Hôm nay,  

Chuyện Dài Dài Thẩm Mỹ:Nắng Sài Gòn, Nắng Cali...

22/09/201200:00:00(Xem: 19420)
Trời tháng chín còn nóng gắt. Nóng như vậy, ở vài tiểu bang, có vài trường hợp khiến vài người mất mạng, nhứt là người cao niên và trẻ con. Nóng quá, dang nắng ngoài đường lâu quá, người ta bị khó thở, ngả ra bất tỉnh, có khi đi luôn. Hồi xưa người mình hay nói là bị cảm nắng, đó là nắng SàiGòn. Nắng ở Cali nầy, chị Ngà chưa nghe những vụ nguy hiểm chết người.

Con người chịu không nỗi, vậy mà sao những con côn trùng cứ bay ngờ ngờ, có con nhỏ quá nhỏ, nhỏ nhít, nhỏ tí xíu, nhỏ tới nỗi vừa thấy bóng của nó phớt qua, ráng nhíu mắt lại rồi mở lớn ra mà tìm, mới thấy nó bay bay, đậu đậu, đưa bàn tay lên tính đập, là nó bún đi, mau hơn gió. Đó, là con bù mắt. Trời đất ơi, năm nay tại sao cái giống con nầy ở đâu ra mà hằng hà thế?, nó bay khắp cùng nhà, từ bếp tới phòng ngủ nhà tắm phòng khách, nằm ngồi chỗ nào cũng bị nó cắn, ngứa gãi thấu xương. Thoa thuốc gì cũng không hết ngứa, và những mục đỏ ngứa cả tuần, hễ dấu nầy vừa lặn là dấu kia nổi lên. Khổ nỗi, hình như trong nhà nó chỉ lựa chị Ngà mà cắn thôi, còn mấy đứa con chưa nghe than tiếng nào. Hổng lẽ thịt da của chị vàng quá, chua quá, hay mặn quá, hay … ngon ngọt?

Lạ chưa?

Vô tiệm chị Ngà than quá trời, vừa than vừa bực bội gãi.

Kim nói:

- Chị Ngà, đừng làm tề thiên nữa. Chị à, thấy chị gãi mà sốt ruột. Chị à, chị lấy chai thuốc súc miệng đó, xịt vô mấy dấu bị cắn, hết ngứa liền, rồi sẵn đó chị xịt cùng mình, chỗ nào hở da là xịt lên, thử đi.

Láng nói:

- Nhà có trồng cây lô hội hông? chị cắt một lá, cạo nhớt rồi bôi lên dấu cắn cũng đỡ ngứa, rồi chị có thể xắt từng lát nấu canh ăn cũng mát hay nấu chè với đường phèn. Trong uống ngoài thoa hết ngứa liền. Bảo đảm.

Chị Ngà lắc đầu:

- Rồi rồi, làm đủ mọi thứ rôì, ăn hết nguyên một nồi chè lô hội đường phèn tối ngủ muốn phát hàn luôn, sáng thức dậy ngứa thì hổng hết mà tăng thêm 2 cân! Ban đêm hễ chợp mắt được thì hổng sao chớ bừng mắt dậy là bắt đầu ngứa. Thiệt, hổng biết mua giống gì xịt cho nó chết hết đây. Nhiều lúc tui gãi giống như con khỉ!

Trang nói:

- Em biết thứ nào trị ngứa nhưng có hơi… độc.

Kim hỏi:

- Là thứ nào?

Thu nói:

- Tui biết. Phải là thuốc chùi nước sơn của mình hông?

Trang gật đầu:

- Đúng. Chị chấm miếng thuốc chùi lập tức hết ngứa. Nhưng rồi da bị khô khốc hết. Độc là vậy. Lấy độc trị độc.

Kim nói:

- Trời trời, mấy bà nói gì đâu không! mỗi lần chùi nước sơn cho khách mình phải ráng đừng cho thuốc đụng vô da, bây giờ mấy bà quảng cáo lấy nó mà làm thuốc trị ngứa, bộ hổng sợ hãng bào chế đưa mấy bà ra tòa à? Theo tui thì chị cắt trái chanh tươi rồi chà lên, rát da đã ngứa luôn.

