Đốc Nguyễn
.
Thời gian gần đây bốn tỉnh miền Trung Việt Nam có hiện tượng cá chết trầm trọng gây bức xúc cho nhiều người quan tâm đến thời cuộc, trong số đó có cô giáo Trần Thị Lam giáo viên trường THPT chuyên Hà Tĩnh đã có bài thơ gây xúc động lòng người, thế nhưng rất tiếc với vị trí đứng của cô một giáo viên hiện còn trong nước chưa nhận rõ thực trạng đất nước nên đã có câu hỏi không đúng sự thật lịch sử có thể gây ngộ nhận cho nhiều thế hệ trẻ dấn thân sau này :
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Thật ra bốn ngàn năm văn hiến dân tộc Việt Nam rất lớn đã kiên cường chống ngoại xâm, kiên cường chống giặc tàu, chỉ có bốn mươi mốt năm dưới chế độ cọng sản dân mới không chịu lớn và vẫn còn bú mớm. Không nên đánh đồng bốn ngàn năm lịch sử của dân tộc cùng chung với thời gian ngắn ngủi bốn mươi mốt năm dưới dự cai trị của Cọng Sản Việt nam. Ngoài ra những vấn đề khác cũng có thể gây tranh cải.
.
Chúng tôi rất cảm thông những lời tâm huyết của tác giả , thế nhưng để tránh ngộ nhận gây tranh cải và cũng giúp cho các thế hệ trẻ dấn thân hiểu rõ bản chất của vấn đề. Người viết xin trả lời chính xác toàn bộ thư của cô giáo như sau :
.
Trả lời câu hỏi của cô giáo Trần Thị Lam
ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH
Đất nước mình không ngộ quá đâu em
Bốn mươi mốt năm cọng sản dân không chịu lớn
Bốn mươi mốt năm cọng sản dân trí hèn và lùn
Chỉ biết còng lương đóng thuế, không biết kêu đòi
Đất nước mình không lạ quá đâu em
Cái bánh vẽ thiên đường xã hội vô cùng kỳ vỉ
Trên xác đồng bào và máu oan khiên
Sinh mạng con người chẳng hơn gì trâu chó
.
Đất nước mình buồn lắm mà em
Biển rừng khánh kiệt, ruộng đồng hết nước
bốn mươi năm hòa bình dân vẫn còn bỏ nước ra đi
Biển chết rồi, rồi đây nhiều con thuyền vượt sóng đi xa
.
Đất nước mình muốn thương nhưng khó quá mà em
Người ở xa lên tiếng thì phản động, người trong nước nói thật đi tù
Cọng sản Việt nam đã bán nước cho Tàu thì còn gì để lại cho cháu con
Đừng mơ mộng viển vông phải ngẩng đầu mới thương được đất nước
Đất nước mình rồi đây phải đổi thay mà em
Khi lòng dân trổi dậy và tất cả đều phải làm thế
Cọng sản tàn, thế hệ trẻ kẻ trước người sau
Sẽ trả lời cho đất nước biết phải về đâu
.
Đây là nguyên văn câu hỏi của cô giáo Trần Thị Lam
ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH
.
Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi...
.
Đất nước mình lạ quá phải không anh
Những chiếc bánh chưng vô cùng kỳ vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay...
.
Đất nước mình buồn quá phải không anh
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa
.
Đất nước mình thương quá phải không anh
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đâu...
.
Đất nước mình rồi sẽ về dâu anh
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gởi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu
.
.
Đất nước mình có gì ngộ đâu em
Bốn ngàn tuổi dân vẫn không chịu lớn
Bởi chúng mình là con cháu rồng tiên
Tiên chẳng có nhưng rồng thì có
Loài địa long-giun đất chịu xéo quằn.
Đất nước mình c ó g ì lạ đâu em
Kh ông chỉ có tượng đài ngàn tỉ mà còn nhiều cái nhất nhất hành tinh
Đầu độc biển xanh mà bảo hoa tảo nở
Thì sinh mạng con người cũng chỉ như cái móng tay.
