Chuyện Dài Dài Ngành Thẩm Mỹ:mới đó, đã nằm đất lạnh...
Trương Ngọc Bảo Xuân
Hôm nay đáng lẽ bà Gloria có hẹn vô làm tóc móng tay móng chân. Chờ hoài hổng thấy bà vô. Chị Ngà mới gọi điện thoại hỏi thì nghe tiếng bà trả lời. Giọng buồn buồn, cho hay chồng bà mới mất đêm qua lúc hơn 9 giờ và xin lỗi vì đã quên, không gọi điện ra tiệm cho hay.
Chị Ngà vội vàng chia buồn và cũng xin lỗi đã làm rộn bà trong lúc tang chế bối rối, chị noí gọi bà vì chị lo lắng không biết bà có chuyện gì không vì từ hồi nào đến giờ bà không bao giờ trễ hẹn, với lại chị cũng muốn hỏi thăm chồng bà, nay thì... Chị chưa kịp dứt câu thì bà dịu dàng nói, không sao đâu, tôi cũng đã chuẩn bị cho thời gian này từ lâu rồi. Như thế chồng tôi không còn phải chịu đựng sự đau đớn nữa, ông ấy đã được về nước Chúa rồi. Hẹn cô tuần sau tôi sẽ cho cô biết hôm nào giờ nào tôi tới nhé.
Bà Gloria là một thân chủ của chị Ngà từ hồi chị mới vô làm trong tiệm này, coi như khách "ruột" của chị.
Lúc mới vô làm, chưa có khách, có ngày chị ngồi suốt buổi, chỉ làm những chuyện lặt vặt thôi, chính là chị Loan, chủ tiệm cũ đã nhường bà khách dễ tánh và "ngọt" này cho chị để ủng hộ tinh thần cho người thợ mới. Ngọt đây là không khi nào bà không tip chị Ngà một cách hậu hĩnh. Bà Gloria là người Mỹ trắng, tánh tình theo xưa nhưng cũng không phải xưa quá vì trong nhà cũng có computer, cũng theo dõi tin tức hàng ngày và mỗi lần vô tiệm là trong tiệm nhộn nhịp hẳn lên với tiếng nói trẻ trung sang sảng của bà. Bà hay nói:
- Hôm nay ra khỏi đây là tôi sẽ vô trong Mall xem cine, xem xong tôi sẽ ăn tối tại nhà hàng trong ấy và không chừng mua sắm cái áo mới, cái nào có màu sắc tươi sáng cho đời lên hương ha ha ha.
Thu thường vuốt đuôi:
- Và bà sẽ có bồ mới hê hê hê...
Bà vẫn cười, con mắt có đuôi:
- Không đâu, tôi thấy sống một mình hay hơn. Hiện nay lo săn sóc chồng tôi, mệt lắm rồi chán đàn ông lắm rồi ha ha ha. Tôi đã bỏ hút thuốc lá mấy lần rồi nhưng chồng tôi thì chưa cho nên rất là khó. Chồng tôi sau khi mổ tim, vẫn hút thuốc liên miên, mỗi lần rít khói vô là lên cơn ho, đôi khi ho đến mất thở nhưng ông ta không chịu bỏ thuốc. Ông ta noí chết thì thôi, bỏ bây giờ bị hành hạ còn đau khổ thêm.
Lúc gần đây nghe bà than chồng bà phải lệ thuộc vô bình dưỡng khí mới thở được, ban đêm ông cứ khò khè, ngồi luôn ở ghế dựa khi tỉnh khi thức làm cho bà cũng rất là mệt moỉ.
Chị Ngà hỏi sao bà không xin chính phủ cho người tới săn sóc ông vì bà còn bận đi làm thì bà noí có chớ có chớ, có người tới ba lần một tuần, mỗi lần vài tiếng đồng hồ, thế nhưng ông già dịch này khó chịu lắm, ông ấy đợi tôi vừa bước chân vô cửa là bắt đầu than thở đày tôi. Nhưng không sao không sao tôi chịu đựng quen rồi. Trước kia cũng tôi là người săn sóc cha tôi cho đến ngày từ trần chứ ai. Cha tôi bị bịnh ung thư phổi và tôi là con duy nhất nên tôi phải làm xong bổn phận. Những ngày tháng sau cùng của ông, cũng trở nên sợ hải khó chịu cho nên như chồng tôi bây giờ, nên tôi biết cách xử sự.
