Hôm nay,  

Thơ Thơ

30/08/200400:00:00(Xem: 5422)
Vẫn Còn Kỷ Niệm

Ơi nắng tươi màu, cỏ rợn xanh
Em đi ngược bước được sao đành
Mười năm đất lạ buồn sương gió
Kỷ niệm vơi đầy, sắc mỏng manh...

Em xếp bàn tay dáng thật yên
Tóc đùa theo gió rẽ ưu phiền
Tình huynh, nghĩa muội xuân chào đón
Chưa ngọt lời nhau- sóng rẽ nghiêng...!

Em vẫy tay, trời đậm sắc mây
Trong đêm ta nhớ bước lưu đày
Gửi thân sống lại thời hoang cổ
Ta kể chuyện tù- Em choáng say!

Em vuốt bàn tay, nhẹ thịt da
Những năm tháng ngược bước quan hà
Mấy lần bệnh tưởng không toàn mạng
Em chớp mắt buồn - im xót xa...

An ủi gì ta, nghĩa muội huynh
Từng đêm tù ngục đắng cay tình
Muội ơi! Có biết ta chờ sáng
Trọn mấy ngàn đêm yên lặng thinh

Men đắng ta gom vào trong mộng
Thịt da nhăn nhúm giọt mồ hôi
Xua mây đi hết cho trời trống
Ta viết câu thơ trả nợ đời!

Muội đọc bài thơ đời ta bước
Hình như có chút xót xa lòng
Ở trong cảnh vắng chiều tha thướt
Quê cũ ngàn xa mắt vẫn trông

Hôm nay chia lối đường riêng bước
Muội cứ cười lên ý tự nhiên
Với ta kỷ niệm ngày năm trước
Nhớ để lòng không vướng lụy phiền

Thy Lan Thảo

*

Hình ảnh Mẹ Xưa

Tưởng niệm hương hồn mẹ nhân dịp Vu Lan 2004

Ta một mình đi giữa ấu thơ
Đếm từng kỷ niệm tưởng như vừa
Xoay vòng trái đất về quê mẹ
Ngắm những hình ảnh đẹp thuở xưa.

Hình ảnh thương đầu là dáng mẹ
Ngồi bên song cửa đợi con về
Ba tháng hè con rời nội trú
Xa trường, gần mẹ, thấy vui ghê!

Con là trai út mẹ nâng niu
Con muốn ăn chi mẹ cũng chiều
Con muốn mặc chi Người cũng chuộng
Con đùa: cưng lắm sẽ thành... yêu!

Có lẽ mẹ cưng út nhất nhà
Không nghèo, mẹ vẫn tránh xa hoa
Tình thương của mẹ dành cho út
Muôn kiếp đời sau chẳng xóa nhòa.

Mẹ trữ tình yêu, góp nụ cười
Gom chùm quít ngọt mớ cam tươi
Chắt chiu cho đứa con mùa nghỉ
Chưa đến ngày về, mẹ đã vui.

Mùa hạ trôi qua... buổi sáng kia
Mẹ buồn đưa tiễn bước con đi
Chia tay, con ngỏ lời an ủi:
Thưa mẹ, hè sau út lại về!

Phương xa, kỷ niệm ngày hiền mẫu
Con kính dâng về mẹ đóa kinh
(Qua bờ biển, với ngàn thương nhớ)
Xin Chúa cho Người một Phục Sinh.

Lưu Thái Dzo

*

Một Mùa Tuyết... 2004

Ngẫm lại đời đi mấy mùa rồi
Bao lần lá rụng, bao mùa rơi"
Hành trang có nhẹ, hay thêm nổi
Lòng vẫn chạnh lòng, đeo với đời"

Tuyết trắng phủ đầy, núi ngất ngây
Hàng cây trọi lá, khoe thân gầy
Dường như trời đất hòa nhịp điệu
Tô điểm nơi nầy, chút nắng say.

