Hết Thời Rồi
Vi Anh
Nhà độc tài 42 năm, từ thiếu úy đảo chánh tự xưng lên Đại tá Gadhafi đang dùng lính đánh thuê, phản lực cơ, trực thăng võ trang dìm người dân nổi dậy trong biển máu, giành lại các mỏ dầu, hải cảng. Nhưng đó là tàn lực như ngọn đèn phực trước khi tắt. Hết thời rồi, tận số rồi, phải xuống thôi, những nhà độc tài, những chế độ độc tài thâm căn cố đế, quá lỗi thời, liệt lão không thể hồi dương nữa.
Thực vậy, sau các cuộc biểu tình lật đổ chế độ độc tài của người dân Tunisia, rồi kế đến Ai cập, người dân trên thế giới hay hỏi nhau sẽ tới chế độ độc tài ở nước nào. Có hai thì phải có ba, vậy tới Libya, Algéria, Yémén, Bahrain, phải không.
Sau cuộc lật đổ độc tài một số nước trong thế giới Á rập, người ta không hỏi có hay không mà chừng nào cuộc biểu tình lật đổ độc tài đến Trung Cộng và Việt Cộng.
Từ Trung Đông đến Bắc Phi, từ Vịnh Ba tư đến Đại Tây Dương, Địa Trung Hải và đã manh nha ở Trung Quốc và Việt Nam ở đông Thái Bình Dương. Người dân không chịu nổi đã và đang tìm cách đánh đổ cái thứ quyền hành tuyệt đối của một người, một gia đình, hay một đảng. Người dân không chịu nổi cái quyền cảnh sát trị của nhà nước dưới chiêu bài, bánh vẽ của các định chế dân chủ hữu danh vô thực nữa.
Đã phá sản rồi, đã đến lúc mũi thuốc hồi sinh cứu độc tài kéo dài sự sống bằng chánh sách mở rộng kinh tế nhưng khoá chặt chánh trị hết hiệu lực. Những di chứng, tác dụng phụ của chính sách đầy nghịch lý này đã tạo quá nhiều quốc nạn vô phương cứu chữa: tham nhũng, bất bình đẳng, nghèo giàu, thành thị nông thôn chia rẽ quá trầm trọng, nhà cầm quyền vì quyền lợi riêng nhơn danh qui hoạch đã tịch thu đất đai của dân, tăng gia kinh tế với bất cứ giá nào đã làm môi trường sinh thái ô nhiễm, vệ sinh an toàn thực phẩm và hàng hoá tồi tệ.
Như các nước Bắc Phi và Trung Đông sau khi giành lại được độc lập cho kinh tế tự do để phục hồi hoàn cảnh lạc hậu vì bị thực dân khai thác cạn kiệt. Nhưng một số nhà cầm quyền lợi dụng nhu cầu ổn định đi đến độc tài.
Như các nước CS sau thời kỳ các nước CS ở Đông Âu và Liên xô đột quị, sụp đổ. Trung Cộng, Việt Cộng do chính sách cộng sản, do bị mất viện trợ sau khi Liên xô sụp đổ, kinh tế quá suy đồi phải như con tắc kè đổi màu để thích nghi tồn tại. Chuyển sang kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa, tức mở rộng kinh tế mà khoá chặt chánh trị. Tức vẫn độc tài đảng trị toàn diện. Một nghịch lý từ hình thức đến nội dung, từ học lý đến thực tế vì kinh tế chánh trị là môi với răng. Một cưỡng lý như bắt con nòng nọc không rụng đuôi để lên cạn thành ếch nhái, trái với qui trình chuyển hoá của nó.
Đã hết rồi cái thời những nhà độc tài Hồi giáo như Mubarak, Gadhafi, CS Bắc Kinh và CS Hà nội lợi dụng công cuộc chống khủng bố của thế giới để khủng bố những sắc tộc thiểu số, tổ chức tôn giáo, chánh trị, văn hoá và thành phần ưu tú trong nhân dân đứng lên đòi tự do, dân chủ, nhân quyền.
