Hôm nay,  

Tử Vi: Nhân Quả Và Hiếu Để Của Kẻ Làm Con

07/10/200000:00:00(Xem: 5160)
(Ký sự, tham luận về Phong thủy, Tử vi lý số và huyền học của PTTVG SONG LỘC (626) 289-8467)

Năm 1975, trước ngày miền Nam rơi vào tay Cộng sản, gia đình cháu sống rất hạnh phúc. Ông Nội là một viên chức hành chính đã nghỉ hưu, có cuộc sống khá ổn định. Cửa tiệm vải vóc ở đường Lê Lợi là nguồn sống của cả gia đình. Ba má cháu đều là giáo chức dạy Toán Đệ Nhị Cấp. Ba cháu tuy có bị động viên vào quân đội nhưng chỉ ít lâu lại được biệt phái ngoại ngạch về dạy tại một trường Trung học công lập. Vào đầu tháng 4, khi tình hình căng thẳng, nhiều người sợ Cộng sản tìm mọi phương tiện chạy ra nước ngoài, thì trong gia đình mỗi người mỗi ý: Bà Nội vốn là người Bắc, có kinh nghiệm về nạn Cộng sản (1930-1945), chủ trương phải chạy đi, còn ông Nội và Ba thì cho rằng, Việt Cộng dù tàn ác đến đâu cũng không giết hại dân lành, người hưu trí và người đi dạy học, có gì đâu mà sợ. Thêm vào đó, ra nước ngoài, tài sản bỏ hết lấy gì mà ăn, lấy gì mà lo cho con cháu. Rốt cuộc, gia đình vẫn sinh hoạt bình thường, không lo sắm sửa đồ đạc gì cả.

Do đó, sau cuộc tháo chạy “chiến lược” của người Mỹ và sự đầu hàng ô nhục của bè lũ hoạt đầu chính trị, thì cả nhà đều lo sợ không ai dám bước ra khỏi cửa, mà chỉ nghe hàng xóm xì xào bàn tán, nào là Cộng sản lập ủy ban Quân quản, bắt đầu lùng xét các thành phần Quân, Cán, Chính của chế độ cũ, nào là ai làm bất cứ việc gì trước kia đều phải đến Quân Quản trình diện, nào là người này đã bị bắt, người kia đã bị đem bắn... Lúc này, mọi người trong nhà mới như ngồi trên lò lửa, hồi hộp, lo âu, sợ hãi kéo dài cho đến hôm 2 người đàn ông trong nhà bị hối thúc phải đi trình diện và an toàn trở về, mọi người mới thở ra nhẹ nhõm.

Họ tưởng thế là xong, là có thể sống an toàn như cũ. Nhưng họ đâu ngờ là Cộng sản Bắc Việt đang chuẩn bị cho họ một đòn bất ngờ, chúng đang chuẩn bị một hệ thống trại giam khổng lồ dành cho họ và tất cả Quân Cán Chính miền Nam. Thoạt đầu là một thông cáo được đăng trên báo, với lời lẽ khéo léo, nhã nhặn, kêu gọi mọi người trình diện tập trung cải tạo, cấp nhỏ mang theo tiền ăn 10 ngày, cấp lớn hơn thì 30 ngày. Các bữa ăn đều do các nhà hàng tại Sàigòn phụ trách. Đọc xong thông cáo này, Bà Nội nhìn mọi người trong nhà và nói: Đi là đâm đầu vào rọ rồi, nhưng bây giờ biết làm sao được. Chỉ còn nhờ trời. Quả nhiên, hai người đàn ông khăn gói ra đi, rồi biệt vô âm tín. Vài bữa sau, người nhà đến các địa điểm trình diện hỏi thăm, tất cả đều kín cổng cao tường, các người thân đều đã được đưa đi từ đêm hôm trước. Các gia đình mạo hiểm kéo lên Quân Quản thì được giải thích là mọi người được đưa đến một nơi an toàn để học tập cải tạo và sẽ được trả về trong một thời gian không lâu, khi đã học tập tiến bộ.