Có những niềm riêng theo tuyết tan
Dưới làn nắng ấm, soi dáng nàng
Giữa mùa tuyết phủ, hồn trắng xóa
Gội mất niềm riêng, những lỡ làng

Tuyết ơi, có lạnh bằng lòng ta"
Màu trắng tuyết rơi, nhắc tuổi già
Mai đây tóc nhuộm, màu trắng xóa
Tuyết nhớ... nơi này từng đón ta.

T.N

*

Tình Mẹ Muôn Đời

Tặng cho những ai còn mẹ và những ai đã mất mẹ

Biết bao nhiêu bài hát, hát ca về mẹ
Biết bao nhiêu bài ca, ca về mẹ tuyệt vời
Và biết bao nhiêu sách vở trong đời
Nói về mẹ, tình thiêng liêng cao quý
Sách vở ấy dẫu dẫy đầy như núi
Lời ca kia dẫu lai láng như sông
Tình ca kia dẫu rào rạt biển Đông
Nhưng cũng không diễn tả hết được, tình ca của mẹ!
Dù có lớn bao nhiêu, đối diện mẹ, con cũng mong hai tiếng thương yêu
Dù có làm ông gì, đối diện mẹ, con cũng mong hai tiếng thương yêu
Dù có làm bà gì, đối diện mẹ, con cũng mong được nuông chiều
Hình ảnh mẹ diệu kỳ hơn trời cao biển rộng
Tấm lòng mẹ, hơn đất trời lồng lộng
Che chở cho con trước mọi sóng gió cuộc đời
Tha thứ cho con trước mọi tơi tả trùng khơi
Còn có mẹ là con còn tất cả
Cuộc sống phong trần, dù có ngàn lần vấp ngã
Biển đục trần gian, dù có vạn lúc nguy nan
Chỉ cần về bên mẹ là con được bình an
Khi nghe mẹ hỏi, con, con của tôi sao đó!!
Những đứa con xa, mẹ chờ trông vò võ
Những đứa con gần, mẹ sớm tối chiều hôm
Bao cuộc biển dâu, sông cạn đá mòn
Nhưng tình thương của mẹ vẫn ngàn đời che chở
Con chưa kịp thưa, mẹ đã vỗ về hỏi han con cho rõ
Con đó hả con, con có sao không
Nhớ giữ gìn sức khỏe nghe hông
Nếu con có bề gì, mẹ làm sao sống được!
Mỗi khi vui, con chưa kịp cười, mẹ đã cười trước
Mỗi khi đau, con chưa dám khóc, nước mắt mẹ đã chảy rồi
Mẹ là nhất trong đời, không có gì thay bậc đổi ngôi
Mẹ là cả bầu trời thương yêu dịu ngọt
Trăng khuất canh tàn, nhìn những vì sao chót vót
Tôi viết cho ai, còn có mẹ trong đời
Tôi viết cho ai, còn có mẹ trong đời
Tôi viết cho ai, không còn mẹ như tôi
Hãy biết sống trọn vẹn khi trong đời còn mẹ
Và hãy cùng tôi, nghe từng giọt lệ đơn côi!!!

Mặc Giang

*

Vu Lan Nhớ Mẹ

Vu Lan về! Lòng con thương nhớ mẹ,
Nhớ nụ cười, nhớ mái tóc bạc phơ,
Nhớ dáng đi chầm chậm sáng tinh mơ,
Ôi thương quá! Chốn quê nhà hiu quạnh.

Vu Lan về! Chan hòa cơn gió lạnh,
Nhớ mẹ hiền trên gác vắng cầu kinh,
Khói trầm hương lan tỏa quyện quanh mình.
Như che chở một thân hình già yếu,

Vu Lan về! Mùa chúng con báo hiếu
Kính dâng lên cõi thế giới Ta Bà,
Lời cầu xin Mẹ rủ nghiệp chướng, tà.
Vui nhân thế, A Di Đà! An lạc...!!!

