ÔNG MÙ LÁI BÒ MIỀN TÂY
Bạn,
Theo báo Tuổi Trẻ, tại tỉnh An Giang, có một cư dân tên là Trần Văn Khổng, 52 tuổi, ở thị trấn Tịnh Biên , là một "doanh nhân" đặc biệt: mù hai mắt nhưng ông là tay lái bò cự phách miệt đồng bằng miền Tây. Dân địa phương còn nói chỉ cần sờ móng, sờ xoáy bò là ông biết con bò đó nên để cày hay giết thịt; chỉ cần vỗ lưng bò, vuốt đùi bò là ông đoán trúng phóc bò bao nhiêu ký. Báo Tuổi Trẻ viết về "doanh nhân" đặc biệt này qua đoạn ký sự như sau.
Nhà nghèo, đông anh em, sớm mồ côi cha nên tuổi thơ của ông là những ngày mưu sinh nhọc nhằn. Rồi trong cái ngày định mệnh đó, cậu bé 11 tuổi dùng thuổng đào trùn đi câu nhưng trúng phải 1 đầu đạn nổ. Tỉnh dậy, ông vĩnh viễn bị mù. Một thời gian dài sợ hãi, quạu quọ, bị sốc nặng, không thiết sống. Nhưng sau đó, không muốn người thân phải vất vả chăm sóc mình, ông tập đi. Kiên nhẫn tập đến hai năm thì ông rành mọi việc từ nấu nướng, giặt giũ, chẻ củi, làm cá đến làm ruộng... như người sáng mắt. Để không là gánh nặng cho gia đình, ông đi cắt lúa mướn, nhổ cỏ thuê. Thấy ông tuy tật nguyền nhưng vẫn làm thuê, làm mướn, biết làm ăn nên cô gái Nguyễn Thị Lê hàng xóm để ý. Ba năm sau họ nên vợ thành chồng. Ra riêng rồi ông tập tành theo cánh thương lái học nghề mua bán bò. Thời gian đầu ông học hỏi từng tí từng li về bò kéo, bò thịt với các người mua, người bán, rồi dùng tay, dùng chân sờ mó, để ý nghe cả bước chân bò đi, nghe bò rống và cả tiếng khịt mũi của chúng... Cứ như thế, ông dần tích lũy kinh nghiệm. Khi có chút tay nghề, ông dắt mối bò,"coi" bò kiếm tiền huê hồng. Dành dụm được chút vốn, ông bắt đầu làm nghề lái bò.