Hôm nay,  

Thơ Thơ

10/10/200500:00:00(Xem: 5966)
Sài Gòn Thương Nhớ

Sài Gòn, đừng nhắc, em đừng gợi
Kinh thành vẫn mãi mãi năm xưa
Thế hệ của mình ai gây tội
Mà đời cứ mãi ướp giông mưa…

Một thời kỷ niệm - Ôi tràn ngập
Cặp sách đến trường mắt thư sinh
Cà phê Năm Dưỡng, chè Hiển Khánh
Bi Da nguyễn Trãi chơi hết mình

Một thời áo trận về thành phố
Doanh trại trên bờ kinh Thị Nghè
“Gió Ngàn Khơi” làm sao không nhớ
Mát đường Đồn Đất dưới hàng me…

Em tan trường- Hàng sao Cường Để
Xe đạp mi ni, lụa trắng đường
Con bé Sóc Trăng nhìn khi dễ
Mặt mày lính sữa thật khó thương !!

Vậy mà lẽo đẽo ta quen được
Vi vút honda dạo phố phường
Có lắm nụ hôn không ngờ trước
Mặt nhìn tận mặt- ngọt ngào hương…

Đường Lê Thánh Tôn quên sao được
Tan phim Lê Lợi ghé Hương Lan
Canh chua lươn, cá rô kho tộ
Lương lính em ơi! Bia rót tràn

Phở Phương Mai- hai tô đặc biệt
Dakao rầm rập khói Honda
Môi hồng, ớt đỏ, rau xanh mướt
Lấm tấm mồ hôi vị đậm đà…

Em à! Đừng nhắc trời xa xứ
Chua xót tình quê, nát nhớ thương
Mười mấy năm, đất người lữ thứ
Vẫn nhớ như in các nẻo đường…

Ngày tàn cuộc chiến ta rưng khóc
Mặn đắng môi nhìn cờ đỏ bay
Lũ khỉ về thành, ôi tang tóc
Sài Gòn sao có cảnh hôm nay…!

Hai chữ Sài Gòn thay tên giặc
Dân Nam tức tửi nghẹn tâm lòng
Tên của kinh thành đâu dễ mất
Nát lòng thương nhớ gửi hư không…

Thy Lan Thảo

*

Niềm Thương Nỗi Nhớ

Em biết đó trăm nẻo đường xuôi ngược,
Bao trái ngang ai đoán được bao giờ,
Máu từ tim nhỏ xuống dệt thành thơ,
Anh ngồi đấy gục đầu thương quá khứ.
Nín đi em! Thôi em đừng nức nở,
Đau lòng anh! Giải quyết được gì đâu,
Vết thương xưa ai cứa thịt da sâu"
Nghe ray rứt cho mái đầu mau bạc,
Nói gì đây " Trời Thu buồn tan tác,
Lá vàng rơi như phủ ngập linh hồn,
Đầy ắp tim anh nỗi nhớ niềm thương,
Đầu óc chập chờn bóng ma dĩ vãng.
Yêu em lắm nhưng sao lòng ngao ngán,
Ghét cuộc đời, giận cả bản thân anh,
Bỏ thì thương, vương thì tội sao đành.

Hoàng Yến

*

Trên Con Đường Thế Hệ

Họa và tặng Trần Ý Vân

Anh vẫn nhớ những con đường quê cũ
Cong theo chiều của tổ quốc yêu thương
Nghìn sao lạ sáng soi bờ liễu rũ
Thời hoa niên theo giấc mộng vô thường
Còn ở đó một quê nghèo nắng bỏng
Vết chân mòn trên những cánh đồng khô
Chiều viễn xứ anh ngồi nghe tiếng sóng
Đời mười năm chưa hết nợ giang hồ.
Anh muốn hát bài ca ngợi đất nước
Sao ý tình như lạc chốn xa khơi
Đôi tay nhỏ, một tâm hồn tập bước
Làm sao anh ôm hết mộng trên đời.
Thơ anh đấy vẫn sẽ buồn như thế
Vẫn một màu sương khói giữa chiều lam
Thơ anh viết cho cuộc đời dâu bể
Cho niềm đau chất chứa ở trong lòng.
Anh mơ viết ngàn lời thơ tuyệt đẹp
Cho bạn bè cho tổ quốc Việt Nam
Gởi qua đấy một tấm lòng sắt thép
Trong như gương và thắm tựa hoa hồng.
Anh đã nguyện đi trên đường thế hệ
Sẽ không buồn vì có các em theo
Đi đi nhé chẳng bao giờ quá trễ
Để muôn đời lịch sử tiếng thông reo.