Vu Lan về! Không gian ngàn điệu nhạc!
Đóa hoa hồng, tỏa thơm ngát mùi hương
Chim gọi đàn cất tiếng hót thanh thương
Tình mẫu tử: là Thiên Đường hạ giới...!

Vũ Hải

*

Trở Lại Rừng Thu

Trở lại rừng thu tìm dấu xưa
Để xem dĩ vãng đã nhòa chưa
Mà trời hiu quạnh như thu trước
Ta thẫn thờ trông mắt đổ mưa
Trở lại rừng thu tìm bóng em
Cho vơi niềm nhớ, trắng từng đêm
Chỉ nghe hơi gió như thầm nhắn
Trông ngóng làm chi, hãy cố quên!

Trở lại rừng thu vẫn lỡ làng
Hơi thu se sắt tưởng Đông sang
Bóng em nhòa nhạt theo mây vắng
Lại một mùa thu nữa úa vàng!

Ta đợi rừng thu đến chớm Đông
Em phương nào đó có hay không
Đã không vơi bớt niềm u uẩn
Chỉ chất chồng thêm... nát cả lòng!

Chim ở rừng thu vẫn nhốn nhao
Như ta phiêu bạt, sống lao đao
Đã qua không biết bao thu... lỡ
Ta sẽ chờ em đến kiếp nào"

Trở lại rừng thu càng thấy xa
Dấu xưa em bước đã phai nhòa
Thu rơi từng lá sầu tan tác
Ta nhớ em" Nhớ nước" Nhớ nhà"

Ta ngóng chờ em đến tái tê
Chân mây thăm thẳm một trời quê
Bỗng dưng lòng dậy niềm ai oán
Ta mãi vì em... lỡ nguyện thề

Ta giữ lòng ta một chút hương
Dù cho kỷ niệm nát đôi đường
Nếu em trở lại tìm thu trước
Trả lại nơi này nỗi nhớ thương.

Trần Ngân Tiêu

*

Chờ

Em có về mang theo vài hạt giống
Của loài hoa sắc đỏ mọc ven đường
Chiều phố thị không gian chừng ngưng đọng
Áo dài bên áo ngắn bước chân non

Em có về cho tôi vài hạt giống
Của loài hoa óng ả ánh mặt trời
Chiều phố thị tiếng cười dư âm vọng
Dỗ đời nhau bình thản tháng năm trôi

Tôi vẫn say hơi thở ngọt môi nào
Trong dĩ vãng se chùng bao kẽ hở
Xiết chặt người biền biệt rã chiêm bao
Vòng tay lỏng trơ trơ ngày hội ngộ

Anh chỉ là một ngón út vô duyên
Khi em điệu vểnh tay lên mới nhớ
Những tình yêu khờ khạo ngẩn ngơ nhìn
Như trảng cỏ hồn hoa mơ mấy độ

Hỏi bao giờ trời đất cũng buồn thiu
Ngày phố thị võ vàng cây lá ngủ
Những mầm xanh tàn tạ rụi từ từ
Hồn anh đấy lao đao lời tình tự

KiếnAn

*

Mưa Tháng Hạ

Anh nào biết bên em giờ thắng Hạ"
Để mưa về làm ướt áo em anh
Nắng ngoài hiên vội tan biến đi nhanh
Cho mây xám buồn giăng trên phố nhỏ

Mưa nắng Hạ gợi thêm niềm nhung nhớ
Buổi hẹn hò, hai đứa bước chung đôi
Đi bên em nghe hơi ấm, gọi mời
Tình hai đứa mặn nồng theo năm tháng

Mưa phố nhỏ giờ đây buồn vắng lặng
Từng giọt sầu rơi ướt bờ vai anh
Giọt vỡ tan theo lối nhỏ mong manh
Đem giá lạnh vào hồn anh nỗi nhớ

Tiếng mưa như gọi thầm tên của Nhỏ
Để nhớ về kỷ niệm thuở xa xưa
Tuổi thơ ngây ta bắt bướm, vui đùa
Em vẫn bảo: "Yêu nhau, đừng xa nhé"

