Hôm nay,  

Thơ Đấu Tranh

01/09/200800:00:00(Xem: 2235)

Thơ Đấu Tranh là nơi hội tụ những vần thơ "tải đạo" của các thi nhân luôn luôn thấy trong lòng: "Ba mươi năm lẻ đá mòn. Niềm đau trang sử vẫn còn trơ trơ. Ba mươi năm nát hồn thơ. Có nghe chăng mảnh dư đồ giẫy đau"" Thơ Đấu Tranh tha thiết hy vọng được sự đóng góp, xướng họa, cuœa thi hữu xa gần có chung hoài bão: "Chở bao nhiêu đạo, thuyền không khẳm; Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà"... Qúy thi hữu, độc giaœ nào caœm thấy cao hứng, muốn "dương buồm chở thuyền đạo, phóng bút đâm kẻ tà", xin vui lòng gưœi bài về hộp thư tòa soạn, bên ngoài ghi: Thơ Đấu Tranh. - Trân trọng. Phạm Thanh Phương

*

Thơ Gởi Mẹ

(Viết theo tâm trạng một bạn trẻ)

Chiều cuối tuần trong khuôn viên đại học
Dưới bóng cây rợp mát, một mình con
Sách mở rộng nhưng con không thể đọc
Vì mẹ ơi, gió bão dậy trong hồn
 
Cứ như thế, con đi vào cơn lốc
Của nhớ thương, xa cách, của phân ly
Mắt con ướt, thì ra con lại khóc
Ôi từng ngày viễn xứ lệ hoen mi!

Chiều thứ bảy bạn rủ con ra phố
Con không đi, ngồi lại dưới hàng thông
Nghĩ đến mẹ! Mẹ có đi thăm bố
Thắp giùm con thêm một nén hương lòng!

Con vẫn nhớ ngày nghe tin bố mất
Trong trại tù Vĩnh Phú, mẹ buồn hơn
Rồi tìm đường cho đứa con duy nhất
Đi vượt biên, dù mẹ sống cô đơn!

Từ đêm đó cánh chim trời biền biệt
Mười mấy năm mờ nhạt nẻo đường về
Con nhớ lắm, mắt mẹ nhìn tha thiết:
Đấy, hành trang, vỏn vẹn lúc con đi!

Chỉ có thế mà mẹ ơi, nặng quá
Và mỗi ngày thêm trĩu xuống đôi vai
Đường con đi gập ghềnh đau sỏi đá
Bao nhục nhằn trong ánh lửa tương lai...
 
Nơi đất khách một mình con thui thủi
Hơn mười năm con sống kiếp dân Hời
Ngày ra đi, con chưa tròn chín tuổi
Nên thấm nhiều mẹ ạ nghĩa mồ côi!

Chốn quê nhà mẹ chiều chiều tựa cửa
Mong tin con từ cuối nẻo trời mây
Nghe trong gió, tiếng mẹ hiền nhắc nhở
Một ngày nào con mẹ sẽ về đây...

Ôi, ngày đó, mẹ ơi, bao giờ nhỉ
Con trở về thăm nấm mộ cha con"
Một nén nhang thơm. Cha nằm yên nghỉ
Linh hồn cha thôi khắc khoải, đau buồn!

Ôi, ngày đó, mẹ ơi, bao giờ nhỉ
Con trở về bên cạnh mẹ thân yêu"
Đôi mắt mẹ sẽ khô từng ngấn lệ
Và cười vui trong những bữa cơm chiều

Ôi, ngày đó, mẹ ơi, bao giờ nhỉ
Con trở về tìm lại tuổi thơ con"
Cùng bạn tắm sông, thả diều, chọi dế
Hay lang thang trên lối cỏ, đường mòn...

Ôi, ngày đó, mẹ ơi, bao giờ nhỉ
Con trở về nhìn lại núi sông xưa"
Nơi lịch sử đã bao thời hưng phế
Nơi mẹ hiền bao giãi nắng dầm mưa!
Ôi, ngày đó, mẹ ơi, bao giờ nhỉ
Con trở về đối diện với Quê Hương
Bốn nghìn năm, Quang Trung, hồn chính khí
Sẽ vang ca trên vạn nẻo "thiên đường!"

Mẹ con ta cách nửa vòng trái đất
Chiều hôm nay con nhớ mẹ nhiều hơn
Xin mẹ hiểu những gì con qúy nhất
Là mẹ yêu! Là nước Việt Nam buồn!