Mười ngày, rồi một tháng, một năm trôi qua, người ra đi vẫn mất tăm, còn cuộc sống thì ngày một tuột dốc. Cộng sản kéo vào thành phố ngày càng nhiều. Chúng đuổi các gia đình mà chúng cho là gia đình “Ngụy” và các dân nghèo đi vùng “kinh tế mới” đang khai hoang ở các nơi khỉ ho cò gáy, để cướp của, chiếm nhà của họ. Chúng rêu rao là gia đình nào chịu đi vùng kinh tế mới, thi hành chính sách “đãi ngộ” của nhà nước thì chồng con sớm được trở về. Kết quả thật bi thảm vì các người nhẹ dạ, cả tin đều bị đưa đến các khu đất trống hoang vu, gần rừng núi, với một vài mái lá lưa thưa; chịu không nổi phải bò về thành phố. Nhà cửa đã bị chiếm đoạt, phải che lều tạm trú tại các bãi tha ma, nghĩa địa. Năm 1978, nghe tin Ông Nội tử nạn khi đi làm rừng tại trại giam Hoàng Liên Sơn, Bà Nội buồn bã rồi qua đời. Năm 1979, sau khi ra Bắc thăm Ba trở về, Mẹ quyết định gửi hai chị em cháu đi theo diện... “bán chính thức” và chị em cháu được định cư Hoa Kỳ một năm sau đó, qua thư từ, mẹ cháu cho biết là hồi này làm ăn phát đạt, mẹ đã có một số vốn khá lớn, sẽ chuyển dần sang cho chị em cháu cất giữ và nếu được thì tổ chức kinh doanh làm căn bản cho vững chắc. Khi Ba cháu được về là cả gia đình sẽ vượt thoát khỏi Việt Nam ngay. Rất may là lúc đó, ở bên này cháu quen được một gia đình, rất Việt Nam, đang phát triển kinh doanh, cháu khéo léo theo dõi bạo hỏi và chỉ mấy năm sau là được họ giúp mở một chi nhánh phụ thuộc, rồi một cơ sở kinh doanh khá bề thế tại khu đông người Việt cư ngụ.

Khoảng năm 1987, Ba cháu một sĩ quan cấp nhỏ được biệt phái ngoại ngạch và dậy về toán học, bị chụp tội CIA về văn hóa, truyền bá học thuật của đế quốc, mới được trả tự do với một thân hình tiều tụy. Ốm yếu, nhưng đầy quả cảm và căm ghét giặc thù Cộng sản. Về đến nhà khi thấy có người anh vợ là cán bộ quân sự Cộng sản đến thăm là ba lảng tránh và hối mẹ mau tìm đường vượt thoát. Chuyến đi tổ chức khá bí mật, chỉ người trong nhà mới được biết. Thế mà khi ghe “taxi” vừa ra khỏi bờ mấy hải lý đã bị tụi công an biên phòng vây bắt. Mẹ và hai em cháu thì được đưa về nhà, còn Ba cháu thì bị đưa đi biệt tích. Sau đó, họ cho người đến nhà cảnh cáo mẹ cháu, là nếu còn tìm cách ra đi và nhất là làm tiết lộ việc làm của tổ chức thì cả gia đình sẽ bị trừng trị.

Từ đó, Bác Cả không thấy bèn lánh đến nhà mẹ cháu và gia đình cháu bị giám sát chặt chẽ. Mẹ cháu hối hận đã dính dáng đến tổ chức kinh tài của Cộng sản. Hai năm sau, tình cờ gặp lại người tài công ghe “taxi” mẹ nói được biết là Ba đã bị “tổ chức gài bẫy” thủ tiêu ngay đêm đó theo lệnh của Bác Cả, anh em cháu, để dằn mặt mẹ cháu. Có lẽ chúng sợ nếu mẹ cháu ra được nước ngoài sẽ tiết lộ hành động phản dân hại nước của chúng và bè lũ lãnh đạo chép lau như vụ Tên Giặc, Công an trưởng Đồng Nai 2 tấn rưỡi vàng trong nhà. Mẹ cháu thương chồng, uất ức sinh bệnh trầm kha, dở sống dở chết (có lúc lảm nhảm là bị trừng phạt là đã tiếp tay cho quỉ dữ bóc lột, gây đần độn và bách hại dân lành, đưa chồng vào cửa “tử”).