Cơn mưa Hạ gợi buồn bao xiết kể
Dấu chân buồn trên phố nhỏ quạnh hiu
Một mình anh trên phố vắng tiêu điều
Nhìn chiếc lá nổi trôi theo dòng nước
Nguyễn Vạn Thắng
Tự Vấn
Biết rằng người có yêu ta
Mà ta nồng mặn thiết tha yêu người"
Hỡi người, một nửa ta ơi!
Miệt mài đã nửa cuộc đời tìm nhau
Từ ta khóc tiếng ban đầu
Chờ người tóc đã bạc màu thời gian
Xuân xanh ngả bóng thu vàng
Sông kia đau chuyến đò ngang đắm chìm!
Như mơ, ta vẫn đi tìm
Nửa hồn với nửa trái tim của mình
Cô đơn nửa kiếp nhân sinh
Vắng nhau nên bóng nhớ hình người ơi!
Phải chăng ta đã gặp người"
Tình lên ngôi báu, cõi đời thăng hoa"
Phải người nửa mảnh hồn ta"
Rằng đây sự thật chẳng là chiêm bao"""

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

*

Khuyên Giải Bà Julia Finn

Đọc bản tin “Biểu tình chống cờ máu CSVN tại Paramatta” và thông báo của ông Phan Đông Bích, Chủ Tịch CĐNVTDUC/NSW kêu gọi biểu tình chống việc treo cờ máu của Việt Cộng (SGT số 273, tr.15) thì được biết ngày 28.8.04, Hội Đồng Thành Phố Paramatta do bà Julia Finn làm Thị Trưởng, sẽ tổ chức lễ treo cờ máu của Việt Cộng trước Paramatta Town Hall để kỷ niệm 59 năm ngày “Quốc Khánh"(ngày 2 tháng 9) của chúng. Sau đó còn tổ chức bữa tiệc kkhoản đãi phái đoàn cán bộ Việt Cộng. Do đó, Cô Gia tôi viết bài này để “Khuyên giải bà Julia Finn".

Thị trưởng Finn, bà nghĩ kỹ đi,
Rồi hành xử đúng với lương tri.
Không nên bộp chộp, cần cân nhắc,
Chẳng thể hồ đồ, phải xét suy.
Chớ dại treo cờ phường Việt Cộng,
Đừng ngu đãi tiệc bọn Vi Xi.
Ngày hai tháng chín, ngày Hồ tặc,
Ra mặt mị dân, “Quốc Khánh” gì"

Cô Gia

*

“Cao Cẩu Cốt”

Theo tin SGT số 372, số lượng hổ tồn tại trong các khu rừng ở VN chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Các tay nấu cao đã phải dùng xương của loại chó to con để bào chế “Cao hổ cốt”

Quán ăn đâu có chừa con nào,
Nên loại thú rừng hiếm biết bao.
Thật khó cho người đi... bắt cọp,
Quá gay với kẻ muốn... làm cao.
Họ tìm... chó Mỹ mà thay chỗ,
Chúng kiếm... cầy Tây để thế vào.
“Cẩu cốt” dùng làm “Cao hổ cốt”,
Dễ dàng gạt gẫm đám quan giàu.

Trường Xuân Lão

*

Đang Nắng Xuân Mà Tưởng Gió Mưa

Nhắp chén xuân mà như thuốc đắng
Trào dâng cuồn cuộn bóng quê xưa
Nhìn phương trời cũ mây giăng mắc
Trời nắng xuân mà tưởng gió mưa

Nước đó mây đây đâu tổ quốc"
Trời sao nhân quả chẳng coi người
Lòng ai đã tỏ, như trăng, nước
Mà vẫn ôm hoài chua chát thôi!

Bao đêm ngồi ngắm trăng đầu ngõ
Mộng mị loanh quanh tiếng thở dài
Muốn mặc chuyện đời quên tục lụy
Nhưng hồn sao vẫn cứ bi ai!