Ngô Minh Hằng

*

Trở Lại Quê Nhà

Trở lại quê nhà gặp hải quan
Có hai cái túi tốn trăm ngàn
Vẽ vời chi lắm trò ngang ngược
Đề cập cho nhiều chuyện muội man
Dưới tấm thông hành không bạc lẻ
Sao qua khỏi cổng của thằng gian
Mười năm dành giụm về dăm bữa
Tiêu sạch sành sanh bấy tiện tằn.

VN

*

Tiếng Chuông Cảnh Báo

Giai đoạn chót Cộng thi hành Nghị Quyết
Để bước vào “Diễn Biến của Hòa Bình”
Đảng độc tài đang cởi lớp yêu tinh
Cùng Tư Bản dựng nền "Dân Chủ Hóa".

Trong quốc nội bọn chúng đang thuần hóa
Từ cá nhân,Tôn Giáo đến Thi Ca
Đào luyện Tăng Ni cùng các Chính Trị Gia
Ra hải ngoại trong tinh thần hòa hợp!

Xóa ngăn cách, xóa cờ vàng ba sọc
Đưa thầy tăng khuấy phá bậc chân tu
Đám thời cơ tiếp sức tung hỏa mù
Gây phân hóa cộng đồng ta hải ngoại.

Đã đến lúc gióng tiếng chuông cảnh báo
Phải vạch trần chỉ mặt đám tay sai
Núp bóng cộng đồng, tôn giáo để múa may
Không sáng suốt sẽ sa vào bẩy sập!

Đảng chễm chệ trên ngôi cao nhất thống
Dưới thời cơ làm “Dân Chủ Đa Nguyên”
Tư bản Đỏ, Xanh thư thả đếm tiền
Dân nô lệ, suốt đời làm nô lệ!

Cộng Đồng Hải Ngoại chúng ta không thể
Nhìn quê hương chia cắt bởi ngoại bang
Cầu “Hồn Thiêng Sông Núi”cứu dân Nam
Diệt Cộng đảng mới giành quyền Tự Chủ.

Trần Bửu Hạnh

*

Ý Buổi Ta Về

Ta về trăm giọt đời rơi rụng
Ướt lối đi làm trợt bước chân
Một thuở áo quần vui cửa khổng
Rồi đi học bắn giết người dưng

Có chút mây màu đen thật thấp
Dễ gì ngăn được mắt thanh niên
Ta bước vững vàng không để vấp
Thương thằng chỉ điểm mặt mày đen

Lấy công chuộc tội, ta không tội
Nên vẫn đi đầu ngẩng thật cao
Thế nhân rỗi rảnh nhìn ta hỏi
Dấu bước thời gian có nghẹn ngào!"

Sống chung hoang thú xa thành thị
Bè bạn vẫn còn giữ nét xưa
Cá nằm trên thớt thôi vùng vẫy
Đêm vẫn mơ làm tạnh giông mưa…

Ta về mắt mẹ mờ sương gió
Anh chị mỏng manh bước nhẹ đời
Cờ đỏ réo hồn hiu quạnh đó
Che màn đen tối xóa nụ cười

Ta về có miệng mà không nói
Tai nghểnh tai ngơ mắt ngựa lừa
Đành phải làm thinh không giận dỗi
Đỏ trời nắng rọi chiếu ban trưa…

Ta về tình nghĩa như là lá
Rơi rụng bay bay ngập cả thềm
Trật trúng chuyện gì ta cũng dạ
Đếm ngày, chờ tối ngắm sao đêm
Ta về may mắn còn tình mẹ
Đất đá trân mình yên lối đi
Đã hết qua rồi thời văn vẻ
Biển vẫn chờ- cười khóc phân ly…

Thy Lan Thảo

*

Điệp Vận Cho Anh

- Một người lỡ yêu văn chương
Là chọn mối tình bất thường
Không còn của riêng nhau được
Huống gì viết cho quê hương

- Anh muốn em là của riêng
Tháng Chạp cho đến tháng Giêng
Nụ cười cho anh trọn vẹn
Như bánh xe cần chiếc niềng

- Lăn thế, chiếc xe về đâu"
Nếu chỉ viết hoài những câu
Yêu nhau cùng chuyện thương nhớ
Không thấy nước Nhà đục ngầu

Anh ơi đừng nhé! Chớ ghen!
Em lần bao chỗ rối ren
Tìm hoài vẫn chưa gỡ được
Nút thắt, cho đời bớt hèn

Hãy bớt chút yêu cho dân
Hãy chia vài nốt nhạc ngân
Cho cả Nhà Nam cùng hưởng
Thì thơ em mới trọn vần

Hãy yêu! Ừ anh cứ yêu!
Như thế, dẫu nhiều bao nhiêu
Tình anh sẽ hương thơm ngát
Ướp thơm thơ em ít nhiều

Hãy yêu! Ừ anh cứ yêu!
Yêu thế mới gọi là nhiều
Đóa Hồng Vàng xinh trú quốc
Yêu thế sẽ đẹp bao nhiêu!!!

