Xuân đến rồi Mẹ ơi! Xuân đất Úc,
Vùng trời Nam, muôn sắc hoa nở rực,
Tỏa hương thơm, gợi lòng con nao nức,
Nhớ Quê Hương... dân mình đang khổ cực,
Tần Nam, tảo Bắc, hao công tổn sức,
Dạ chẳng đủ no, thân gầy kiệt lực!
Tết Thu về, trẻ thơ buồn tấm tức...
Đòi mẹ cha cho đi Hội Trăng Rằm,
Không bánh, không đèn, không có hoa đăng.
Đốt lốp xe, vỏ dừa, chạy lăng xăng...
Cũng ca, cũng hát, vui Hội Trăng Rằm.
Mẹ ơi! Bao thu rồi dân lặn ngụp.
Trong đói nghèo, trong lầm than cơ cực!
Con thương Mẹ, thương đồng bào hết mực,
Ngày và đêm, tâm hồn con ray rứt...
Biết khi nao, dân mình được chấm dứt;
Nạn cường hào, ác bá, thuyết Tam Vô:
Vô Gia Đình, vô Tôn Giáo, vô Tiền Đồ"
Nghĩ... Dân Việt sinh ra thật xấu số;
Ngàn năm dài chinh chiến, Tàu đô hộ,
Nô lệ Tây, trăm năm dân xô bồ...
Ba chục năm lẻ, cưỡng chống Tam Vô,
Ba Miền tị hiềm... cùng nhau xuống hố,
Và Tiền Đồ Việt Nam ta sụp đổ!
Lại tiếp hai chục năm ngoài... Dân đau khổ;
Kiếp phiêu bồng, trôi giạt khắp năm châu,
Nay còn bao kẻ không nơi gối đầu,
Bao trẻ thơ côi cút, sống âu sầu,
Bao quả phụ, thao thức suốt canh thâu,
Bao Mẹ Cha, ngày đêm gắng nguyện cầu...
Cuối mùa tị nạn, biết đi về đâu!"
Mẹ ơi! Dân Việt khổ đến bao lâu"
Nay con chắp tay, thiết tha nguyện cầu:
Xin Thượng Đế ngoảnh mặt thương Dân Việt,
Để muôn người, không còn phải rên xiết...
Ánh bình minh, rạng tỏ bờ cõi ta;
Cho bé thơ, cho cụ già hoan ca,
Cho Mẹ Cha, gái trai trao tình tự,
Và muôn người hưởng trọn vẹn Trăng Thu;
Thu Hòa Bình, Tự Do, Dân Chủ đến ngàn thu!
Joseph Duy Tâm
*
Xưa rồi
Trưa ngồi đếm giọt mồ hôi
Giọt nào thánh thót làm tôi nghẹn lòng
Giọt nào dệt sợi nhớ mong
Giọt nào tuôn chảy má hồng phai son
Giọt nào là của bé con
Giọt đau của mẹ giọt buồn của cha
Giọt nào là của người ta
Bôn ba vất vả nuôi ta tháng ngày
Giọt tình hạnh phúc nồng say
Trộn yêu thương lại thành hai giọt sầu
Nguyễn Thị Mỹ Linh
*
Đầu Thu Houston
...."Ngô đồng-nhất lạc diệp..."
Sáng nay chợt thấy lá vàng rơi
Tháng Chín Houston nắng ngập trời
Cuối Hạ vẫn còn oi ả quá
Thu về bỡ ngỡ bước chơi vơi...
Đất lạ - Ta quên cả tháng ngày
Sáng sớm lên xe - chiều trở về
Thứ Hai, mong đến ngày thứ Sáu
Đêm ngắn mà sao ngày thật dài...
Mỗi tuần lãnh check ra trang trải
Tiền xế, tiền nhà, điện nước gas
Ta có ngày nào ta thoải mái
Chút buồn gửi nhớ chốn quê xa...
Tháng Chín Gò Công mưa tiếp mưa
Mái tole nhỏ nước giọt êm buồn
Chị nằm đọc sách trong màn ngủ
Ta hé cửa nhìn giọt mưa tuôn...!
Tháng Chín giặc về - thân chiến bại
Đời tù mưa gió lại buồn thêm
Đất Bắc chuyển mùa mây thật thấp
Ray rứt trời xa - giọt mưa đêm...!
Houston tháng Chín trời nung lửa
Đốt lá xanh mau úa sắc vàng
Nếu mà màu lá không thay đổi
Ta có biết gì Thu đã sang.
Thy Lan Thảo - Hoa Kỳ
*
Bướm Trễ
Em thiên thần giáng thế
Bắt loài người phải yêu
Ta như loài bướm trễ
Bay lượn ngắm muôn chiều.
Anh Hạ - Melbourne
*
Nhớ Em
Leo lên núi
Nhìn em khóc ì ầm
Để cho nguồn suối
Rì rầm dưới kia
Rồi mai
Anh đến bên đìa
Nhìn vũng nước đọng
Ô kìa!