Hai chữ quê hương ngày nặng trĩu
Lòng trần mệt mỏi nhớ như quên
Đời chênh vênh quá không nơi níu
Nếu bước đường cùng chẳng có em.

May có em cười một dáng xưa
Cho dù trăng tỏ hay sao thưa
Đêm đêm lại dấn thân vào mộng,
Rồi lại một ngày ngắm gió mưa!

Xác đáy trùng dương ôm tức tưởi
Hờn căm ngậm đắng tận thâm sâu
Tấm lòng của biển chừ tê tái
Sóng vỗ không tan nỗi thảm sầu!

Người cứ than rằng “thôi mạng số”
Đứng nhìn dĩ vãng đổ thừa nhau
Ngồi mơ chén đá san bằng núi
Rồi để thời gian vun vút mau!

Thú vẫn cười đùa vui ngạo nghễ
Nay tha mai bắt nhốt rừng sâu
Sư, Cha còn phải mang xiềng xích
Phật, Chúa trên trời có biết đâu!

Tiểu xảo hiếp dân vơ hết của
Mưu gian trở tráo thả mồi câu
Bao nhiêu thủ tục còn nguyên đó
Có kẻ đành cam đến chực chầu

Rồi mỗi xuân về nhìn tóc bạc
Ngoảnh đi ngoảnh lại có còn nhau"
Nếu mà tủi nhục còn nguyên đó
Thì vẫn chưa tàn cuộc bể dâu!

Trần Ngân Tiêu

*

Ông Bà Lê Nin

Nạn nhân chất độc da cam
Đỉnh cao dàn dựng, đăng đàn, kiện thưa
Nếu thắng kiện, đảng vừa khẳm địa
Lại được phùa cà khịa Cờ Bông
Thấy chửa Tư bản ác không!
Đã đem chất độc vô cùng: da cam,
Rải khắp cả miền Nam, rừng bụi
Nơi tàng hình nón cối, dép râu
Đặc công, đắp ụ, phá cầu
Xâm lăng, pháo kích, chặt đầu người dân!
Cây thấm độc, cây dần trụi lá
Vẹm hiện hồn, hết cả đường chui!
Sau đâu ba chục năm trời
Vẹm la chất độc hại người, chết oan
Làm vỡ mật, teo gan nhà vẹm
Nát bên trong, cháy xém bên ngoài
Sứt môi, mù mắt, không tai
(Kiểu vi trùng bịnh giang mai hoành hành!)
Đảng sợ đảng chết nhanh, chết tốt
Thì tuyệt nòi bán nước, giết dân
Lưu manh hạng nhất cõi trần
Trước tòa đế quốc, đảng mần đơn thưa!
Ta hỏi đảng, nếu xưa, nhà vẹm
Đừng xâm lăng, đừng chiếm miền Nam
Thì sao chất độc da cam
Dính vào để vẹm già hàm điêu ngoa"""
Kẻ bị hại, trước là người sống
Khiêng mang thùng chất độc, vẹm ơi!
Thế mà họ vẫn tốt tươi
Không ai sứt miệng, không người thiếu tay
Chỉ có bịnh giang mai nhà vẹm
Từ Lê Nin truyền đẹp cho Hồ
Hồ truyền cho đảng côn đồ
Bất nhân, đảng lại hàm hồ gian ngoa !!!
Thì ra Mỹ lắm đô la
Đảng thì có ổ ông bà Lê Nin!!!

Tha Hương

*

Bài Thơ Gởi Kẻ Thù Giấu Mặt

(Gởi những kẻ dựng chuyện không thật về đời tư để đánh phá những người vì Tự Do cho quê hương mà tranh đấu)

Anh dẫu bắn tôi mũi tên tẩm độc
Mong diệt người vì chính nghĩa, đấu tranh
Tôi không trách và cũng không buồn bực
Phần việc thôi, ngụy chúa bảo thi hành!