Đất nước mình c ũng ch ẳng buồn đ âu em
Ngoài biển bạc rừng vàng vẫn còn nhiều boxit
Rừng đã hết, chẳng còn lâm tặc nữa
Biển chết rồi “tầu lạ” cũng tránh xa
Đất nước mình c ó m ột ch út đáng thương
Nếu con cháu sau này không trả nổi món nợ ông cha để lại
Di sản cho con là câu hát bí thương bầu
Trước năm châu m ột cường quốc Ô Sin c ũng ch ẳng ng ại c úi đ ầu.
Đ ất n ư ớc m ình r ồi s ẽ đi v ề đ âu?
M ấy m ươi n ăm qua nh ờ c ó (…) d ẫn đường
Đ ư ờng kh ông bi ết, nh ưng quy ết đ ón đ ầu đi t ắt
V ậy c ần g ì g ửi ng ư ời tr ư ớc, k ẻ sau
Đ ã t ụt h ậu cu ối c ùng r ồi, ch ẳng t ụt n ữa đ ư ợc đ âu.
30-4-2016- Duong quang nguyen
Em hỏi câu gì mà ngộ quá em ơi
Học lớp mấy rồi mà bảo dân tộc mình chưa lớn
Từ buổi hồng hoang đang còn bú mớm
Đã vươn mình đứng dậy viết hùng ca
Em hỏi câu gì mà lạ quá em ơi
Bốn ngàn năm ông cha mình giỏi lắm
Biết nắm tay nhau kẻ thù nào cũng thắng
“Rũ bùn đứng dậy sáng lòa”!
Em hỏi câu gì mà buồn quá em ơi
“Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết”
Em đã làm gì cho rừng, biển đẹp thêm
Ở ngoài kia người lính thức thâu đêm
Canh biển bạc, rừng xanh và cánh đồng lúa biếc
Canh giấc ngủ em thơ, để biển kia không chết
Nào có ai đâu nói chữ “kêu đòi”
Hãy mở lòng ra đừng quanh quẩn hẹp hòi
Hãy sắn tay lên sẻ chia cùng đất nước
Đừng viết lời buồn “gửi người sau, người trước”
Đừng hỏi những điều “Tổ quốc phải cho em”.
Đất nước mình qua bao cuộc trường chinh
Cha “sẻ dọc Trường Sơn” người còn đầy thương tích
Mỗi tấc đất quê mình chịu ngàn cân đạn địch
Mẹ vẫn gập gầy hàn gắn những hố bom
Di sản mai ngày ta để lại cháu con
Là lịch sử oai hùng bốn ngàn năm giữ nước
Là bản tình ca bốn ngàn năm dựng xây Tổ quốc
Là anh và em đang viết tiếp những công trình
Đừng vội hỏi lợi quyền ở đâu, ai mang đến cho mình
Mỗi cuộc sinh thành đều phải qua thai nghén
Mang nặng đẻ đau và phải chờ đến hẹn
Gánh nợ nần thì có lạ gì đâu!
Đứng trước năm châu ta cứ ngẩng cao đầu?
Cứ hãnh diện bắt tay cùng bè bạn
Cùng thế giới vươn mình cho ngày mai tươi sáng
Cho anh và em cùng con cháu muôn đời.
Phương Vinh
Đọc thơ em mà lòng anh bối rối,
Trả lời sao cho em hiểu em ơi,
Đất nước ta giờ đã quá tơi bời!
Bởi giặc cộng làm tay sai Trung Quốc!
Bốn ngàn năm cha ông ta giữ nước,
Bẩy mươi năm bọn cộng sản tiếm quyền.
Dân tộc ta đang chịu cảnh điêu linh,
Bởi một lũ tham quan và vô cảm.
Bọn chúng nó toàn những tên vô học,
Toàn là xài bằng giả với bằng mua,
Tiến sĩ ngàn tên mà chẳng ra trò,
Cái đinh ốc chúng còn chưa làm được.
