Bé Viết Văn Việt/ Bài Dự Thi Số 437:
Tuyết Trắng ( Snow White)
Nguyễn Thùy Linh
Hồi còn bé em vẫn luôn luôn mơ ước có được một cô mèo con thật xinh xắn. Em đã ôm ấp giấc mơ đó suốt bảy năm liền. Cho đến khi sinh nhật thứ mười hai của em, ba mẹ em đã biến thành ông Bụt, bà Tiên đến và đã tặng cho em một cô bé mèo con rất dễ thương và đáng yêu.
Em đã đặt cho bé một cái tên rất ngộ nghĩnh và đáng yêu- Snow White- có nghĩa là Tuyết Trắng. Sỡ sĩ em đặt cho bé tên này là vì lông của bé trắng như tuyết và mềm mại như bông. Em rất thích vuốt ve và ôm ấp bé. Nhất là những khi đi học về, được chạm vào bé là em cảm thấy vui sướng và những mệt mỏi sau một ngày học tập căng thẳng bị xóa tan. Em cũng rất thích nhìn vào đôi mắt đen, tròn, to như hai hòn bi và long lanh như những giọt sương mai. Thân hình bé không to, cũng không nhỏ, đủ vừa để cho em có thể ôm và sưởi ấm cho bé trong những đêm đông giá.
Tính của bé rất vui nhộn. Bé cũng rất thích được ôm ấp và vuốt ve. Khi nào em buồn hay có chuyện gì lo âu, ở bên cạnh bé mọi việc đó như bay đi và tan thành mây khói. Bé làm cho mọi nguòi xung quanh bé trở thành như con nít ba tuổi. Họ rượt theo bé, chơi với bé và làm những điều rất là dễ thương xung quanh bé. Bé rất ngoan và hiền, nhất là khi bé ở bên cạnh những em bé nhỏ. Bé không làm cho họ sợ nhưng ngược lại, bé làm cho họ yêu bé và thương bé nhiều hơn.
Em rất thương yêu bé. Bé đã trở thành một người bạn thân thiết nhâát của em. Đi đâu em cũng dẫn bé theo. Bé luôn luôn ở đó khi em cần. Bé lắng nghe và thông cảm cho những chuyện mà em kể. Bé không bao giờ phàn nàn hay bực mình. Em yêu bé nhiều nhiều lắm. Bé lúc nào cũng là một người bạn tốt và bé sẽ đồng hành với em trong cuộc đời này.
Nguyễn Thùy Linh (Lớp 6, trường Nữ Vương Việt Nam)