Cũng như tôi, bổn phận người tị nạn
Là phải nói giùm ba cõi dân tôi
Rằng Việt cộng lưu manh và tàn ác
Nửa thế kỷ hơn thiêu sống bao người!

Nửa thế kỷ hơn, non sông máu chảy
Nửa thế kỷ hơn, dân tộc suy đồi
Nửa thế kỷ hơn, chính anh cũng thấy
Đảng thương giống nòi chót lưỡi đầu môi!

Dân nghèo đói, đảng giàu muôn vạn tỉ
Đảng tạo ra năm bảy loại bụi đời
Bán phấn buôn hương, xì ke ma túy
Dẫn mối, gạt lừa, trộm cướp, ăn chơi...

Trên xuống dưới, đảng mọi tầng tham nhũng
Cướp đất dân lành, bán chức, buôn quan
Trường học, nhà thương, thiếu, hư, nát mục
Những trung tâm du hí lại huy hoàng.

Tôi phải nói: đảng độc tài, tàn bạo
Quản chế người tu, phong tỏa chùa chiền
Đảng bách hại mọi thành phần tôn giáo
Linh mục bị tù, khủng bố con chiên.

Người yêu nước nói những điều xây dựng
Là sẽ tù bằng tội đảng vu cho
Nào gián điệp, nào thành phần phản động
Nào lạm dụng quyền dân chủ, tự do.

Đảng là thế, ăn xuôi và nói ngược
Sẽ một ngày đảng phản cả anh thôi
Kìa, "tình nghĩa" thương binh hồi xâm lược
Đảng ném "anh hùng" xuống đáy biển khơi!

Đảng hiến Nam Quan, hiến luôn Bản Giốc
Lãnh hải ta, ngàn hải lý cho Tàu
Anh thử nghĩ, nếu không người nói thật
Thì hậu sinh, ai rõ những vàng, thau"!

Đảng thâm độc, đảng mị lừa, ngụy thuyết
Sử Việt oai hùng, bất khất, bôi đen!
Đảng in giáo khoa, dối gian, nham hiểm
Vì đảng muốn dân ngu, dốt, mê, hèn!!!

Tôi thương dân bị bưng tai, bịt miệng
Giận đảng độc tài, thống trị trên ngôi
Xót đất quê hương, đau lòng quốc biến
Nên đấu tranh, thơ giục giã muôn người

Đảng vì thế, hận thù người tranh đấu
Dẫu ngọt ngào khuyên: thôi, chớ đấu tranh!
Nhưng thơ vẫn kiên cường từng tiết tấu
Nên đảng trả thù, ngụy kế giao anh.

Anh hằn học, anh hỏa mù, đánh phá
Lưỡi rắn miệng hùm bôi bẩn người ngay
Đảng vẫn thế, bất nhân và hèn hạ
Bản chất gian hùng, qủy quyệt xưa nay!

Mũi tên đó chẳng làm tôi chùn bước
Chỉ tiếc cho anh, sống phí một đời
Phục vụ đảng, tiếp tay loài bán nước
Là phản quê hương, dân tộc, lừa người!

Hãy bỏ đảng, hồi tâm mà giác ngộ
Để được đồng bào chấp nhận, thứ tha
Thế kỷ này, gian hùng không đất thở
Ngày đảng tàn, xin ghi nhớ: không xa!

Ngô Minh Hằng

*

Lấy Chồng Đài Loan!

