tá, điều dưỡng mà tôi đã được họ chăm sóc điều trị, chỉ có một cô là biết hỏi thăm, mỗi lần cô ghé đến!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.