Đã đến lúc người dân hết chịu nổi độc tài, đứng lên, cùng liên kết thành cuộc cách mạng quốc gia, lật đổ độc tài, xây dựng một chánh quyền vì dân, do dân, của dân. Có đổ máu, nước mắt, mồ hôi, hy sinh tánh mạng, tài sản cũng phải làm. Trong lịch sử loài người có cuộc cách mạng nào không thiệt hại, không hiểm nguy, gian khổ.
Những cái bịnh của tất cả các thứ độc tài, của độc tài dưới mọi hình thức đều giống nhau. Những tai hoạ của nó gây ra cho quốc gia dân tộc đều giống nhau. Chúng làm nước nghèo, dân mạc. Còn kẻ độc tài thì giàu nứt đố đổ vách, tiền cướp của nước và dân gởi dấu ngoại quốc đơn vị là tỷ tỷ Đô la. Chúng làm nhục người dân trong nỗi sợ và bất động. Chúng làm người dân nghèo về vật chất và mất danh dự bằng tham nhũng, khủng bố. Chúng có làm kinh tế tăng gia mà không phát triển, không thăng tiến cần lao đồng tiến xã hội, không tái phân phối lợi tức tạo an sinh xã hội, mà chỉ làm giàu cho giai cấp thống trị có chức có quyền. Chúng làm nghèo đất nước bằng tàn phá môi sinh, rút tài nguyên đem bán đổ bán tháo cho ngoại quốc, vay nợ ngập đầu người dân ba đời đóng thuế trả không nổi vốn lời. Chúng tha hoá lớp trẻ, cào bằng văn hoá dân tộc. Chúng làm nhiều công trình du lịch, ăn chơi, đường cao tốc, xa lộ, phi trường, hải cảng không cần thiết để “rút ruột” làm giàu, để chúng hưởng hơn là phát triễn hạ tầng cơ sở quốc gia. Chúng làm nhục quân đội, ngành thi hành công lực bằng chia rẽ, mua chuộc, lịnh lạc lợi cho độc tài mà hại dân chúng. Chúng chia rẽ các tầng lớp lương dân, phân hoá xã hội, tạo hố ngăn cách nghèo giàu, thành thị nông thôn sâu rộng không thể san lấp được. Chúng cướp nhà, cướp đất của lương dân bằng qui hoạch, bồi thường cho dân rẻ như giựt để “hoá giá” cho cán bộ, để lấy làm vốn nhà nước đầu tư với ngoại nhân.
Đừng tưởng CS Bắc Kinh và CS Hà nội không biết. Họ biết rất rõ nỗi bất mãn, oán than, thù hận của người dân. Nhưng họ là kẻ gian ác bản chất nên không làm điều thiện được. Trong bụng họ lo quính quáng. Bên ngoài miệng họ ve vuốt, xoa dịu. Trong hành động họ chống đối, đánh phá, ngăn chận.
Như Thủ tướng TC Ôn Gia Bảo mới đây ngày 5-3, trước 3 ngàn đại biểu nhân dân, nhơn khi khai mạc Quốc Hội, nói lên những quan tâm của chánh phủ về “nhiều oán trách” của nhân dân như liệt kê ở trên. Ông xoa dịu bằng lời hứa tăng lợi tức, lương bổng, miển thuế má, cải thiện y tế, giáo dục cho người dân nghèo. Đông thời đề cao cảnh giác những “náo loạn”.
Còn CS Hà nội cũng rất lo. Bắt bớ, trấn áp những nhà dân chủ như Bs Nguyễn đan Quế, cô lập LM Nguyễn văn Lý, đánh phá các webs và blogs thông tin nghị luận và kêu gọi, vận dộng, tập họp hưởng ứng cuộc cách mạng.
