Hôm nay,  

Vui Đón Xuân, Có Ai Nhớ Đến Những Người Bị Bỏ Rơi Không?

11/01/200600:00:00(Xem: 5690)

- Mỗi năm hoa đào nở

Lại nhớ ông đồ già

Bầy mực tầu giấy đỏ

Bên phố đông người qua...

(Thơ Vũ Đình Liên)

Ngày xưa còn bé, đọc bài thơ này, lòng đã cảm thấy xốn xang, thương xót cho những kiếp người một thời chữ nghĩa tung hoành, rồng bay phượng múa, đến khi tóc phai mầu, sức cùng lực kiệt, đành chịu tăm tối, sống tàn, chết tủi. Nhưng những cảm giác buồn thương ấy cũng chưa cay đắng, rưng rưng bằng khi chính tóc mình đã bắt đầu bạc và khi đến thăm những căn nhà mà người ta gọi là "Nursing home" hay nói một cách văn chương và châm biếm hơn, "Nhà Hưu Dưỡng", nơi trú ngụ cuối cùng của những con người cũng đã một thời ngang dọc.

Những cư dân thường trực trong ấy có thể đã có những giai đoạn hùng tráng của một quân nhân, một sĩ quan lăn mình bên lửa đạn. Trong trái tim của họ vẫn đầy ắp hình ảnh, âm thanh ầm ào lửa đạn, những lần xung trận gầm thét tung trời, những trái hỏa châu sáng rực, và những tiếng nổ vui mừng hay đau đớn mang đến tin chiến thắng hay mang đồng đội của họ ra đi mãi mãi. Những giọt nước mắt thương đau vẫn còn bám trong từng tế bào trên mặt. Khói súng vẫn lẩn quẩn đâu đây.

Họ có thể là các người mẹ, các nữ công chức, nữ quân nhân, đã từng tung tăng trong công, tư sở, hoặc trong những bộ quân phục gọn ghẽ, với mái tóc uốn lượn làm say đắm lòng trai. Tâm hồn họ vẫn chan hòa kỷ niệm, ngày ấy hoa mộng, thời ấy yêu thương. Những bước chân họ đã dẫn theo bao cặp mắt mê muội, thẫn thờ, đã làm cho nhiều trang giấy kín mít những mộng mơ, ân ái.

Họ có thể là các thương gia, những người buôn gánh bán bưng, mà linh hồn trao hết cho con cái. Ngày đêm lặn lội, con cò lặn lội bờ ao, giành dụm từng đồng cho các tác phẩm xương thịt do họ tạo ra. Cũng có thể họ là chủ tiệm cà phê, hay may mắn hơn, là chủ đồn điền, lên xe xuống ngựa, nhưng khi xã hội chuyển mình, họ chỉ còn gia tài là thế hệ thứ hai, từng giờ chờ cơ vượt biển, liều chết đi tìm Tự Do.

Trên hết tất cả, họ đã là những bậc cha mẹ, đã quặn mình đau đớn, chuyển dạ sinh con, hay căng thẳng đứng chờ ngoài cửa phòng hộ sinh, và bừng bừng hạnh phúc khi nhìn đứa con đầu lòng chào đời, dồn hết say mê vào tấm thân nhỏ bé, thiên thần, bụ bẫm. Cánh tay, cẳng chân, mông, ngực, mỗi phân trên cơ thể nhỏ xíu đó đều là những nụ vàng, kim cương, hồng ngọc, mà không một gia tài vật chất nào quý giá hơn. Nhìn con tập lật, tập bò mà cười hoan hỉ như mới trúng số. Nhìn con chập chững những bước đầu đời, nghe con chúm môi bập bẹ, tưởng như đang ở Thiên Thai. Năm tháng trôi đi với các nỗi lo từ ngày đầu con đi học, đến trường Mẫu giáo, lên Tiểu học, Trung học.... và Đại Học. Bao ngày không ăn, bao đêm quên ngủ, bao lắng lo, hồi hộp, chia xẻ với con từng giọt nước mắt, từng nét cau mày.

Rồi, chiến tranh, cải tạo, vượt biên... Chắt chiu từng đồng để mua cho con vé tầu ra biển. Những năm tháng sống như trên đống lửa, mong một dòng chữ có tin con bình an. Để sau đó, bồi hồi đoàn tụ. Hoặc đi theo ghe, hay đi H.O., đoàn tụ. Nhưng, nỗi vui chưa được bao lâu thì đã thấy mình nằm một mình trong nhà "Hưu Dưỡng".

Hùng tráng, thơ mộng, lãng mạn, gia sản... không còn nữa, chỉ có một cái giường hiu quạnh. Nệm trắng, tường trắng, tóc trắng, và lòng trống trải như sa mạc. Các con đã bỏ đi xa rồi! Những đứa con đã chiếm hết trái tim mình, đã xáo trộn hết tâm hồn mình, đã đảo lộn cả cuộc đời mình, giờ đây đang hoan lạc nơi đâu" Texas, Washington, Chicago, hay ngay trên miền Bắc, miền Nam California, hoặc chỉ cách đây vài dặm... nhưng không bao giờ còn thấy mặt.