Trần Trung Đạo

*
Tương Tư Sóng

Tương tư sóng dậy trắng không gian
Nơi có ta nhưng chẳng có nàng
Nơi đất trời thành sông biển chết
Với dư âm tiếng gọi sang ngang.
Tương tư sóng dậy trắng giòng thư
Nghiêng ý hờn ghen bạn hóa thù
Sóng chữ xô bờ quên bến nhớ
Tương tư sóng tiếp sóng tương tư.
Ta cố đuổi xua từng ánh mắt
Thì bờ mi ướt hiện nguyên hình
Khi vũng quên chôn từng kỷ vật
Thì khung trời nhớ sáng lung linh.
Ta cúi mặt đi... trốn nụ cười
Ngờ đâu môi mọng nở hoa tươi
Và bàn tay ngọc nâng tà áo
Che giấu cuộc tình đã vỡ đôi.
Tương tư sóng gọi cố nhân về
Vùi giập đời ta xuống cõi mê...
Xin gió an bình ru tuổi hạc
Ru hồn ngủ giữa sóng tình quê.

Lưu Thái Dzo

*
Nước Mắt Lòng

Kính dâng hương hồn thân phụ

Cha nằm xuống, lòng đất sâu xứ lạ
Bước lưu vong, dang dở mộng sơn hà
Nơi mộ vắng, cha vẫn chờ con đến
Sống lao đao, từng bước khổ quê nhà.
Trên giường bệnh, ba lên cơn hấp hối
Vẫn nguyện cầu, trăn trối đứa con xa:
“Nợ nước tình nhà”
Bàn tay già, mẹ làm khăn lau mắt
Phút chia ly, khóc trọn kiếp tình già.
Với cha mẹ, cháu con là tất cả
Dầu hoa thơm, cỏ lạ cũng dư thừa
Vợ chồng con, mong hầu hạ sớm trưa
Chưa toại ý, cha đã về với Chúa.

Ngày lễ giỗ, hồn cha thiêng chứng giám
Lòng bi thương, con khựng giữa mê đồ
Tựa cửa chiều hôm, nhìn mây lơ lửng
Ước là mây, con sẽ đến bên mồ.
Vâng, con phải đến mồ cha kỳ được
Để sống gần, đốt ấm mộ cha khuya
Chưa trọn hiếu, lòng con luôn trăn trở
Lạy Chúa Trời, con lần chuỗi đêm khuya.

Lan Cao

*
Giấc Ngủ

Đời nhọn như bánh sừng
Sao không là bánh chưng"
Trái tim thành ớt hiểm
Niềm riêng có vị gừng

Ôi bước chân trần thế
Về đâu những đêm buồn
Từng ngôi sao đẫm lệ
Ta tìm nguyệt đem chôn.
Hoa thở ấm làn sương
Mây thuở xưa vẫn trắng
Ngày để tang bốn phương
Mắt xuân tròn giọt nắng.
Lấy thơ làm hành lý
Má gót chân sớm mòn
Hỏi hồn thu vạn kỷ
Mơ màng với nước non.
Lòng vui tình lúc gượng
Ra đi mùa gió chướng
Cười lên vỡ mộng lành
Tà áo nào hết xanh"
Bạn cũ lạc phương chiều
Hương tàn trong cổ mộ
Ánh mắt vào hoang liêu
Thuyền tâm tư bão tố.
Vỏ chai nằm muốn trách
Bao thuốc hết từ lâu
Áo hoa niên vừa rách
Làm chi vợi nỗi sầu"
Xin người cầm hy vọng
Ném tan tành tương lai
Thôi ngưng lại cảm hoài
Biển hồng tung bờm sóng.
Trời ơi, ai gọi đất
Tự trách mình quá thật
Đắng bao nhiêu tháng ngày
Vì sao chưa muốn bay"
Lấy bút đào kỷ niệm
Từng lóng xương nở hoa
Tiếc làm gì ngọc kiếm
Thương chim sáo đã già.
Phất phơ cờ lịch sử
Mênh mông miền lữ thứ
Ngẫm thân cuộc sống mòn
Tội cho nghìn nét chữ.
Nếu hóa thành cỏ cây
Thân phận chẳng lưu đày
Nao nao nhìn bông súng
Mặt trời hiện phía tây.
Ta dật dờ nằm ngủ
Đắp mình mảnh chăn sương
Giấc cô miên vần vũ
Gói lên mộng vô thường
Cái ngáp dài vô tận
Đừng thức dậy làm chi
Cố hương ơi ngơ ngẩn
Bàng hoàng giọng tử qui.