Ý Nga

*

Cờ Vàng Bay Trên Vùng Trời Sydney

Trong những ngày sôi nổi,
Khi tin tức vừa loan...
Với cờ Vàng cờ Đỏ
Tâm hồn tôi hoang mang

Chúng ta là tị nạn
Bởi Cờ Máu mà ra
Giờ tin truyền từ Cha
Cờ Vàng nên khép lại

Để cờ máu thay ta
Tiếng nấc tận đáy lòng
Chính nghĩa phải thắng tà
Linh Thiêng Hồn Sông Núi

Bất khuất tình yêu nước
Đâu đâu cũng dựng CỜ
Đại Nghĩa Vàng Ba Sọc
Tinh thần dân Việt ta

Kiên quyết như thuở nào
Đòi lại Mảnh Giang Sơn
Cộng nô dâng Trung quốc
Ôi Cờ Vàng ta bay

Ngạo nghễ trong Đại Hội
Với tiếng cười hân hoan
Trên gương mặt cương quyết
Với ánh mắt tình thương

Trên năm châu bốn bể
Dõi mắt về trời Úc
Với tâm hồn khâm phục
Với bao giọt nước mắt

Hạnh phúc và hãnh diện
Tuổi Trẻ Việt Nam Tôi
Dấn thân đòi Dân Chủ
Cho Việt Nam ngày mai

Chỉ Cờ Vàng Đại Nghĩa
Chỉ có Tình Yêu Thương
Tổ Quốc Là Trên Hết
TUỔI TRẺ CHÚNG TA ƠI.

Thái Thanh Thủy - (Nhất Niệm )

*

THƠ NGUYỄN CHÍ THIỆN

Tôi Chưa Sống

Tôi chưa sống cuộc đời tôi định sống
Tôi còn yêu bao giấc mộng thương yêu!
Philippovna, Marguerite, Thúy Kiều
Chiều Mạc Tư Khoa, nắng lòa đất thánh
Đêm Danube nước trời sao lấp lánh
Ánh niềm vui trong hốc mắt người thân
Những vần thơ trong lao ngục nhục nhằn
Những khoản chót sâu vào tim óc khắc
Những khoản lớn lên là tôi đã mắc
Ước mong gì trang trả nữa anh ơi!

(1971)
 

Nhớ Thuở Còn

Nhớ thủa còn say giấc mơ hoa
Tôi thường quá vội xây ngôi nhà mộng ảo
Và tin yêu tự bảo:
- Ngôi nhà này sẽ thắng mọi phong ba
Sương gió không lùa qua
Bụi bặm không lọt vào trong nổi
Chỉ có hai trái tim nóng hổi
Sưởi cho nhau mà thôi!
Thế rồi năm tháng qua trôi
Cuộc đời biến đổi
Tôi đã thành người luống tuổi
Chứng kiến trải qua nhiều gian dối phôi pha
Tôi vẫn thấy ngôi nhà đó đẹp
Dù từ lâu cửa khép
Im lìm, rêu mốc, thâm u..

(1984)
 

Lâu Lắm Rồi

Lâu lắm rồi không được thấy trăng
Xa vắng tưởng chừng như quên lãng
Nay chợt thấy, trời trăng đẹp lắm!
Lồng lộng giữa trời xanh vàng thắm!
Ta sững sờ kêu lên
Gõ tường gọi bạn xà lim bên cùng ngắm
Trăng rất gần mà xa xôi lắm
Mơ hồ mang ký ức xa xăm
Những vầng trăng ngây ngất bao năm
Ta không được hưởng
Nhưng ai chẳng có một vầng trăng
Trong tâm tưởng
Để nhớ, để thương!
Đời ta vắng bóng chị Hằng
Ta thương nhớ thời "ông giẳng ông giăng"
Bạn xà lim bên thở dài im lặng
Chắc cũng đương mơ về một
vầng trăng chìm đắm..