Chị Ngà và các cô trong tiệm lóng tai nghe, nhao nhao lên hỏi biết cách ra sao thì bà cười hề hề hề, nói thì cứ làm thinh đừng trả lời, để cho họ cằn nhằn mỏi miệng thì im chứ gì.
Bây giờ chồng bà đã mất, ông được giaỉ thoát sự đau đớn thì bà cũng khoẻ tuy có đau buồn nhưng còn hơn ngày ngày phải nhìn người thân của mình khổ sở bịnh hoạn, mình cũng đau lòng lắm, bà nói thế. Bà nói gần đây ông chỉ còn da bọc xương vì không ăn uống gì nhiều, đôi khi ông nói thèm ăn món này món kia, bà làm cả buổi mới xong, xong thì ông chỉ nếm một miếng rồi thôi, bà phải đổ bỏ. Ông hay bị làm mệt và mất ngủ. Cứ vài ngày lại chở ông vô nhà thương, bác sĩ cũng chẳng biết làm gì hơn.
Chị Ngà thở dài, nghĩ tới chuyện sinh lão bịnh tử, con đường lên thác xuống gềnh, bốn mùa xuân hạ thu đông này của một đời người, sao mà mau quá. Nhớ ngày nào, chồng bà Gloria lúc còn khỏe mạnh, còn là một người xếp của khu làm máy móc nặng trong hãng làm máy... gì đó, chị quên rồi, vẫn thường đưa bà đến tận cửa, đôi khi ngồi đó lấy tạp chí ra đọc, lật hết trang này tới trang khác, nhẫn nại đợi vợ. Khi bà xong xuôi, ông còn sáng mắt lên nhìn và khen "mình đẹp quá, tôi rất thích mái tóc kiểu này..." có khi ông còn cầm bàn tay bà lên ngắm nghía. Lần đó, lần đầu tiên bà làm bộ móng tay giả, dài đều và sơn màu đỏ tươi, ông còn đưa lên môi hôn nhẹ làm bà mắc cở cười ỏn ẻn với mấy cô thợ trong tiệm, còn mấy cô thì vổ tay và cười hé hé hé...
Nhớ mới đó, nay ông đã sắp nằm trong đất lạnh.
Nghĩ tới đây chị Ngà lại thấy lòng dạ buồn quá, buồn não lòng. Thôi.
Trương Ngọc Bảo Xuân
Trương Ngọc Bảo Xuân
Hôm nay đáng lẽ bà Gloria có hẹn vô làm tóc móng tay móng chân. Chờ hoài hổng thấy bà vô. Chị Ngà mới gọi điện thoại hỏi thì nghe tiếng bà trả lời. Giọng buồn buồn, cho hay chồng bà mới mất đêm qua lúc hơn 9 giờ và xin lỗi vì đã quên, không gọi điện ra tiệm cho hay.
Chị Ngà vội vàng chia buồn và cũng xin lỗi đã làm rộn bà trong lúc tang chế bối rối, chị noí gọi bà vì chị lo lắng không biết bà có chuyện gì không vì từ hồi nào đến giờ bà không bao giờ trễ hẹn, với lại chị cũng muốn hỏi thăm chồng bà, nay thì... Chị chưa kịp dứt câu thì bà dịu dàng nói, không sao đâu, tôi cũng đã chuẩn bị cho thời gian này từ lâu rồi. Như thế chồng tôi không còn phải chịu đựng sự đau đớn nữa, ông ấy đã được về nước Chúa rồi. Hẹn cô tuần sau tôi sẽ cho cô biết hôm nào giờ nào tôi tới nhé.
Bà Gloria là một thân chủ của chị Ngà từ hồi chị mới vô làm trong tiệm này, coi như khách "ruột" của chị.
Lúc mới vô làm, chưa có khách, có ngày chị ngồi suốt buổi, chỉ làm những chuyện lặt vặt thôi, chính là chị Loan, chủ tiệm cũ đã nhường bà khách dễ tánh và "ngọt" này cho chị để ủng hộ tinh thần cho người thợ mới. Ngọt đây là không khi nào bà không tip chị Ngà một cách hậu hĩnh. Bà Gloria là người Mỹ trắng, tánh tình theo xưa nhưng cũng không phải xưa quá vì trong nhà cũng có computer, cũng theo dõi tin tức hàng ngày và mỗi lần vô tiệm là trong tiệm nhộn nhịp hẳn lên với tiếng nói trẻ trung sang sảng của bà. Bà hay nói:
- Hôm nay ra khỏi đây là tôi sẽ vô trong Mall xem cine, xem xong tôi sẽ ăn tối tại nhà hàng trong ấy và không chừng mua sắm cái áo mới, cái nào có màu sắc tươi sáng cho đời lên hương ha ha ha.