Hà Trung Yên

*

Lại Viết Về Việc Sửa Xe

Tuần rồi Cô Gia tôi viết bài “Xe hư phải sửa”, nói về việc nhờ anh bạn vong niên là anh Bảy sửa chiếc xe hư, có nhiều bạn điện đến, “đoán này, đoán nọ...” rồi hỏi có đúng không, do đó Cô Gia tôi “Lại viết về việc sửa xe”.

Tuần rồi viết việc sửa xe hơi,
Mấy bạn nghi tôi viết xỏ chơi!
Ngờ vực như vầy là trật hết,
Nghi nan thế đó quả sai rồi.
Không liên quan tới điều “nhân thế”,
Chẳng dính dáng về cái “sự đời”.
Tôi nói “thay” là thay dụng cụ,
Phụ tùng, máy móc - bạn mình ơi!

Cô Gia

*
“Bạch Thư” Của Loài Súc Sinh!

Bài phỏng vấn LS Trần Thanh Hiệp của đài Á Châu Tự Do đăng trong SGT số 428 với tựa đề “Bạch thư hay biện minh trạng của CSVN về thực trạng đàn áp nhân quyền khốc liệt tại VN”" Trần Thanh Hiệp cho biết “Với hy vọng tẩy xóa hết tỳ vết vi phạm nhân quyền có quy mô và hệ thống của Hà Nội.... công bố sách trắng là cốt để phân bày với dư luận thế giới về chuyện nhân quyền...”.

“Sách trắng” đâu là việc “kíu” tinh
Mong gì thay đổi được tình hình
Nội dung trong đó toàn là xạo
Nó chẳng thể nào để biện minh....

Thái Châu

*

Thơ gởi bạn ...

(Nhắn kẻ lạc đường, ăn cơm QG thờ ma CS)

Một gánh lưu vong, nửa kiếp sầu
Sao đành cất bước phụ lòng nhau
"Thạch trung ẩn ngọc", nào ai tỏ
Vàng lẫn cùng thau, ắt đổi mầu
Quân tử, đan tâm, vi Xã Tắc
Tiểu nhân, đoản chí, vị Công Hầu
Ai về nhắn giúp người tri ngộ
Đốt nén hương lòng, xoa nỗi đau

Phạm thanh Phương

*

Cháu Mơ Theo Chú Nam Man

Trong mơ thấy chú vác cù nèo
Hỏi chú đi đâu cháu muốn theo
Chú bảo: Tao tìm thằng “vịt Cộng”


Cháu thưa: Nó trốn ở ao bèo
Nghiêng vai chú nạt: Không chui được
Đứng thẳng cháu la: Khó lủi ngheo
Sợ quá nó trườn lên tái mét
Chú khuyên: bỏ Đảng khỏi ăn hèo.

Tu Ta Lon

*

Chán Đứa Việt Gian

Chán đứa Việt Gian giở giọng hù
Khiến cho người Việt họ căm thù
Nghe y lải nhải tuyên truyền dởm
Thấy gã lèm bèm xách động ngu
Dân chúng coi khinh bèn chửi đổng
Bà con thấy nản lại cười trừ
Chuyên môn chụp mũ gây chia rẽ
Chán đứa Việt Gian giở giọng hù