Nhưng tiến bộ là định luật của sự sống. Không ai có thể cản được xu thế thời đại, bánh xe lịch sử, đà tiến hoá của Con Người. Phong trào nhân dân đang nổi lên lật đổ độc tài trong thế giới Á rập này là phong trào kế tiếp của người dân trong khối CS các nước Đông Âu và Nga cùng các nước bị CS gộp vào Liên bang sô viết đứng lên lật đổ độc tài CS. Phong trào mà các nhà chánh trị học gọi là cách mạng màu sắc, nhung, cam, hồng, v.v..
Nhiệm vụ của Nhân Loại là giúp biến giấc mơ của những dân tộc, những bộ phận của Nhân Loại hoàn thành sự nghiệp chống độc tài. Bây giờ đã khá trể rồi đó.
Nhưng trễ còn hơn không. Không lý do gì ở đầu thế kỷ 21 và thiên niên kỷ thứ 3 mà để cho một vài người ngồi xổm trên đầu trên cổ một quốc gia dân tộc. Bậy nhứt, hư nhứt, tệ nhứt là làm tắt niềm hy vọng hướng thiện, vươn lên tự do, dân chủ, nhân quyền của người dân bị độc tài áp bức bóc lột.
Phải giúp chống độc tài với tinh thần liên đới giữa con người với con người trong tương quan không gian và thời gian như cùng chống bịnh thế kỷ Aids hay chống khủng bố vậy. Phải khơi động cảm hứng, nuôi dưỡng hy vọng, nguyện vọng thay cũ đổi mới, ý hướng hướng thượng tự do, dân chủ của người dân.
Làn gió cách mạng đang thổi như Cách mạng dân quyền 1789 của Pháp. Cách mạng là một khối như một danh nhân Pháp Clemenceau nói. Nó vận hành ở nhiều nơi, tiếp hơi sức bằng quyền tự do căn bản của con người, chống lại cái ác, sự ngu dốt tối tăm và độc tài chuyên chính vốn là những phản động lực, phản tiến hoá. Độc tài không sửa chữa được, phải lật đổ nó, vứt bỏ nó. Và thay đổi bằng tự do, dân chủ./. ( Vi Anh)
Vi Anh
Nhà độc tài 42 năm, từ thiếu úy đảo chánh tự xưng lên Đại tá Gadhafi đang dùng lính đánh thuê, phản lực cơ, trực thăng võ trang dìm người dân nổi dậy trong biển máu, giành lại các mỏ dầu, hải cảng. Nhưng đó là tàn lực như ngọn đèn phực trước khi tắt. Hết thời rồi, tận số rồi, phải xuống thôi, những nhà độc tài, những chế độ độc tài thâm căn cố đế, quá lỗi thời, liệt lão không thể hồi dương nữa.
Thực vậy, sau các cuộc biểu tình lật đổ chế độ độc tài của người dân Tunisia, rồi kế đến Ai cập, người dân trên thế giới hay hỏi nhau sẽ tới chế độ độc tài ở nước nào. Có hai thì phải có ba, vậy tới Libya, Algéria, Yémén, Bahrain, phải không.
Sau cuộc lật đổ độc tài một số nước trong thế giới Á rập, người ta không hỏi có hay không mà chừng nào cuộc biểu tình lật đổ độc tài đến Trung Cộng và Việt Cộng.
Từ Trung Đông đến Bắc Phi, từ Vịnh Ba tư đến Đại Tây Dương, Địa Trung Hải và đã manh nha ở Trung Quốc và Việt Nam ở đông Thái Bình Dương. Người dân không chịu nổi đã và đang tìm cách đánh đổ cái thứ quyền hành tuyệt đối của một người, một gia đình, hay một đảng. Người dân không chịu nổi cái quyền cảnh sát trị của nhà nước dưới chiêu bài, bánh vẽ của các định chế dân chủ hữu danh vô thực nữa.
