Hôm nay,  

Câu Chuyện Tử Vi Ngày Xuân

14/01/200600:00:00(Xem: 29183)
- "Vẻ chi ăn uống sự thường

Cũng còn tiền định khá thương lo là!"(CQNK)

Lời người viết: Viết lại vài dòng này để ôn lại một trong những kỷ niệm đau buồn của những con người từng bị hy sinh oan uổng cho một mưu đồ chính trị bẩn thỉu hay cao đẹp nào đó, hầu để nhớ đời hay quên đi tùy theo tâm thức của mỗi người.

Song Lộc (626) 289-8467

Những ngày giáp Tết Kỷ Mùi/ 1979. Núi rừng Yên Bái như đặc quánh lại bởi mưa phùn, gió bấc và bùn lầy nhơ nớp khắp nơi. Đêm đến, trời tối đen như mực, gió bấc lùa qua vách nứa, dội lên các sạp ngủ cũng bằng nứa tạo nên cái lạnh kinh người. Trời rét cắt da, bụng lại đói cồn cào. Thật đúng là "Lửa cơ đốt ruột, dao hằn cắt da" như đã được diễn tả trong "Cung oán ngâm khúc" mà tôi đã thuộc lòng khi còn ngồi ở ghế nhà trường. Ba đống lửa được chụm lên, mùng mền chăn gối được trải ra mang lại một bầu không khí ấm áp, tỉnh người.

Trong láng, mọi người bắt đầu một bữa ăn tối thuờng lệ. Những gô (hộp sữa guigog) cóng lủng lẳng quanh bếp lửa. Thôi thì đủ thứ. Nào là cá tôm, ếch nhái, rau cỏ lượm được trong buổi lao động chiều nay. Nào là những mẩu bành "khai mì luộc" đuợc xắt nhỏ, rồi trộn đủ thứ nấu thành một thứ cháo lòng.

Một món ăn đặc biệt lỏng. Một món ăn đặc biệt không hề có trong thực đơn của bất cứ một tiệm ăn bình dân hay sang trọng nào. Họ vừa xì sụp ăn uống vừa thì thầm tâm sự nhỏ to. Anh Tâm lấy que tăm gặm một mẩu bánh "khoai mì luộc" đúng bằng đầu cây đũa đưa lên miệng nhai chậm rải chừng 3 phút rồi uống một ngụm nước "vối rừng".Với một miếng bánh "khoai mì luộc" to bằng lòng bàn tay, anh cắt thành 40 miếng nhỏ, một phần canh trại (1 cọng rau muống+ nước muối) và một gô nước "vối rừng" chưa làm ấm dạ bằng những người khốn khổ, bụng đói dạ thèm này. Họ ước mong có được một chén cơm độn, một đĩa nhỏ rau luộc và vài muỗng muối mè trong mỗi bưa ăn hàng ngày.

Nhưng những ước mơ nhỏ nhoi khi đó chỉ là ảo vọng vì những con thú đội lốt người muốn hành hạ họ, tiêu diệt họ, dìm họ vào vũng máu ngầm, hầu che dấu hành động bất nhân, tàn ác của chúng.

Ăn xong, mọi người quây quần quanh đống lửa, hút thuốc lào, tự tạo bằng lá cây khô, cho ấm bụng. Anh T nói: Chiều nay, tụi nó giao cho nhà bếp một bao gạo nếp trộn 50% tẻ, một thúng khoai lang để gói bánh chưng cho toàn trại và một con trâu già dơ xương để ăn tết. Thực đơn rất đặc biệt:

-Ngày 30: Bánh luộc- lòng trâu xào rau muống

-Ngày mồng một: một chén cơm độn ngô- thịt trâu xào lá xu hào.

-Ngày mồng hai: Bánh luộc-Xương trâu nấu canh cải già.

-Ngày mồng ba: Bánh luộc- Da trâu hầm củ cải.

Anh T. quay qua tôi. Đố cụ (tôi là người có cấp bậc cao nhất trong đám nên anh em thân thường kêu là cụ, có phần nể trọng) Ngày mai, ngoài lòng trâu, chúng ta còn có gì ăn khác nữa không" Chợt nghĩ, trong tử vi, có những sao diễn tả các đồ vật và các món ăn, tôi mỉm cười và nói: "Có hỏi là có ứng. Để tôi coi: À, mai nhóm mình được ăn đủ sơn hào, hải vị và có cả rượu uống nữa. Các bạn cứ tin đi. Nhật hạn trong tử vi của tôi có tứ linh (Long+Phượng+Hổ+ Cái) tượng trưng cho sơn hào, hải vị và tấu thư +hỏa linh tượng trưng cho rượu. Nếu đúng, là hên vận của chúng ta sắp tới. Chúng tôi cười xòa và đi ngủ. Chập chờn rồi thiếp đi trong cái lạnh của núi rừng Yên Bái, được sưởi ấm bởi lòng tin và ba đống lửa còn âm ỉ.

Sáng hôm sau, chúng tôi tiếp tục xuất trại lao động, lấy củi cho nhà bếp và củi sưởi trong láng, ra khỏi trại, chúng tôi 10 người chia làm 3 nhóm: 6 người đi lấy củi bó thành 10 bó chi đủ chi tiêu bắt buộc. 2 người xuống ven hồ Tháp Bà kiếm cá tôm, 2 người vào rừng kiếm khoai mì dại, lá giang, lá mì chính (loại lá rừng nêm vào canh có vị ngọt như bột ngọt) bắp chuối và linh tinh. Phân công xong, tôi và anh T. lấy khăn bịt đầu, xắn quần áo, buộc dép vào thắt lưng rồi xuống mò mẫm khu ven bờ.