TamThang3

*
Thơ Gởi Mẹ

Chiều cuối tuần trong khuôn viên đại học
Dưới bóng cây rợp mát, một mình con
Sách mở rộng nhưng con không thể đọc
Vì mẹ ơi, gió bão dậy trong hồn
Cứ như thế, con đi vào cơn lốc
Của nhớ thương, xa cách, của phân ly
Mắt con ướt, thì ra con lại khóc
Ôi từng ngày viễn xứ lệ hoen mi!
Chiều thứ bảy bạn rủ con ra phố
Con không đi, ngồi lại dưới hàng thông
Nghĩ đến mẹ... Mẹ có đi thăm bố"
Thắp giùm con thêm một nén hương lòng!
Con vẫn nhớ ngày nghe tin bố mất
Trong trại tù Vĩnh Phú, mẹ buồn hơn
Rồi tìm đường cho đứa con duy nhất
Đi vượt biên, dù mẹ sống cô đơn!
Từ đêm đó cánh chim trời biền biệt
Mười mấy năm mờ nhạt nẻo đường về
Con nhớ lắm, mắt mẹ nhìn tha thiết:
Đấy, hành trang, vỏn vẹn lúc con đi!
Chỉ có thế mà mẹ ơi, nặng quá
Và mỗi ngày thêm trĩu xuống đôi vai
Đường con đi gập ghềnh đau sỏi đá
Ôi, nhục nhằn. Đâu ánh lửa tương lai...
Nơi đất khách một mình con thui thủi
Hơn mười năm con sống kiếp dân Hời
Ngày ra đi, con chưa tròn chín tuổi
Nên thấm nhiều mẹ ạ nghĩa mồ côi!
Chốn quê nhà mẹ chiều chiều tựa cửa
Mong tin con từ cuối nẻo trời mây
Nghe trong gió, tiếng mẹ hiền nhắc nhở
Một ngày nào con mẹ sẽ về đây...
Ôi, ngày đó, mẹ ơi, bao giờ nhỉ
Con trở về thăm nấm mộ cha con"
Một nén nhang thơm. Cha nằm yên nghỉ
Linh hồn cha thôi khắc khoải, đau buồn!
Ôi, ngày đó, mẹ ơi, bao giờ nhỉ
Con trở về bên cạnh mẹ thân yêu"
Đôi mắt mẹ sẽ khô từng ngấn lệ
Và cười vui trong những bữa cơm chiều!
Ôi, ngày đó, mẹ ơi, bao giờ nhỉ
Con trở về tìm lại tuổi thơ con"
Cùng bạn tắm sông, thả diều, chọi dế
Hay lang thang trên lối cỏ, đường mòn...
Ôi, ngày đó, mẹ ơi, bao giờ nhỉ
Con trở về nhìn lại núi sông xưa"
Nơi lịch sử đã bao thời hoang phế
Nơi mẹ hiền bao giãi nắng dầm mưa!
Ôi, ngày đó, mẹ ơi, bao giờ nhỉ
Con trở về đối diện với Quê Hương
Bốn ngàn năm Quang Trung, hồn chính khí
Sẽ vang ca trên vạn nẻo "thiên đường!"
Mẹ con ta cách nửa vòng trái đất
Chiều hôm nay con nhớ mẹ nhiều hơn
Xin mẹ hiểu những gì con qúy nhất
Là mẹ yêu! Là nước Việt Nam buồn!

Ngô Minh Hằng

*
Kẻ Háo Danh

Nó đúng là thằng rất háo danh
Háo danh theo cái kiểu gian manh
Giờ này tỉnh ngộ thì lo sợ
Sợ hiện nguyên hình quỷ có nanh.

Việt Lão Victoria

*

Gian Hùng Đẻ Gian Hùng

Gian hùng "bác" đẻ đứa gian hùng
Cũng nghiệp đâm thuê giết mướn chung
Miền Bắc "cha" dìu vào khốn khổ
Dân Nam "con" dắt đến nghèo cùn
Lạy Tây xưa "bác" xin an hưởng
Liếm Chệt nay "con" quyết phục tùng
Phụ tử một giòng gian ác, nịnh
Tội đồ dân tộc nói sao cùng

BL

*

Nói Cho Nhau Hiểu

Giung giăng giung giẻ
Những kẻ hoạt đầu
Theo hầu quỷ Cộng.
Hý lộng thánh thần
Bám bần cố nông
Chổng mông khỉ đột.
Ngu dốt một bầy
Làm thầy người khôn
Đem dồn cả nước.
Vào bước đường cùng
Anh hùng chết rục
Trong ngục tù đầy.
Còn bầy sói lang
Chúng mang vô sản
Quái đản Cộng nô.
Do Hồ nhập cảng
Từ chàng Karl Marx
Lại vác về nhà.
Giết cha giết anh
Tanh bành khắp nước
Kẻ trước người sau.
Đi chầu Tiên Tổ
Đấu tố trăm ngàn
Giết hơn trăm triệu.
Đảng tiêu diệt hết
Giết chết không tha
Giết cả người già.
Cướp nhà cha mẹ
Mới nghe lạ tai
Còn ai đất này"
Cộng bày nhiều cách
Theo sách giáo điều
Một điều hai điều.
Rập kiểu Nga, Hoa
Có lạ lẫm chi
Bầy quỷ Cộng sản.
Lằng nhằng theo chúng
Không chóng thì chầy
Có ngày khánh tận.
Thân tàn danh liệt
Khi biết đã rồi
Ôi thôi cớ sự!
Nên tự trách mình
Phân minh chẳng tường
Lầm đường Cộng sản.
Ai còn thắc mắc
Tôi nhắc mấy lời
Nên rời Cộng ngay.
Từ rày tự do
Không lo chúng dọa
Đày đọa tinh thần.
Muôn phần thảnh thơi
Đời đời hạnh phúc
Tự túc phú cường.