Đã phá sản rồi, đã đến lúc mũi thuốc hồi sinh cứu độc tài kéo dài sự sống bằng chánh sách mở rộng kinh tế nhưng khoá chặt chánh trị hết hiệu lực. Những di chứng, tác dụng phụ của chính sách đầy nghịch lý này đã tạo quá nhiều quốc nạn vô phương cứu chữa: tham nhũng, bất bình đẳng, nghèo giàu, thành thị nông thôn chia rẽ quá trầm trọng, nhà cầm quyền vì quyền lợi riêng nhơn danh qui hoạch đã tịch thu đất đai của dân, tăng gia kinh tế với bất cứ giá nào đã làm môi trường sinh thái ô nhiễm, vệ sinh an toàn thực phẩm và hàng hoá tồi tệ.
Như các nước Bắc Phi và Trung Đông sau khi giành lại được độc lập cho kinh tế tự do để phục hồi hoàn cảnh lạc hậu vì bị thực dân khai thác cạn kiệt. Nhưng một số nhà cầm quyền lợi dụng nhu cầu ổn định đi đến độc tài.
Như các nước CS sau thời kỳ các nước CS ở Đông Âu và Liên xô đột quị, sụp đổ. Trung Cộng, Việt Cộng do chính sách cộng sản, do bị mất viện trợ sau khi Liên xô sụp đổ, kinh tế quá suy đồi phải như con tắc kè đổi màu để thích nghi tồn tại. Chuyển sang kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa, tức mở rộng kinh tế mà khoá chặt chánh trị. Tức vẫn độc tài đảng trị toàn diện. Một nghịch lý từ hình thức đến nội dung, từ học lý đến thực tế vì kinh tế chánh trị là môi với răng. Một cưỡng lý như bắt con nòng nọc không rụng đuôi để lên cạn thành ếch nhái, trái với qui trình chuyển hoá của nó.
Đã hết rồi cái thời những nhà độc tài Hồi giáo như Mubarak, Gadhafi, CS Bắc Kinh và CS Hà nội lợi dụng công cuộc chống khủng bố của thế giới để khủng bố những sắc tộc thiểu số, tổ chức tôn giáo, chánh trị, văn hoá và thành phần ưu tú trong nhân dân đứng lên đòi tự do, dân chủ, nhân quyền.
Đã đến lúc người dân hết chịu nổi độc tài, đứng lên, cùng liên kết thành cuộc cách mạng quốc gia, lật đổ độc tài, xây dựng một chánh quyền vì dân, do dân, của dân. Có đổ máu, nước mắt, mồ hôi, hy sinh tánh mạng, tài sản cũng phải làm. Trong lịch sử loài người có cuộc cách mạng nào không thiệt hại, không hiểm nguy, gian khổ.
Những cái bịnh của tất cả các thứ độc tài, của độc tài dưới mọi hình thức đều giống nhau. Những tai hoạ của nó gây ra cho quốc gia dân tộc đều giống nhau. Chúng làm nước nghèo, dân mạc. Còn kẻ độc tài thì giàu nứt đố đổ vách, tiền cướp của nước và dân gởi dấu ngoại quốc đơn vị là tỷ tỷ Đô la. Chúng làm nhục người dân trong nỗi sợ và bất động. Chúng làm người dân nghèo về vật chất và mất danh dự bằng tham nhũng, khủng bố. Chúng có làm kinh tế tăng gia mà không phát triển, không thăng tiến cần lao đồng tiến xã hội, không tái phân phối lợi tức tạo an sinh xã hội, mà chỉ làm giàu cho giai cấp thống trị có chức có quyền. Chúng làm nghèo đất nước bằng tàn phá môi sinh, rút tài nguyên đem bán đổ bán tháo cho ngoại quốc, vay nợ ngập đầu người dân ba đời đóng thuế trả không nổi vốn lời. Chúng tha hoá lớp trẻ, cào bằng văn hoá dân tộc. Chúng làm nhiều công trình du lịch, ăn chơi, đường cao tốc, xa lộ, phi trường, hải cảng không cần thiết để “rút ruột” làm giàu, để chúng hưởng hơn là phát triễn hạ tầng cơ sở quốc gia. Chúng làm nhục quân đội, ngành thi hành công lực bằng chia rẽ, mua chuộc, lịnh lạc lợi cho độc tài mà hại dân chúng. Chúng chia rẽ các tầng lớp lương dân, phân hoá xã hội, tạo hố ngăn cách nghèo giàu, thành thị nông thôn sâu rộng không thể san lấp được. Chúng cướp nhà, cướp đất của lương dân bằng qui hoạch, bồi thường cho dân rẻ như giựt để “hoá giá” cho cán bộ, để lấy làm vốn nhà nước đầu tư với ngoại nhân.
