Hôm nay,  

Nguyên Tử Ấn Độ: An Toàn, Không Bán Bí Mật Bao Giờ

3/3/200400:00:00(View: 5367)
NEW DEHLI - Ông Anil Kakodka, chủ tịch Uûy Hội nguyên tử Aán Độ, hôm thứ ba tuyên bố rằng bí mật về vũ khí không dễ bị thẩm lậu, cac cac cơ sở vủ khí của Aán Độ là an toàn - ông nói với phóng viên AP rằng cac cơ sở của Aán Độ là rất an ninh, không có nguy cơ khủng bố gia tăng ở đây.
Kể từ khi bắt đầu nở nguyên tử thử nghiệm năm 1998, Aán Độ luôn luôn nhận là quốc gia có trách nhiệm, vớiù luật ngăn chận các thẩm lậu thông tin về vũ khí nguyên tử và phi đạn. Kỹ sư trưởng Gopalakrishnan cả quyết rằng có thể bảo đảm 100% là không thể có cơ hội nào bí mật vũ khí có thể thoát ra khỏi.
Tuần qua, Thủ Tướng Vajpayee tuyên bố rằng Aán Độ đang gia tăng an ninh tiếp theo sau tin về sự chuyển giao kỹ thuật nguyên tử Pakistan cho Libya, Iran và Bắc Hàn.

1 khoa học gia Aán Độ phát biểu với điều kiện ẩn danh rằng tất cả cac cơ sở nguyên tử của Aán Độ đều có hàng rào truyền điện, 4 lớp chướng ngại vật có lính gac, và máy cảm ứng đặt tại cac cổng. Ông Parthasarthy, cựu Thư Ký của HĐ nguyên tử năng, hồi hưu trong Tháng 1 sau 16 năm phục vụ, nói "Chúng tôi cảnh giác ngay từ đầu". Trong tuần qua, có đồn đoán rằng Pakistan và Aán Độ cùng sử dụng chợ đen trong chương trình nguyên tử.
Washington nói có tài liệu cho thấy nhà buôn Israel đặt căn cứ tại Nam Phi bị tố giac bán ngòi nổ cho Pakistan cũng có thương lượng với 1 doanh gia Aán Độ tìm mua vật liệu cho cơ sở hỏa tiễn của Aán Độ.
Theo nhà nghiên cứu Shannon Kile của Viện Hòa Bình Stockholm, chương trình nguyên tử của Aán Độ là tự phát triển trong nước.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Một trong những lời tôi được học và đã nhập tâm ngay từ lần đầu nghe tới là Thâm Tín Nhân Quả, nghĩa là Phải Tin Sâu Vào Nhân Quả. Hình như luôn luôn có cái gì đáng sợ trong cuộc đời mà tôi lúc nào cũng cảm nhận được. Không phải là những điều cụ thể như sợ thất bại trong đời, mà là một nỗi lo mơ hồ không rời,
Nơi tôi ngồi, bên kia khung kính là biển. Cát chạy dài, nước liếm từng lượn nhỏ xuống và lên. Cầu tàu đi từng nhịp khẳng khiu. Dăm người đi tới lui dưới ánh đèn vàng tỏa trên vai cầu. Tôi nhìn. Sóng vỗ sủi tăm. Phía trong, người ca sĩ Mỹ đứng nhịp chân hát; mặt nàng thật tươi. Người nhạc
Tôi cầm thư Hòa, và thật chậm, rọc mép thư, đọc từng dòng chữ một. Nhiều năm rồi, tôi mới được thư anh. Hàng tem in ở góc với con số hơn tám ngàn đồng Việt Nam , tôi biết đây là một hy sinh lớn; anh không nhiều tiền. Anh thuộc loại người xông xáo làm đủ mọi chuyện để kiếm sống và nuôi gia đình, nhưng định mệnh
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.