Bà Lão Việt Nam

*

Xe Sửa Không Được Thì Quăng

Kính họa vận bài “Xe hư phải sửa” của Cô Gia đại gia ở mục “Thơ thẩn mà chơi” trong SGT số 431 nói về việc lão Cô Gia đem xe đến nhờ anh Bảy sửa và bị anh ấy sạt cho một trận vì lão Cô Gia tỏ ý “tiếc” mấy món phụ tùng đã hư.

Theo lời anh Bảy, chắc quăng đi,
Chớ lái “xe” vầy nó rất nguy.
Ba bữa là nghe thay “bố thắng”,
Mấy ngày lại thấy đổi “bu gi”.
“Dàn đồng”, ảnh bảo “vài nơi sét”,
“Kết nước”, em coi mấy chỗ xì.
Đặc biệt “cặp bô” này “nổ” quá,
Mua “xe” mới chạy, tiếc mần chi.

*

Cha Con Chúng Tự Mình Ru Ngủ

Trong SGT số 408 có bài phân tích thời cuộc: “Giả như đừng tự ru ngủ sớm hơn” của ông Ngô Nhân Dụng. Trong bài ông Dụng kể lại chuyện một bà ở Mỹ về Việt Nam vào cuối tháng Ba rồi khi trở lại Mỹ, bà cho biết: “Suốt nửa tháng trời ở Hà Nội lúc nào cũng phải nghe những chương trình kể lại những chiến thắng của quân đội miền Bắc”. Rồi ông Dụng kết luận, sở dĩ VC làm như vậy là để “ru ngủ người dân miền Bắc”. Đọc ý kiến của ông Ngô Nhân Dụng, đứa Nam Man viết bài này.

Sở dĩ “người ta” cứ chửi mình,
Vì “người ta” đã hết đường binh.
Bàn về kinh tế... thì mang nhục,
Gợi lại chiến tranh... cứ tưởng vinh.
Dạo đó thì nhân dân chửa thấy,
Ngày nay hẳn thế giới đang nhìn.
Cha con chúng tự mình ru ngủ,
Ba chục năm rồi quả đáng khinh.

*

Muối Mặt Làm Ngơ

Đọc báo cũ, thấy VL số 1949 ngày 25.02.05 có bản tin “CSVN im lặng như tờ vào Ngày Kỷ Niệm 17.02” mà đứa Nam Man viết bài này (17.02 1979 là ngày Trung Cộng xua quân đánh phá suốt 6 tỉnh miền Bắc Việt Nam).

Hôm rày bọn vẹm lặng như tờ,
Hết dám to mồm rộng họng cơ.
Nếu hỗn, anh Tàu chơi phát nữa,
Bằng kênh, chú Chệt dộng bây giờ.
Từ đầu năm đã im thin thít,
Đến giữa tháng đành nín lặng lờ.
Chắc sợ học thêm bài học đấy,
Mà đành phải muối mặt làm ngơ.

*

Cao Nhơn Tắc Hữu Cao Nhơn Trị

Lất khất thì ai có nể vì,
Về lo tu sửa tánh tình đi.
Lung lăng thái quá không nên đấy,
Lớn lối vô chừng chẳng ích chi.
Kẻ giỏi rất cần điều đức hạnh,
Người khôn luôn tập nết nhu mì.
- Cao nhơn tắc hữu cao nhơn trị,
Lất khất thì ăi có nể vì.

*

Chó Có Đau Cho Nên Chó “Cắn”

Đứa Nam Man viết bài này sau khi đọc bản tin “Hô hào chống Văn Hóa Vận Cộng Sản, đài Việt Nam Úc Châu và đài Sydney Radio bị đe dọa kiện” ở VL số 2009 ngày 23.09.05.