Đừng tưởng CS Bắc Kinh và CS Hà nội không biết. Họ biết rất rõ nỗi bất mãn, oán than, thù hận của người dân. Nhưng họ là kẻ gian ác bản chất nên không làm điều thiện được. Trong bụng họ lo quính quáng. Bên ngoài miệng họ ve vuốt, xoa dịu. Trong hành động họ chống đối, đánh phá, ngăn chận.
Như Thủ tướng TC Ôn Gia Bảo mới đây ngày 5-3, trước 3 ngàn đại biểu nhân dân, nhơn khi khai mạc Quốc Hội, nói lên những quan tâm của chánh phủ về “nhiều oán trách” của nhân dân như liệt kê ở trên. Ông xoa dịu bằng lời hứa tăng lợi tức, lương bổng, miển thuế má, cải thiện y tế, giáo dục cho người dân nghèo. Đông thời đề cao cảnh giác những “náo loạn”.
Còn CS Hà nội cũng rất lo. Bắt bớ, trấn áp những nhà dân chủ như Bs Nguyễn đan Quế, cô lập LM Nguyễn văn Lý, đánh phá các webs và blogs thông tin nghị luận và kêu gọi, vận dộng, tập họp hưởng ứng cuộc cách mạng.
Nhưng tiến bộ là định luật của sự sống. Không ai có thể cản được xu thế thời đại, bánh xe lịch sử, đà tiến hoá của Con Người. Phong trào nhân dân đang nổi lên lật đổ độc tài trong thế giới Á rập này là phong trào kế tiếp của người dân trong khối CS các nước Đông Âu và Nga cùng các nước bị CS gộp vào Liên bang sô viết đứng lên lật đổ độc tài CS. Phong trào mà các nhà chánh trị học gọi là cách mạng màu sắc, nhung, cam, hồng, v.v..
Nhiệm vụ của Nhân Loại là giúp biến giấc mơ của những dân tộc, những bộ phận của Nhân Loại hoàn thành sự nghiệp chống độc tài. Bây giờ đã khá trể rồi đó.
Nhưng trễ còn hơn không. Không lý do gì ở đầu thế kỷ 21 và thiên niên kỷ thứ 3 mà để cho một vài người ngồi xổm trên đầu trên cổ một quốc gia dân tộc. Bậy nhứt, hư nhứt, tệ nhứt là làm tắt niềm hy vọng hướng thiện, vươn lên tự do, dân chủ, nhân quyền của người dân bị độc tài áp bức bóc lột.
Phải giúp chống độc tài với tinh thần liên đới giữa con người với con người trong tương quan không gian và thời gian như cùng chống bịnh thế kỷ Aids hay chống khủng bố vậy. Phải khơi động cảm hứng, nuôi dưỡng hy vọng, nguyện vọng thay cũ đổi mới, ý hướng hướng thượng tự do, dân chủ của người dân.
Làn gió cách mạng đang thổi như Cách mạng dân quyền 1789 của Pháp. Cách mạng là một khối như một danh nhân Pháp Clemenceau nói. Nó vận hành ở nhiều nơi, tiếp hơi sức bằng quyền tự do căn bản của con người, chống lại cái ác, sự ngu dốt tối tăm và độc tài chuyên chính vốn là những phản động lực, phản tiến hoá. Độc tài không sửa chữa được, phải lật đổ nó, vứt bỏ nó. Và thay đổi bằng tự do, dân chủ./. ( Vi Anh)
Gửi ý kiến của bạn