Ép cô gái Việt lấy chồng Hoa
Là đúng chủ trương của Đảng mà
Xuất khẩu gái tơ sang nước bạn
Dúi tiền "cửa hậu" đút Quan Ta
Bán người Đảng chẳng màng đau nhục
Thủ lợi Chúng nào kể xấu xa
Đảng cứ âm mưu gây tội ác
Rồi kêu Hải Ngoại "cứu bồ" mà.
TamThang3 (US)
Hẹn Một Ngày Về
Ta ước mơ và em ước mơ
Rồi xa biền biệt đến bao giờ
Dẫu hương tình cũ còn sâu đậm
Mà bóng quê xưa đã mịt mờ
Nhớ buổi ra đi sầu mắt lệ
Mong ngày trở lại thắm duyên thơ
Em ơi, gắng đợi ngày mai ấy
Khắp cả non sông rợp bóng cờ

Nguyễn Kinh Bắc

*

Hẹn Ngày Dựng Cờ

Cờ vàng hẹn dựng ở trời quê
Ta hẹn cùng nhau buổi trở về
Đất nước lâm nguy vì giặc cộng
Quê nhà điêu đứng bởi quân mê
Cùng nhau hiệp lực xây hy vọng
Chung sức đồng tâm giữ nguyện thề
Mơ nắng ươm vàng trên đất nước,
Rộn ràng tiếng hát phía sau đê.

Cao Thy Yên

*

Luật Sư... Đứng Bến Xe

Kính họa vận bài “Luật sư học luật rừng” của Cô Gia đại gia ở mục “Thơ Thẩn Mà Chơi” trong SGT số 373 nói về một người ký tên là công dân CHXHCN/VN viết bài phản đối SGT loan tin thất thiệt, vu cáo trắng trợn cơ quan điều tra và viện kiểm soát nhân dân”"" (DĐĐG số 371). Sau khi tự xưng là luật sư đang chuyên tu ở Úc, anh ta công khai hăm dọa”....Thế nào chính phủ và nhân dân Việt Nam cũng có biện pháp xử lý các ông thích đáng....”

Tên này học luật ở đâu nè"
“Tốt nghiệp” lúc nào " Phách quá nghe!
Chắc tưởng ông tè, nên dọa dẫm,
Hay cho bác sợ, muốn hăm he.
Nói năng giống bọn coi nhà đĩ,
Lời lẽ y thằng đứng bến xe,
Sử dụng luật rừng như tụi Vẹm
Chưa gì đả giở giọng răn đe.

*

Xuống Đường Ngay

Tối 17.08.04 đến dự phiên họp do ông Phan Đông Bích, Chủ tịch cộng đồng Người Việt Tự Do NSW tổ chức, với sự hiện diện của BS Nguyễn Mạnh Tiến, chủ tịch CĐNVTD/NSW tổ chức, để thảo luận biện pháp đối phó với việc Hội Đồng Thành Phố Paramatta, thị trưởng là bà Julie Finn, tổ chức làm lễ treo cờ máu của Việt Cộng nhân ngày lễ kỷ niệm 59 năm ngày Quốc Khánh của chúng. Sau đó còn tổ chức đãi tiệc cán bộ Việt Cộng. Biết sự việc trên, đứa Nam Man làm bài này và bài “Nói với bà Julian Finn” dưới đây.

Trước việc gần như thách đố này,
Nam Man tức khí lắm rồi đây.
Không sao đứng ngó ai khiêu khích,
Chẳng dễ ngồi nhìn nó múa may.
Giữa lúc chửa quên bao thống khổ,
Đang khi vẫn nhớ những tù đày.
Giờ nghe Việt cộng treo cờ máu,
Nhất định là em phải tẩy chay.

Nhất Định là em phải tẩy chay,
Phải theo cô bác xuống đường ngay,
Cùng nhau đập nát âm mưu đó,
Cố gắng quậy banh quỷ kế này.
Để nói lên cho công luận biết,
Và bày tỏ với chánh quyền ngay.
Đồng bào tÿ nạn không thua cuộc,
Đụng mấy chuyện này “oánh” thẳng tay.

*

Nói Với Bà Julie Finn

Chèn ơi! “Quốc Khánh” của người ta,
Mắc mớ gì bà tổ chức a.
Cả cộng đồng em đang chống đối,
Nhiều đoàn thể tớ đếch tham gia.
Ngày này còn tới bao vây họ(*)
Bữa đó, sẽ lên chất vấn bà.
Biết mẹ gì về thằng Việt Cộng,
Cũng đòi xạo sự, chán ghê đa.