Dường như đã có một tên nào,
Tính kiện hai đài thiệt vậy sao.
Nội mới nghe tin em rất giận,
Khi đà vỡ lẽ tớ thôi đau.
Đồng hương cũng nhắn: nên kiêu hãnh,
Thính giả luôn khoe: đáng tự hào.
Chó có đau cho nên chó “cắn”,
- Giàm ngay mỏ lại hết ồn ào.

*

Bàn Về Việc Chôn Xác

Đọc bản tin “Nghĩa trang chôn đứng đầu tiên ở Úc" (mục “Góp nhặt khắp nơi” - NUTB số 511) bà xã của đứa Nam Man hỏi nên chôn đứng hay chôn nằm, đứa Nam Man bèn bàn với bả như sau.

Cái chuyện này tui chả bận tâm,
- Tùy bà chôn đứng hoặc chôn nằm.
Cũng nên tính trước, nhưng chưa gấp,
Thì phải bàn sơ, kẻo nữa lầm,
Nếu giá tiền kia cao mấy xấp.
Bằng công việc nọ rẽ vài trăm
Thời này đúng thiệt thời kinh tế...
Để nữa nhờ anh Phúc hỏi thăm (*)

Nam Man

(*) Anh Hà Công Phúc bạn vong niên của đứa Nam Man....

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ Tan hợp cười òa. Kia vòm mây trắng Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa… . 4.2021 (Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
Trong mọi hoàn cảnh Anh vẫn không ngừng hoạt động, Anh vẫn cứ đứng ở ngoài nắng - chữ của Mai Thảo. Với tôi, Nhật Tiến - Én Nhanh Nhẹn RS, vẫn cứ mãi là một Tráng Sinh Lên Đường
Lời dịch giả: Đây là bức tâm thư của cựu tổng thống George W. Bush gởi người dân Mỹ trong lúc cả nước đang sôi sục sau cái chết của George Floyd.
NYC với mình như căn nhà thứ hai, thế mà đã hơn một năm rồi mới lên lại. Thường thì hay lên mùa Giáng Sinh, hay Tháng Hai mùa đông để coi tuyết ở Central Park, và tháng Mười Một để coi lá vàng. Lần nầy chỉ mới tháng ba, nhưng có lý do
Xúc động với kỷ niệm. Thơ và nhạc đã nâng cảm xúc về những cái đẹp mong manh trong đời... Đêm Nhạc Người Về Như Bụi, và buổi ra mắt Tuyển Tập 39 Văn Nghệ Sĩ Tưởng Nhớ Du Tử Lê đã hoàn mãn hôm Thứ Ba 14/1/2019.
chiều rớt/xanh/ lưỡi dao, tôi khứng! chờ ... mưa tới. Hai câu cuối trong bài “chiều rớt/xanh/lưỡi dao” anh viết cuối tháng 9/2019 như một lời giã biệt. Và, cơn mưa chiều 7.10.2019 đã tới, anh thay áo mới chân bước thảnh thơi trở về quê cũ. Xin từ biệt anh: Du Tử Lê!
trong nhiều năm qua, lượng khách quốc tế đến Việt Nam tăng trưởng ở mức hai con số, nhưng tỷ lệ quay trở lại thấp (chỉ từ 10% đến 40%) . Chi tiêu của khách du lịch quốc tế tại Việt Nam không cao
Theo bảng xếp hạng chỉ số cảm nhận tham nhũng của Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế năm 2018, Việt Nam đứng hạng 117/ 180 với mức điểm 33/100. Bao giờ mà chế độ hiện hành vẫn còn tồn tại thì “nạn nhũng nhiễu lạm thu” sẽ vẫn còn được bao che và dung dưỡng khắp nơi, chứ chả riêng chi ở Bộ Ngoại Giao
Chính phủ Hoa Kỳ đã hứa tài trợ 300 triệu đô la để làm sạch môi trường bị nhiễm chất độc da cam của phi trường Biên Hòa và hôm 5 tháng 12 là bắt đầu thực hiện việc tẩy rừa tại khu vực này, theo bản tin hôm 6 tháng 12 của báo Tuổi Trẻ Online cho biết như sau.
Hơn 1.000 người có thể đã bị giết bởi lực lượng an ninh ở Iran trong các cuộc biểu tình gần đây, theo một quan chức cấp cao của bộ ngoại giao cho biết hôm Thứ Năm
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.