Thu thường vuốt đuôi:
- Và bà sẽ có bồ mới hê hê hê...
Bà vẫn cười, con mắt có đuôi:
- Không đâu, tôi thấy sống một mình hay hơn. Hiện nay lo săn sóc chồng tôi, mệt lắm rồi chán đàn ông lắm rồi ha ha ha. Tôi đã bỏ hút thuốc lá mấy lần rồi nhưng chồng tôi thì chưa cho nên rất là khó. Chồng tôi sau khi mổ tim, vẫn hút thuốc liên miên, mỗi lần rít khói vô là lên cơn ho, đôi khi ho đến mất thở nhưng ông ta không chịu bỏ thuốc. Ông ta noí chết thì thôi, bỏ bây giờ bị hành hạ còn đau khổ thêm.
Lúc gần đây nghe bà than chồng bà phải lệ thuộc vô bình dưỡng khí mới thở được, ban đêm ông cứ khò khè, ngồi luôn ở ghế dựa khi tỉnh khi thức làm cho bà cũng rất là mệt moỉ.
Chị Ngà hỏi sao bà không xin chính phủ cho người tới săn sóc ông vì bà còn bận đi làm thì bà noí có chớ có chớ, có người tới ba lần một tuần, mỗi lần vài tiếng đồng hồ, thế nhưng ông già dịch này khó chịu lắm, ông ấy đợi tôi vừa bước chân vô cửa là bắt đầu than thở đày tôi. Nhưng không sao không sao tôi chịu đựng quen rồi. Trước kia cũng tôi là người săn sóc cha tôi cho đến ngày từ trần chứ ai. Cha tôi bị bịnh ung thư phổi và tôi là con duy nhất nên tôi phải làm xong bổn phận. Những ngày tháng sau cùng của ông, cũng trở nên sợ hải khó chịu cho nên như chồng tôi bây giờ, nên tôi biết cách xử sự.
Chị Ngà và các cô trong tiệm lóng tai nghe, nhao nhao lên hỏi biết cách ra sao thì bà cười hề hề hề, nói thì cứ làm thinh đừng trả lời, để cho họ cằn nhằn mỏi miệng thì im chứ gì.
Bây giờ chồng bà đã mất, ông được giaỉ thoát sự đau đớn thì bà cũng khoẻ tuy có đau buồn nhưng còn hơn ngày ngày phải nhìn người thân của mình khổ sở bịnh hoạn, mình cũng đau lòng lắm, bà nói thế. Bà nói gần đây ông chỉ còn da bọc xương vì không ăn uống gì nhiều, đôi khi ông nói thèm ăn món này món kia, bà làm cả buổi mới xong, xong thì ông chỉ nếm một miếng rồi thôi, bà phải đổ bỏ. Ông hay bị làm mệt và mất ngủ. Cứ vài ngày lại chở ông vô nhà thương, bác sĩ cũng chẳng biết làm gì hơn.
Chị Ngà thở dài, nghĩ tới chuyện sinh lão bịnh tử, con đường lên thác xuống gềnh, bốn mùa xuân hạ thu đông này của một đời người, sao mà mau quá. Nhớ ngày nào, chồng bà Gloria lúc còn khỏe mạnh, còn là một người xếp của khu làm máy móc nặng trong hãng làm máy... gì đó, chị quên rồi, vẫn thường đưa bà đến tận cửa, đôi khi ngồi đó lấy tạp chí ra đọc, lật hết trang này tới trang khác, nhẫn nại đợi vợ. Khi bà xong xuôi, ông còn sáng mắt lên nhìn và khen "mình đẹp quá, tôi rất thích mái tóc kiểu này..." có khi ông còn cầm bàn tay bà lên ngắm nghía. Lần đó, lần đầu tiên bà làm bộ móng tay giả, dài đều và sơn màu đỏ tươi, ông còn đưa lên môi hôn nhẹ làm bà mắc cở cười ỏn ẻn với mấy cô thợ trong tiệm, còn mấy cô thì vổ tay và cười hé hé hé...
Nhớ mới đó, nay ông đã sắp nằm trong đất lạnh.
Nghĩ tới đây chị Ngà lại thấy lòng dạ buồn quá, buồn não lòng. Thôi.
Trương Ngọc Bảo Xuân
Gửi ý kiến của bạn