Chúng tôi đã chặt sẵn các ống nứa dài khoảng nữa thước, dìm sâu xuống nước.Thường thì mỗi ống cũng được một con tôm nhỏ, hoặc một cặp cá bống mũn. Một, hai tiếng đồng hồ say, chúng tôi đã được mỗi người nửa "gô" tôm cá. Lạnh quá, chúng tôi , tính kiếm chỗ kín gió ngồi nghỉ cho lại sức, rồi đi vác củi về. Tôi nghĩ, "sơn hào" thì không biết sao nhưng "hải vị chả lẽ chỉ có thế".

Khỏi khúc quanh, chúng tôi thấy một chú rái cá khá to đang thưởng thức "bộ lòng " một con cá măng dài cả thước. Chúng tôi vung dao đi rừng, la to và ào tới. Hoảng sợ chú rái cá vút xuống hồ mất dạnh. Đành phải cướp cơm chim vậy Chúng tôi chăt cá ra khúc cho đủ 3 món chiên, kho và canh chua. Tôi nhìn T và nói: Có Hải Vị rồi chắc là phải có "Sơn hào". Đúng lúc đó, thì cánh đi rừng cũng vừa tới. Chiến lợi phẩm là hai con "cúi" (một loại thú trong tựa như heo rừng nhưng chỉ to bằng con chuột cống) hai cái bắp chuối rừng, một bó lá giang để nấu canh chua và một nạm lá mì chính. Anh L cho biết.

Dọc đường tìm khoai mì dại, họ nghe tiếng động lạ, lén tới thì thấy 2 con "Cúi" đang moi củ khoai mì, có lẽ vì chúng đói mải ăn, mất cảnh giác nên mới đập được. Gốc khoai mì khá lớn họ đã lấp lại để ra giêng sẽ tính. Hai chú cúi, được hóa kiếp ngay bên bờ hồ, trông như hai con heo sữa tại mân tiệc tất niên ở đơn vị năm nào. Anh K. còn đổi chiếc khăn quàng "kỷ niệm" lấy một chai rượu nếp nhở thơm lừng và một gô cơm nếp. Ngày tết, tụi bộ đội mải lo cải thiện nên chúng tôi mang "chiến lợi phẩm" về trại ngon lành.

Tối 30 Tết năm đó, lần đầu tiên trong trại tù cộng sản, với tài nấu nướng của anh T. và có lẽ là nhờ ơn trên, chúng tôi có được một "bữa tất niên" có chút hương vị của ngày xuân năm cũ.

Thực đơn khá:

-Cúi nướng lá thơm "Hoàng Liên Sơn"

-Cá chiên dòn "Hồ Tháp Bà"

-Cá kho xả ớt "Cẩm Nhân"

-Canh chua cá măng "Yên Bái"

-Xôi lam "Vòng Sao"

-Rượu thơm "Nếp Nùng"

Vừa ăn, anh bạn "tù thi sĩ" tên G vừa nói: Sự kiện xẩy ra đúng như vận số, chứng tỏ chúng ta còn có lối thoát và có thể vận đáp mấy câu thơ chót trong bài thơ "Say thuốc lào" của nhà thơ Hà Thượng Nhân làm tại trại tù Long Giao vào đầu năm Bính Thìn 1976:

… "Có hay không nẻo cụt"

Anh châm điếu thuốc lào

Mình say" Mình say sao""

Năm 1979, đồng chí Trung Cộng đem quân đánh "Hữu nghị" 6 tỉnh miền Bắc, môi hở thì răng lạnh, mộng xưng "bá" tan thành mây khói và dưới các áp lực khuynh đảo từ mọi phía, trong cũng như ngoài, Bắc bộ Phủ đành phải nhượng bộ, thả dần các người tù cải tạo nguyên là quân cán chính miền Nam, họ ngậm đắng nuốt cay thả cọp về rừng và đưa các người này ra nước ngoài. Ao tưởng của họ là loại được các thành phần đối kháng hầu dễ dàng thống trị, bóc lột nhân dân Việt Nam một thời gian nữa. Nhưng người tính sao bằng Trời tính. Mong rằng họ sẽ kịp hối đầu tỉnh ngộ.

Sang đây, không thiếu gì sơn hào, hải vị nhưng mỗi năm vào những ngày giáp tết, tôi vẫn nhớ về các người bạn "tù cộng sản" và bữa tất niên giáp Tết Kỷ Mùi tại trại 9/ Liên trại 4 Hoàng Liên Sơn. Mong các anh vẫn giữ được khí thế đó và dù ở hoàn cảnh nào cũng phải kiên trì tiếp tục góp phần đấu tranh bằng mọi cách hầu mang lại tự do, no ấm cho dân, cho nước.

"Nhất ẩm nhất trác giai do tiền định." Những điều mà chúng ta cùng nhau dự đoán trước kia nay đã dần dần trở thành hiện thực. Tôi vẫn tin rằng: Ngày tươi sáng sẽ đến với đất nước ta không còn xa lắm. Sâu cây đào sẽ làm bật rễ cây đào và chúng ta sẽ có một ngày về đầy sáng lạn. Hãy cùng nhau đoàn kết và cũng cố niếm tin tất thắng.

Phong Thủy & TửVi Gia

Song Lộc

1501 S. 4th St, Apt # F

Alhambra, CA 91803

Tel (626) 289-8467

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.