Khi cháu về thăm, mẹ cháu nửa tỉnh nửa mê giục cháu phải đi ngay kẻo trễ, sẽ bị chúng làm hại. Thương mẹ, hãy cầu xin cho mẹ được thứ tội và được chết an lành. Quỳ bên mẹ, cháu lâm râm khấn nguyện: Xin trời phật cho cháu được gánh hết tội lỗi, nếu có, của mẹ, và nếu vì mệnh số đã hết xin cho mẹ được yên lành nhắm mắt và được cứu độ, lạ thay sau vài lần khấn nguyện của cháu mẹ chợt nói: Thôi mẹ cảm thấy dễ chịu rồi. Con lên đường đi, để mẹ yên tâm ngủ một lát. Nhớ lo cho các em con. Cháu hôn lên trán mẹ và vội đi theo một người kín đáo hướng dẫn ra sân bay và thoát được về Mỹ. Hai hôm sau, cháu nhận được điện thư của em cháu cho biết là chiều hôm đó, chỉ mấy tiếng đồng hồ sau khi cháu đi, là chúng đến xét hộ khẩu và tìm cháu. Gia đình nói là chỉ có bạn của cháu ghé thăm một lát rồi đi ngay không để lại địa chỉ, chúng mới chịu bỏ đi. Một tháng sau mẹ cháu từ trần trong thanh thản. Một sáng vừa ngủ dậy, Bà bắt em cháu thay đồ cho sạch sẽ, rồi đem tấm hình của Ba đến, Bà ôm hôn tấm hình, tươi cười nằm xuống rồi nhắm mắt. Có lẽ hương hồn Ba Mẹ cháu đã cùng đi vào miền vĩnh cữu. Cháu đã cầu siêu cho Cha Mẹ và nguyện sẽ làm việc lành để tạo phúc, cầu phúc cho Cha Mẹ được siêu thoát an lành.

Có điều lạ là đứng như thầy đoán, chỉ vài tháng sau khi mẹ qua đời, việc làm ăn của cháu đột nhiên suy thoái trầm trọng, tiền bạc vào lỗ hà, ra lỗ hỗng gần như suy sụp hoàn toàn, phải bán đi 2 cơ sở làm ăn và một chung cư nơi thị tứ. Không biết sẽ ra sao nữa"

Bà vừa ngừng lời, tôi mỉm cười trấn an: Thưa Bà, “Bĩ cực thái lai.” Xin Bà yên tâm vì thời vận xấu trên tử vi đã hết, các nét ảm đạm trên mặt BÀ cũng đã mờ nhạt và có chiều hướng phát triển tốt. Bà cứ tiếp tục tạo phúc và cầu nguyện cho song thân thì sự an lành và tiến đạt sẽ đến. Thi ân, tạo phúc không những không uổng phí mà còn có thể được báo đáp nhãn tiền!

Bà tiếp lời: Thưa thầy, không biết có phải là “tự hủy ám thị” hay không, mà cách đây ít lâu, một buổi tối sau khi cầu nguyện cho Cha Mẹ và đi ngũ, cháu thiếp đi và vẳng nghe bên tai có tiếng của mẹ: “Con đừng lo buồn vì sự thất bại hiện nay, vì đó là giá con phải trả, gánh cái “Nghiệp” của mẹ, may mà con luôn làm phúc, tích phúc, giúp người nên chỉ tổn hại về vật chất, và bản thân vẫn an lành. Cứ tiếp tục làm lành, tích phúc con sẽ được phù hộ, độ trì và tài bồi đức thời và trong mai hậu.” Thầy nghĩ có phải là mẹ cháu hiển linh không"

Tôi đáp: Cổ nhân thường nói: “Phúc đáo tâm linh” có thể cái tâm của bà đã được thấy điều đó và thúc đẩy bà làm theo lẽ phải thuần hậu.