(1985)

*

Thơ Thơ: Mù Vu Lan Nhớ Mẹ

Mẹ Tôi

Mẹ tôi ngày ấy rất hiền
Thường ra đường đứng trước thềm đợi tôi
Tôi còn bé đã rong chơi
Nhiều khi đến tắt mặt trời còn đi
Mẹ tôi hiền chẳng nói gì
Ôm tôi lo lắng thường khi người buồn
Sợ đời tôi chẳng gì hơn
Lại thêm mưa nắng bất thường mai sau
Cha tôi đi biệt từ lâu
Tôi còn bé, mẹ khẩn cầu đất đai
Cho sau núi rộng sông dài
Có tôi sống đáng nên trai giữa đời
Đến khi tôi biết vâng lời
Chiến tranh đã khép mắt người buồn đau
Ở hiền sao chẳng sống lâu
Ngoài ba mươi tuổi trên đầu đang xanh
Mười lăm năm sống một mình
Mẹ như chiếc bóng lặng thinh đi về
Lúc buồn mẹ hát tôi nghe
Tôi đâu hiểu những... ngẩn ngơ ru hời
"Gió đưa cây cải về trời
Rau răm ở lại chịu lời đắng cay"
Cuộc đời trăm mối tơ vầy
Tuổi xuân mẹ đã lấp đầy mùa đông
Nhiều khi tôi thấy rỗng không
Cầm tay với những mơ màng vẩn vơ
Có em viết tặng bài thơ
Lại như thấy mẹ đứng chờ xa xôi...

Mẹ thành nấm đất cuối đồi sim mua.

Hải Kỳ

*

Mẹ

Lưng mẹ còng rồi
Cau thì vẫn thẳng
Cau- ngọn xanh rờn
Mẹ - đầu bạc trắng.

Cau ngày càng cao
Mẹ ngày càng thấp
Cau gần với trời
Mẹ thì gần đất.

Ngày con còn bé
Cau mẹ bổ tư
Giờ thì bổ tám
Mẹ còn ngại to.

Một miếng cau khô
Khô gầy như mẹ
Con nâng trên tay
Không cầm được lệ.

Ngẩng trời hỏi vậy
Sao mẹ ta già
Không một lời đáp
Mây bay về xa.

Đỗ Trung Lai

*

Mẹ Tôi

Mẹ tôi dòng dõi nhà quê,
Trầu cau từ thuở chưa về làm dâu.
Áo sồi nâu, nấm (*) bùn nâu,
Trắng trong giải yếm bắc cầu nên duyên.

Cha tôi chẳng đỗ Trạng Nguyên,
Ông đồ hay chữ thường quên việc nhà.
Mẹ tôi chẳng tiếng kêu ca,
Hai tay đồng áng lợn gà nồi niêu

Chồng con duyên phận phải chiều,
Ca dao ru lúa, câu Kiều ru con.
Gái trai bảy đứa vuông tròn,
Chiến tranh mình mẹ ngóng con thờ chồng.

Bây giờ phố chật người đômg,
Đứa Nam đứa Bắc nâu sồng mẹ thăm.
(Tuổi già đi lại khó khăn
Thương con nhớ cháu đêm nằm chẳng yên)

Mẹ tôi tóc bạc răng đen,
Nhớ thương xanh thắm một miền nhà quê.

Nguyễn Trọng Tạo

(*) Từ địa phương chỉ váy.

*

Nhớ Mẹ Yêu

Thơ nhớ Mẹ vẫn hoài chưa vơi cạn
Những đêm về thao thức lệ con rơi
Nhớ Mẹ yêu, bên chiếc ghế Mẹ ngồi
Ly sữa ngọt, Mẹ thay cơm để sống

Có những lúc con ngồi yên bất động
Nghĩ thương về nấm mồ Mẹ thân yêu
Nơi nghĩa trang trong hoang cảnh tiêu điều
Đông giá lạnh tuyết rơi buồn phủ kín

Ngày Mẹ đi, tim lòng con tắt lịm
Nước mắt nào vùi lấp nỗi đau thương
Vần thơ con đang nhỏ xuống lệ buồn
Tình ly biệt, ngàn trùng trong thương nhớ

Nhìn ảnh Mẹ con thầm thì bày tỏ
Mẹ đâu rồi" Sao chỉ một mình con
Ảnh Mẹ yêu, con ấp ủ vào lòng
Tìm hơi ấm trong vòng tay, gối Mẹ

Nước mắt con đang tuôn giòng máu lệ
Mang nỗi buồn chất chứa trái tim đau
Thời gian hoài như thoáng bóng chim câu
Con chỉ biết, nguyện cầu xin ơn Chúa