Láng cười ngất:

- Thôi thôi mấy lang băm. Làm ơn. Theo cách trị hầm bà lằng của mấy bà, lột da chị Ngà làm cái bóp phơi.

Tuấn hỏi:

-Thế, nhà chị có thuê người đến xịt thuốc trị côn trùng thường niên không?

Chị Ngà nói:

- Ủa, ờ, có, quên nữa, hồi đầu năm có mướn người ta tới xịt thuốc trị dán hết một lần tốn gần trăm bạc. Ờ há, sao mình hổng nghĩ ra, cứ nhức đầu suy nghĩ lung tung nghĩ theo óc hà tiện cứ tính ra chợ mua vài chai thuốc về xịt. Nhưng mà, mua thuốc về xịt thì rẻ hơn gấp mười lần.

Khải cười:

- Nói như chị thì các công ty trừ mối trừ dán phải đóng cửa hết. Giống như nghề của mình, ai cũng ra chợ ra mua chai thuốc về tự mình hay nhờ bè bạn nhuộm tẩy uốn thì mình còn làm ăn gì nữa? phải là tay nghề có học hỏi có huấn luyện có chứng chỉ đàng hoàng, mái tóc ra mới bóng mượt màu sắc hài hòa và bảo đảm cho từng sợi tóc khỏe mạnh chứ.

Sương nói:

- Anh nói vậy chớ, hồi đó tui có mấy nhỏ bạn ở nhà tự làm cũng khéo tay lắm à, hổng thua gì tiệm à nha.

Khải gật đầu:

- Đồng ý, là có người khéo tay, thế nhưng, những mái tóc ấy rồi ra, có bị rụng bị đứt dần dần không?

Sương cười bẽn lẽn:

- Sao anh Khải biết hay vậy? ừa, về sau tụi nó phải kéo nhau vô tiệm cho thợ chuyên môn cắt sửa lại. Chắc tại lần sau cùng tụi nó để thuốc tẩy ngâm trên tóc lâu quá, khi xả nước thì tay vuốt tới đâu tóc rụng theo tay tới đó, phát sợ, phát khóc. Tỡn tới già!

Vinh bật cười, vỗ tay đánh bộp một cái làm ai nấy giựt mình. Kim la:

-Ông nầy. Làm hết hồn. Gì vậy?

Vinh nói:

- Tui nhớ rồi. Phải kỳ đó Sương với mấy cô nhỏ nhỏ túa vô tiệm, biểu tụi nầy sửa lại mấy cái đầu chôm bôm… như bị chó táp, màu sắc lỗ chỗ như lông chồn bị cọp gặm…

Sương dơ bàn tay lên phẩy phẩy:

- É é… thôi ngưng, anh Vinh đừng kể nữa làm tui mắc cỡ thấy tía. Thiệt tình kỳ đó muốn độn thổ, cả tuần tụi này đi học phải chướng cái kết trên đầu coi hổng giống ai. Cũng tại vậy làm tui muốn học nghề làm tóc nầy đó. Vừa xong Trung học là nhào vô trường thẩm mỹ ghi danh liền.

Thu nhìn chị Ngà vừa đưa tay lên gãi nữa, lắc đầu, nói:

- Cũng may chị Ngà hổng bị cắn trên đầu, nếu không, vô đây đứng đó gãi đầu như bị chí cắn thì khách hàng chạy te hết. Ối trời nóng sao mà nóng quá trời. Chị gãi hoài làm tui cũng bắt ngứa.

Chị Ngà vừa nghe vừa gãi sột sạt, rồi la:

- Vô duyên. Nè nè mấy cô mấy cậu làm ơn ngưng! Càng nghe nói chuyện lang bang càng làm tui ngứa thêm, ai rảnh kiếm dùm tui chai alcohol coi, thoa đỡ cho đỡ ngứa rồi ai đó làm ơn chạy ra chợ mua chai thuốc về xức mới được. Tui hổng có nghe lời mấy lang băm đâu. Từ bây giờ ai mà nói tiếng “nóng” hay “ngứa” là bị tui sạt cho một mách đừng nói sao xui nghe.