Một năm, hai năm, hoặc mười năm đã qua rồi, những người bố, người mẹ ấy, ngày ngày lăn bánh chiếc xe bại liệt ra tới cửa, nhìn ra ngoài mà nước mắt tuôn trào, chờ đợi trong vô vọng một hình bóng ai thân thiết, một tiếng cười, tiếng nói yêu quen...

"Mỗi năm hoa đào nở..." Lòng họ dường như cháy đen, đã thất vọng còn tuyệt vọng hơn, đã đau xót còn thấy máu ứa trong tim nhiều hơn. Nhìn truyền hình, xem báo, nghe nói chuyện mà tưởng như đang bị ai đâm, ai chém. Có Thượng Đế ở trên trời không" Có Thương Yêu, An ủi nào không" Có Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín trong cuộc sống không" Có nhân quần, xã hội, bác ái, từ bi... không" Hay chỉ là toàn là những lời giả dối" Người hay nói bỗng trở thành câm nín, người vốn câm nín, nay là người đang chết dần...

Thời tiết đang chuyển dần từ lạnh sang ấm. Những cây đào đang bắt đầu trổ hoa.

Các phiên chợ Tết đang thành hình. Ngoài đường, thiên hạ đang tấp nập đón Xuân bằng những hộp kẹo xanh đỏ, bằng ruợu, bằng hoa lan... Nhưng có ai nhớ đến những con người hiu quạnh kia không" Có Hội đoàn nào, cơ quan nào, nhóm thân hữu nào nghĩ đến việc đến thăm và trao tặng cho những người cô đơn trong các căn nhà "Hưu Dưỡng" một nụ cười đầu năm không" Nếu có, xin hãy đi một lần cuối năm hay đầu năm để thấy lòng không thẹn với Thượng Đế đã cho ta quá nhiều hạnh phúc. Và nếu có thể, xin cùng đi với chúng tôi, Trung Tâm Y Tế An Bình, để đến thăm một nơi nào đó, quanh đây, gần lắm, có những người già đang chờ mong một tấm lòng nhân ái...

Chu Tất Tiến (714) 891- 2337.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ Tan hợp cười òa. Kia vòm mây trắng Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa… . 4.2021 (Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
Trong mọi hoàn cảnh Anh vẫn không ngừng hoạt động, Anh vẫn cứ đứng ở ngoài nắng - chữ của Mai Thảo. Với tôi, Nhật Tiến - Én Nhanh Nhẹn RS, vẫn cứ mãi là một Tráng Sinh Lên Đường
Lời dịch giả: Đây là bức tâm thư của cựu tổng thống George W. Bush gởi người dân Mỹ trong lúc cả nước đang sôi sục sau cái chết của George Floyd.
NYC với mình như căn nhà thứ hai, thế mà đã hơn một năm rồi mới lên lại. Thường thì hay lên mùa Giáng Sinh, hay Tháng Hai mùa đông để coi tuyết ở Central Park, và tháng Mười Một để coi lá vàng. Lần nầy chỉ mới tháng ba, nhưng có lý do
Xúc động với kỷ niệm. Thơ và nhạc đã nâng cảm xúc về những cái đẹp mong manh trong đời... Đêm Nhạc Người Về Như Bụi, và buổi ra mắt Tuyển Tập 39 Văn Nghệ Sĩ Tưởng Nhớ Du Tử Lê đã hoàn mãn hôm Thứ Ba 14/1/2019.
chiều rớt/xanh/ lưỡi dao, tôi khứng! chờ ... mưa tới. Hai câu cuối trong bài “chiều rớt/xanh/lưỡi dao” anh viết cuối tháng 9/2019 như một lời giã biệt. Và, cơn mưa chiều 7.10.2019 đã tới, anh thay áo mới chân bước thảnh thơi trở về quê cũ. Xin từ biệt anh: Du Tử Lê!
trong nhiều năm qua, lượng khách quốc tế đến Việt Nam tăng trưởng ở mức hai con số, nhưng tỷ lệ quay trở lại thấp (chỉ từ 10% đến 40%) . Chi tiêu của khách du lịch quốc tế tại Việt Nam không cao
Theo bảng xếp hạng chỉ số cảm nhận tham nhũng của Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế năm 2018, Việt Nam đứng hạng 117/ 180 với mức điểm 33/100. Bao giờ mà chế độ hiện hành vẫn còn tồn tại thì “nạn nhũng nhiễu lạm thu” sẽ vẫn còn được bao che và dung dưỡng khắp nơi, chứ chả riêng chi ở Bộ Ngoại Giao
Chính phủ Hoa Kỳ đã hứa tài trợ 300 triệu đô la để làm sạch môi trường bị nhiễm chất độc da cam của phi trường Biên Hòa và hôm 5 tháng 12 là bắt đầu thực hiện việc tẩy rừa tại khu vực này, theo bản tin hôm 6 tháng 12 của báo Tuổi Trẻ Online cho biết như sau.
Hơn 1.000 người có thể đã bị giết bởi lực lượng an ninh ở Iran trong các cuộc biểu tình gần đây, theo một quan chức cấp cao của bộ ngoại giao cho biết hôm Thứ Năm
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.