Nguyễn Vạn Thắng

*

Đêm Mưa Nhớ Mẹ

Mưa rơi mưa ướt mái nhà,
Một con chim nhỏ thiết tha gọi hoài:
"Mẹ ơi! Mẹ đi đâu rồi,
Để con đói lạnh ở ngoài mái hiên""
Mưa rơi từng giọt ưu phiền,
A dua gió thổi cành mềm lòng đau.
Hoa đêm lây lất gục đầu,
Lòng con nhớ mẹ héo dàu ruột gan.
Con nay biền biệt mây ngàn,
Cô đơn thất thiểu một thân xứ người.
 Giờ con tội lắm mẹ ơi,
Chồng nay đã mất ai người yêu thương!
Mưa rơi lạnh gối đêm trường,
Mưa đem buốt giá trải đường con đi.
Nhớ hoài ngày ấy chia ly,
Theo chồng con phải giã từ mẹ yêu.
Nhìn mẹ còm cõi dáng chiều,
Mắt con lệ đẵm còn nhiều hơn mưa.
Tiếc thương nói mấy cho vừa,
Lần sinh ly ấy cũng là tử sinh!
Nếu mà hồn mẹ linh thiêng,
Biết con nuốt lệ hằng đêm nhớ về…
Mưa, mưa, mưa mãi lê thê,
Con chim nhỏ ấy trong đêm gọi hoài:
"Mẹ ơi! Mẹ ở đâu rồi,
Để con ngóng mãi ở ngoài mái hiên""

Ái Hoa

*

Mẹ Ơi Nếu Có Thể!

Bông hồng con dâng Mẹ
Gởi theo gió muôn phương
Một cành hoa nhỏ bé
Nhưng chứa cả tấm lòng

Cánh hồng nhung mầu trắng
Như thuở hồn ngây thơ
Trốn ngủ trưa tắm nắng
Lăn lóc tuổi dại khờ

Lúc Mẹ yêu còn sống
Con chưa tặng bông hồng
Nên giữa thực và mộng
Đời là chuỗi hư không

Hôm nay ngày lễ Mẹ
Gia đình họ xum vầy
Mẹ ơi nếu có thể!
Về với con đêm nay

Như Ly

*

Bông Hồng Cài Áo

Bé thơ - thuở mẹ ẵm bồng
Em nào có biết tấm lòng từ thân
Để mai vạn dặm xa gần
Mẹ còn đâu nữa, một lần thương yêu
Để nghe trong giọt nắng chiều
Lời ca nhớ mẹ sao nhiều nhớ thương
Nụ hồng cài áo vô thường
Mẹ còn hay mất - cuối đường một mai
Mẹ xưa tóc rẽ ngôi hai
Nửa con yêu dấu - tay chai gánh gồng
Nửa đời má phấn môi hồng
Yêu người lính trận, đợi chồng đoàn viên
Mặt trời tỏa nụ cười hiền
Bóng trăng như mẹ soi hiên sân nhà
Tóc xưa rụng xuống nhạt nhòa
Mắt xưa bỗng lạ. Đi xa cuối đời
Một ngày chợt thấy... Mẹ ơi
Đóa hoa hồng trắng, ru hời hắt hiu

Như Thương

*

Vần Thơ Khóc Mẹ

Buồn nhớ Mẹ, con ra thơ để khóc
Vần thơ hoài ray rức trái tim con
Mẹ ra đi xa vắng chuỗi ngày buồn
Con cứ ngỡ Mẹ giờ đang ngóng đợi

Mẹ biết không" Bao đêm dài tự hỏi
Mẹ nơi đâu, giòng lệ lại tuôn trào
Thương nhớ quá dáng gầy phút bên nhau
Nên lòng mãi u buồn theo năm tháng

Giọt nước mắt vẫn hoài chưa vơi cạn
Tưởng giòng đời theo ngày tháng vơi đi
Chiều hôm nay nghe tiếng gió thầm thì
Tưởng nhớ Mẹ lời ru nào thuở trước

Thánh ý Chúa, có nào đâu tránh được
Tình Mẹ hoài ôm ấp nỗi chia xa
Chuỗi ngày qua tim con máu lệ nhòa
Lời kinh nguyện con hằng đêm vẫn đọc

Mẹ ra đi đời con như gió lốc
Xoáy vào hồn mang nỗi nhớ triền miên
Trong tim con giờ vắng bóng Mẹ hiền
Lời thơ viết... bao giờ thôi khóc Mẹ

Nguyễn Vạn Thắng

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.