Thu háy chị Ngà:

- Thiệt tình, bà nội nầy, ở nhà bị ba cái con gì đâu nhỏ như đầu kim xơi tái, vô tiệm trở nên dữ dằn. Thiệt tình cái chị nầy, ỷ lớn ăn hiếp nhỏ. Thôi, tui phải sửa soạn tiếp bà Lin Đà, bữa nay hẹn chín giờ rưởi, giờ nầy… quá rồi, chưa thấy tới. Chắc là nóng quá bả làm biếng ra khỏi nhà có máy lạnh. Chị Ngà, vặn máy lạnh lên nghe. Nóng quá.

Chị Ngà nạt:

- Thôi. Đừng làm sang. Đợi khách vô đã.

Trương ngọc Bảo Xuân

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Viện Kiểm Soát Nhân Dân Tối Cao tại Việt Nam đã đề nghị ngưng thi hành án lệnh hành quyết với tử từ Hồ Duy Hải để điều tra lại vụ án này, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do cho biết hôm 2 tháng 12.
Tuần báo OC Weekly đã viết twitter cho biết đóng cửa sau khi chủ nhân là công ty Duncan McIntosh Company đóng cửa tuần báo giấy một ngày trước Lễ Tạ Ơn.
Cha mất rồi. Em buồn lắm, vì không về thọ tang Cha được. Em đang xin thẻ xanh. Sắp được phỏng vấn. Vợ chồng em định năm sau, khi em đã thành thường trú nhân, sẽ về thăm Cha Mẹ. Ngày tạm biệt Cha lên đường đi Mỹ du học bốn năm trước, đã thành vĩnh biệt.
Tôi khẳng định những việc tôi làm là đúng đắn và cần thiết để kiến tạo một xã hội tốt đẹp hơn. Những gì tôi làm không liên can đến vợ con và gia đình tôi. Vì thế, tôi yêu cầu công an Hồ Chí Minh chấm dứt ngay việc sách nhiễu, khủng bố gia đình tôi.
Brilliant Nguyễn là một thanh niên theo trường phái cấp tiến và chủ thuyết Vô Thần (*). Chàng ta không tin ma quỷ đã đành mà cũng chẳng tin rằng có thần linh, thượng đế. Để giảm bớt căng thẳng của cuộc sống, theo lời khuyên của các nhà tâm lý và bạn bè, chàng ta đến Thiền Đường Vipassana ở Thành Phố Berkeley, California để thực hành “buông bỏ” trong đó có rất nhiều cô và các bà Mỹ trắng, nhưng không một ý thức về Phật Giáo
Có những câu chuyện ngày xửa ngày xưa mà chẳng xưa chút nào. Có những chuyện hôm nay mà sao nó xa xưa vời vợi. Chuyện ngày xưa... Có một ngôi chùa ở vùng quê thanh bình, trước mặt là đồng lúarì rào, cánh cò chao trắng đồng xanh. Trong chuà có vị hoà thượng già hiền như ông Phật, lông mày dài bạc trắng rớt che cả mắt...
Ông Gavin Newsom, Thống đốc tiểu bang California, đã tuyên bố ân xá cho hai người đàn ông từng dính vào hai vụ hình sự khác nhau khi họ mới 19 tuổi và đang mong muốn không bị trục xuất về Việt Nam.
Hoang Nguyen, 43 tuổi, bị bắt và bị truy tố về tội trộm sau khi bị cho là đổi nhãn giá trên hơn ba mươi chai rượu vang tuần trước, theo hồ sơ tòa.
Bé ngọc ngà của Mẹ cố thở chút không khí ít oi còn trong buồng phổi. Giây phút cuối. Để ngàn sau dân Hong Kong sống xứng đáng Con Người.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.