Nhớ em.
Anh Hạ - Melbourne
*
Mưa Ngâu Tình Nhớ
Mưa bay lất phất mưa ngâu
Đợi em góc phố tình đầu của nhau
Trong mưa không dám đi mau
Sợ tan bóng nước sợ nhòa dấu chân
Dìu nhau hai đứa đầu trần
Ướt vai mưa bụi lội dầm trong mưa
Qua con phố nhỏ người thưa
Qua bao hàng quán cho vừa lòng em
Đôi ta ngồi gánh bún nem
Vỉa hè thưởng thức anh thèm biết bao
Sương sa hột lựu ngọt ngào
Chiên xong miếng chuối ta vào phố đông
Anh mua cho nhỏ guốc vông
Cho cô bé chiếc khăn hồng xinh xinh
Không tròn hương lửa ba sinh
Vẫn còn một chút hương tình ngày thơ
Giờ đây ngồi quán mà mơ
Nhớ thương ngày tháng dệt mơ qua rồi
Ngoài trời mưa vẫn rơi rơi
Nhớ nhau một thuở rong chơi hôm nào
Khói cay cho nước mắt nhòa
Thương em dáng nhỏ bên hàng ăn xưa
Giờ anh lạc bước trong mưa
Tìm em tìm chìm chút hương thừa nhỏ ơi.
Vĩnh Hòa Hiệp
*
Tự Thuật Cùng Bạn
Trăm phần, được hơn chín mươi rồi,
Mười thêm vào, trên bách tuế thôi!
Vần thơ tôi được tiếp liên hồi,
Tằm nhả tơ vàng, mãi thảnh thơi.
Thêm năm, thêm tháng, Xuân về đây,
Muôn màu hoa nở, bướm quanh hơi
Mây, nước, hành trang! Ôi tuyệt mỹ,
Để lòng tôi viết, bạn xem chơi!
Dòng đời tô điểm... tình thơ bạn
Gần gũi tới lui, họa thơ chơi.
Vui với cảnh trời, vui bè bạn,
Vui duyên thơ mới: đến mười mươi!
Thanh Tương
*
Gửi Anh
Em vô trại cấm
Đã một năm qua
Tự do đã mất
Mái tóc sương pha.
Cuộc tình đôi lứa
Ngàn dặm cách xa
Quanh em rào sắt
Cảnh sát tuần tra.
Khi vào khi ra
Họ giong họ dắt
Buồn rơi nước mắt
Càng thương quê nhà.
Cộng sản cướp mất
Tự do dân ta
Lòng em héo hắt
Cuộc đời tẻ ngắt
Thương nhớ mẹ cha
Thương nhớ tình xa
Em nơi trại cấm
Ai tỏ lòng ta..."
Anh Mười
*
WTC
Xin nói với chúng tôi tại sao anh phải giết"
Những người dân vô tội kia thật họ đâu biết gì,
Động cơ và con người các anh tàn ác quá đi
Mong lương tâm các anh suốt đời bị ám ảnh.
Tôi đâu biết hôm nay tôi chết
Hàng chồng hồ sơ còn đầy hết trên bàn
Trong văn phòng chúng tôi ngồi đứng ngổn ngang
Một tiếng nổ làm tang thương bao phủ.
Tôi đâu biết hôm nay tôi chết
Còi báo động vang chúng tôi xông đến từng đoàn
Chữa cháy cứu người bao công chuyện đa đoan.
Bỗng phút chốc bị chôn sâu lấp kín.
Tôi đâu biết hôm nay tôi chết
Những chuyến bay chúng tôi vốn chẳng lạ gì
Đưa rước bao người nay đó may đây
Sao nỡ biến chúng tôi thành những cây bom sống"
Và tôi cũng đâu biết hôm nay tôi phải chết
New York phồn hoa tôi muốn đi hết tham quan
Nào thương xá thênh thang, nào lầu cao hai hàng
Lửa khủng bố tôi thây tro nơi đất lạ.
Xin nói với mọi người tại sao anh phải giết
Hàng ngàn chúng tôi thật có đáng chết hay sao"
Hại chúng tôi thảm thương có làm anh được tự hào"
Hay chỉ làm cho thế giới rơi lệ trào căm phẫn.
Xin chia buồn chưa vào cuộc chiến anh đã thua.
HPDC
*
Lộc Trời
Đầu xuân lên núi lễ chùa
Ta như về lại ngày xưa làng mình
Cõi thiền thoát tục tâm linh
Khói nhang nói hộ thâm tình lòng ta
Thị thành vui chốn phù hoa
Mặc người ta với người ta dập dìu
Ta về chót núi đìu hiu
Hoa hèn, cỏ mọn nâng niu
Lộc Trời.
L.Đinh