Bà nói tiếp: Thưa thầy, sau khi được thấy lý giải về tử vi, tương pháp và số mạng, cháu hết sức tin tưởng nên đã kể hết cớ sự cho gia đình cháu. Nay cháu xin thầy giúp cháu “an cư” để có thể “lạc nghiệp” hầu phục hồi được sự nghiệp bằng cách chỉ dẫn sắp xếp lại nơi ăn ở và cơ sở làm việc còn lại của cháu. Tôi nhận lời và Bà lấy hẹn đón tôi vào sáng thứ 7 sắp tới, lúc 9 giờ sáng. Xong việc Bà tươi tỉnh ra về để lại cho tôi niềm suy tư về nghiệp vô và nghiệp vận của con người. Tôi tự nghĩ: Từ vô mệnh, con người tạo ra nghiệp quả, nhỏ thì sẽ phương hại đến bản thân, đến những người thân đến gia đình, lớn hơn ở phương hại đến một cộng đồng một tập thể, một địa phương và lớn hơn nữa có thể phương hại đến một quốc gia và nhiều dân tộc, Hai người là việc nhỏ nhưng nên gây ra chiến tranh, tạo ra thảm tử hàng loạt hay đưa cả một dân tộc đến điêu linh, nghèo đói, và lạc hậu thì thật là bất nhân, bất nghĩa, nghiệp quả không thể lường nổi, đến bao đời. Bờ khổ vô biên, quay đầu là bến, ai nấy nên xét lại mình rồi tu tâm dưỡng tính, làm lành tránh dữ thì sẽ tránh được cảnh trầm huấn vô độ.

Có người nói: Tôi làm thế để kiếm tiền, để làm giàu, để lo cho gia đình tôi, làm tiền trách nhiệm của cha mẹ, chứ có cầm dao, cầm súng giết ai đâu mà có tội, nghe thì hơi cưỡng lý, cần phải nghĩ kỹ lại, vì thưa dù bất cứ hình thức nào, nếu có đến hại người là lãnh có tội và có khi cầm dao, cầm súng để bảo vệ con người, thì lại là vô tội.

Hoàn cảnh của gia đình vị thân chủ này cũng thế. Làm việc để lo cho chồng con một cách chính đáng ca ngợi nhưng nếu việc làm nghịch thường hại đến bao người khác thì lại là tạo nên nghiệp quả có ảnh hưởng xấu đến bản thân, con cái và gia đình. Gánh nghiệp cho mẹ là hiếu thảo nên nghiệp quả phải trả sẽ nhẹ đi và có khi còn gây được phúc phần mai hậu nữa.

Có người lại cho rằng: Xã hội loài người là một sân khấu vĩ đại, con người chỉ đóng vai trò định sẳn do Hóa công sắp đặt, đâu có thể tự chủ mà cho là thiện, ác, gây ra nghiệp quả. Chuyện Hoàng đời Dương dấy loạn là một ví dụ Hoàng Sào vốn là một chân tu. Sau khi tu luyện thành công trở về, và xót xa cha mẹ vì làm ác phải đầy xuống hỏa ngục, ông đã dùng quyết pháp phá cửa ngục cứu mẹ. Nhiều sinh linh theo đó trốn xuống thế đầu thai, tiếp tục làm điều dâm ác, Ông thì phải đền tội, đầu thai, gây loạn để thu hồi các sinh linh đã về địa ngục. Ý kiến này tin là vạn sự do số mệnh, do ông trời mà ra cả:

“Vẻ chi ăn uống sự thường
Cũng còn tiền định khá thương do là.”

