Hôm nay,  

Chùm Ảnh

22/08/201000:00:00(Xem: 3705)

Chùm Ảnh: Thiếu Nhi Tham Dự Ngày Lễ Phát Giải Thưởng Viết Về Nước Mỹ 2010
Quốc Nam tường thuật


Quốc Nam giới thiệu với các bạn chiếc bánh “Viết Về Nước Mỹ”  của tiệm Final Touch với số 10 năm kỷ niệm “Viết Về Nước Mỹ” và tượng “Nữ Thần Tự Do” nổi bật trước sân khấu.

 

 

 

 

 

 

 

Hai bạn Kim Lê và Kristy gặp nhau vui mừng quá,  được mặc áo dài, được ăn bánh ngon, Kristy còn được lên sân khấu đọc tiếng Việt bài “Viết Về Nước Mỹ” của người lớn viết, thích lắm.

 

 

 

 

 

 

 

Hai chị lớn của trang Thiếu Nhi Việt Báo nè. Chị Ngân Hà và chị Julie Quỳnh đó. Lớn rồi mà đâu quên các em thiếu nhi của các chị!

 

 

 

 

 

 

 

 

Chị Bảo Ngọc lớn vừa thôi, vẫn còn là thiếu nhi. Chị cùng Quốc Nam lên hát bản “ Cây Khế Vườn Nhà”. Có câu... tháng Tư bà ngoại hái, làm mứt cho ta ăn . Quốc Nam nhớ bà Ngoại quá chừng và thèm ăn khế quá, muốn đi thăm bà ngoại ngay.


 

 

 

 

 

 

Wòu, coi chị Đan Vy nè. Chị hát bài “Tuổi Mười Lăm”. Tuy chị cao lêu đêu mà vẫn trong tuổi 15 thôi, vẫn trong gia đình Thiếu Nhi Việt Báo. Hoan hô chị Đan Vy dễ thương của các em thiếu nhi!

 

 

 

 

 

 

 

Trong lúc người lớn hát Hành Khúc Viết Về Nước Mỹ, nếu không có thiếu nhi chúng em cùng hát thì đâu có hay dữ vậy. Không tin hỏi người sáng tác là chú Cao Minh Hưng coi.

 

Và đây là những món quà của cô Thụy Nhã tặng các em thiếu nhi đã lên sân khấu đọc những đoạn văn bằng tiếng Việt của các tác giả VVNM. Trong mũ có nhiều kẹo ngon, chúng em mê nhất là kẹo! (Lấy tấm hình dưới cùng hình “Hành khúc Viết Về Nước Mỹ) ở trên.
Cám ơn cô Thụy Nhã cho mũ đẹp, kẹo ngon. Quốc Nam mong rằng, thiếu nhi chúng mình, khi lớn lên cũng viết văn bằng tiếng Việt hay như các ông bà, cô chú.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một trong những lời tôi được học và đã nhập tâm ngay từ lần đầu nghe tới là Thâm Tín Nhân Quả, nghĩa là Phải Tin Sâu Vào Nhân Quả. Hình như luôn luôn có cái gì đáng sợ trong cuộc đời mà tôi lúc nào cũng cảm nhận được. Không phải là những điều cụ thể như sợ thất bại trong đời, mà là một nỗi lo mơ hồ không rời,
Nơi tôi ngồi, bên kia khung kính là biển. Cát chạy dài, nước liếm từng lượn nhỏ xuống và lên. Cầu tàu đi từng nhịp khẳng khiu. Dăm người đi tới lui dưới ánh đèn vàng tỏa trên vai cầu. Tôi nhìn. Sóng vỗ sủi tăm. Phía trong, người ca sĩ Mỹ đứng nhịp chân hát; mặt nàng thật tươi. Người nhạc
Tôi cầm thư Hòa, và thật chậm, rọc mép thư, đọc từng dòng chữ một. Nhiều năm rồi, tôi mới được thư anh. Hàng tem in ở góc với con số hơn tám ngàn đồng Việt Nam , tôi biết đây là một hy sinh lớn; anh không nhiều tiền. Anh thuộc loại người xông xáo làm đủ mọi chuyện để kiếm sống và nuôi gia đình, nhưng định mệnh
DB Derek Trần: Tôi làm tất cả để bảo vệ cộng đồng mình trong vấn đề di trú

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.