Đất nước mình là rừng vàng biển bạc,
Mà giờ đây cá chết trắng biển xanh!
Thải chất độc làm ô nhiễm môi sinh,
Dâng Tây nguyên cho Tầu làm Bô xít.(Bauxit)
Công trình cho to để còn rút ruột,
Cầu đường xây chưa chạy đã hư hao!
Ngày lễ tết chúng làm chuyện tào lao,
Nấu bánh tét bánh chưng nặng vài tấn.
Đạt kỷ lục xong rồi đem đi vất,
Bởi vì thiu vì thối làm sao ăn!
Chỉ tội cho dân đói chẳng được ăn!
Đẩy đất nước thụt lùi vài thế kỷ!
Tiền không có xây tượng đài nghìn tỷ,
Để toàn dân phải gánh nợ ngập đầu!
Em biết không tiền ấy sẽ về đâu?
Sẽ vào túi bọn quan tham gian dối.
Đất nước mình rất ngộ là thế đấy,
Rất tự do bịt miệng những người dân.
Và chúng hô dân chủ chẳng ai bằng?
Vì bọn chúng chỉ bầu cho bọn chúng.
Đất nước mình toàn những chuyện xuất chúng,
Đi đến đâu thế giới cũng đón chào,
Những tấm bảng đề tiếng Việt vài câu,
Nếu ăn cắp sẽ bị ra tòa án.
Với năm châu nước mình đành cúi mặt,
Không phải vì tội lỗi của cha ông.
Mà bởi vì bọn cộng sản vô thần,
Mang chủ nghĩa mà toàn cầu ghét bỏ.
Ngọc Trân
Đảo nổi, đảo chìm quân thù đang xâm lấn
Đâm nát tầu dân chỉ gọi là tầu lạ
Sóng biển hôm nay hổ thẹn sóng Bạch Đằng xưa
KHI NÀO….
By: PHAN VIỆT CHÍ NHI
Tuesday/4/26/2016
Em hỏi tôi Đất Nước mình rồi sẽ về đâu
Đến khi nào Quê Hương mình mới bớt khổ?
Tôi xin nghiêng người kính cẩn trả lời em
Khi Quê Hương mình không còn Cộng Sản
Khi Núi Sông mình không còn Ủy dữ lúc về đêm (Ủy Ban)
Khi biển bạc, rừng xanh không bị cướp dần đến hao cạn
Khi Non Cao, Đồng Bằng không là tất đất của Ngoại Bang
Khi hung tàn không mang kinh hoàng vào giấc mộng
Khi xã thôn nghèo không còn tiếng oán của dân oan
Khi thuyền ghe không bị đắm chìm trên biển cả
Khi đêm dài không còn uất mãi tiếng kêu than
Khi Bà Mẹ Già không còn chờ con trong đêm vắng
Khi Anh Lao Công không còn làm nô lệ giữa xứ người
Khi Em Thiếu Nữ không bị nhục nhằn trên thân xác
Khi Xã Hội truy đồi không giết sạch tuổi đôi mươi
Khi Trẻ Thơ không còn đội nắng giữa trưa hè
Khi Cụ Già không còn ướt đẫm giữa đêm mưa
Khi Anh xe ôm không còn đói rả người trên từng cây số
Khi Chị chân què không còn nặng trĩu gánh hàng trưa
Khi những Người Công An không là kẻ Côn Đồ
Khi Người Cán Bộ không là những ông Quan bòn chét
Khi niềm tự hào không là những công trình quy mô
Khi Chính Quyền không là một Cơ Quan vơ vét
Khi Quê Hương Tôi là của Tôi
Khi Quê Tôi là của Dân Tôi
Khi Quê Tôi là Tất Cả….
Quê Tôi là của Mọi Người
Đập tan loài quỷ Cộng, sơn hà nước Việt lại tươi đẹp như xưa...