Ký sự này kết thúc có hậu và có thật là sau khi vì trả nghiệp cho mẹ mà bị “tán gia bại sản”, vị thân chủ này không “oán trời trách đất” mà lại cố gắng hành thiện, làm phúc và tích phúc như trợ giúp, giúp đỡ thân quyến nghèo khổ và những người nghèo khổ vô gia cư trầm luân khổ ải, cũng như cầu Trời khấn Phật gia phúc, soi lại số mạng bản thân, thiết trí, cải đổi lại chỗ ở và cơ sở làm ăn... cho hợp với Phi của mình và các người thân trong gia đình. Kết quả là được “giải hung hóa cát”, và còn được đền bù trong mai hậu. Đáng làm gương cho mọi người con trong cõi thế. Sóng trước đổ đâu, sóng sau sẽ đổ đó. Tệ bạc với cha mẹ thì con cái cũng sẽ tệ bạc với mình. Hiếu thuận với bậc sinh thành thì mới có được con cái hiếu thuận. Thiên luận là như vậy. Quý vị còn có song thân phụ mậu nên cẩn trọng.

Phong Thủy & Tử Vi Gia Song Lộc, 1501 S. 4th Street, Apt#F, Alhambra, CA 91803 Tel: (626) 289-8467

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạp chí Văn Học Mới số 5 dày 336 trang, in trên giấy vàng ngà, bìa tranh nghệ thuật của Nguyễn Đình Thuần, sáng tác từ hơn 50 nhà văn, nhà thơ, nhà biên khảo và phê bình nghệ thuật.- Văn Học Mới số 6 sẽ ấn hành vào tháng 3/2020, có chủ đề về nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ Nguyễn Đình Toàn
Một tuyệt phẩm thi ca gồm những bài thơ dị thường chưa bao giờ xuất hiện bất cứ đâu, viết bởi một thi sĩ dị thường. Tựa: Tuệ Sỹ Ba ngôn ngữ: Việt - Anh - Nhật Dịch sang tiếng Anh: Nguyễn Phước Nguyên Dịch sang tiếng Nhật: G/s Bùi Chí Trung Biên tập: Đào Nguyên Dạ Thảo
Mùa thu là cơ hội bước sang trang mới khi nhiệt độ bắt đầu dịu lại. Trong mùa này, người dân California không cần mở điều hòa không khí lớn hết cỡ và cũng còn quá sớm để lo chạy máy sưởi.
Garden Grove xin mời cộng đồng tham gia chương trình đóng góp tặng quà cuối năm nhằm mang lại niềm vui, hy vọng và giúp đỡ cho những trẻ em địa phương không có quà trong mùa lễ Noel.
Ngồi niệm Phật miên man, dù cố tâm vào Phật hiệu nhưng hôm nay vẫn không sao “ nhập” được, đầu óc nó cứ văng vẳng lời anh nó lúc sáng: - Tu hú chứ tu gì mầy!
Một đường dây buôn người bán qua TQ do một phụ nữ Việt là nạn nhân buôn người trước đây tổ chức vừa bị phát hiện và bắt 2 người tại tỉnh Nghệ An, miền Trung Việt Nam, theo bản tin hôm 5 tháng 12 của Báo Dân Trí cho biết.
Điều trần luận tội đầu tiên của Ủy Ban Tư Pháp Hạ Viện đã nhanh chóng nổ ra cuộc đấu đá nội bộ đảng phái hôm Thứ Tư, 4 tháng 12 năm 2019, khi các nhà Dân Chủ cáo buộc rằng Tổng Thống Donald Trump phải bị truất phế khỏi chức vụ vì tranh thủ sự can thiệp của nước ngoài vào cuộc bầu cử ở Hoa Kỳ và đảng Cộng Hòa giận dữ vặn lại không có căn cứ cho hành động quyết liệt như vậy.
Đó là cuộc khảo sát của công ty tài chánh WalletHub đối với 182 thành phố khắp Hoa Kỳ, để xếp thứ tự an toàn nhất cho tới bất an nhất. Cuộc nghiên cứu dựa trên 41 thước đo liên hệ tới an toàn
Cảnh sát đã bắn chết một người đàn ông cầm dao tại El Monte, Nam California hôm Thứ Hai.
Một phần thưởng 50,000 đô la được đưa ra để bắt một người đàn ông của thành phố Burnaby đã bị truy nã trước đây vì tội rửa tiền như một phần của nhóm tội phạm có tổ chức người Việt Nam hoạt động tại Canada và Hoa Kỳ.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.