Trông bà chỉ được cái cà lơ,

Cái khéo tài khôn, cái vật vờ.
Xuất qũy, xuất kho ra đãi tiệc,
Dành hơi, dành chỗ để treo cờ.
Đã không hội ý nhà em chớ,
Mà chẳng vâng lời bố đĩ cơ.
Nếu thứ Bảy này bà chẳng dẹp,
Cù nèo em sẽ quậy bà khờ.

Ừa, bà bị quỷ ám rồi chăng"
Chẳng vậy mần răng cứ nhập nhằng
Hết thỉnh, hết mời quân chó má,
Liền o, liền bế đám ruồi lằng.
Mang tiền bá tánh ra thù tạc,
Lấy của công nha để đãi đằng.
Đéo mẹ, từ rày không chấm dứt,
Thì đừng có trách tớ hung hăng...

Nam Man

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Viện Kiểm Soát Nhân Dân Tối Cao tại Việt Nam đã đề nghị ngưng thi hành án lệnh hành quyết với tử từ Hồ Duy Hải để điều tra lại vụ án này, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do cho biết hôm 2 tháng 12.
Tuần báo OC Weekly đã viết twitter cho biết đóng cửa sau khi chủ nhân là công ty Duncan McIntosh Company đóng cửa tuần báo giấy một ngày trước Lễ Tạ Ơn.
Cha mất rồi. Em buồn lắm, vì không về thọ tang Cha được. Em đang xin thẻ xanh. Sắp được phỏng vấn. Vợ chồng em định năm sau, khi em đã thành thường trú nhân, sẽ về thăm Cha Mẹ. Ngày tạm biệt Cha lên đường đi Mỹ du học bốn năm trước, đã thành vĩnh biệt.
Tôi khẳng định những việc tôi làm là đúng đắn và cần thiết để kiến tạo một xã hội tốt đẹp hơn. Những gì tôi làm không liên can đến vợ con và gia đình tôi. Vì thế, tôi yêu cầu công an Hồ Chí Minh chấm dứt ngay việc sách nhiễu, khủng bố gia đình tôi.
Brilliant Nguyễn là một thanh niên theo trường phái cấp tiến và chủ thuyết Vô Thần (*). Chàng ta không tin ma quỷ đã đành mà cũng chẳng tin rằng có thần linh, thượng đế. Để giảm bớt căng thẳng của cuộc sống, theo lời khuyên của các nhà tâm lý và bạn bè, chàng ta đến Thiền Đường Vipassana ở Thành Phố Berkeley, California để thực hành “buông bỏ” trong đó có rất nhiều cô và các bà Mỹ trắng, nhưng không một ý thức về Phật Giáo
Có những câu chuyện ngày xửa ngày xưa mà chẳng xưa chút nào. Có những chuyện hôm nay mà sao nó xa xưa vời vợi. Chuyện ngày xưa... Có một ngôi chùa ở vùng quê thanh bình, trước mặt là đồng lúarì rào, cánh cò chao trắng đồng xanh. Trong chuà có vị hoà thượng già hiền như ông Phật, lông mày dài bạc trắng rớt che cả mắt...
Ông Gavin Newsom, Thống đốc tiểu bang California, đã tuyên bố ân xá cho hai người đàn ông từng dính vào hai vụ hình sự khác nhau khi họ mới 19 tuổi và đang mong muốn không bị trục xuất về Việt Nam.
Hoang Nguyen, 43 tuổi, bị bắt và bị truy tố về tội trộm sau khi bị cho là đổi nhãn giá trên hơn ba mươi chai rượu vang tuần trước, theo hồ sơ tòa.
Bé ngọc ngà của Mẹ cố thở chút không khí ít oi còn trong buồng phổi. Giây phút cuối. Để ngàn sau dân Hong Kong sống xứng đáng Con Người.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.