Vai Trò Bs 'Hospitalist' Điều Trị Bệnh Nhân ở Bệnh Viện
Bác sĩ Trần Mạnh Ngô
Chỉ mới khoảng gần 10 năm qua, danh từ bác sĩ khám bệnh trong nhà thương "hospitalist" đã ra đời ở Mỹ. Trong 3-4 năm đầu, một loạt chống đối nổi dậy từ nhiều phía, nhưng nay đã êm lặng hơn. Y Khoa bệnh viện đã dần dần có một chỗ đứng, mỗi năm tiến triển một khá hơn.
Trong bối cảnh y tế ngày nay, y khoa gia đình đã trở thành quan trọng hơn. Số lượng bác sĩ gia đình càng ngày càng đông, nhưng khi phải nhập viện bệnh nhân, đã thử nghiệm không đồng nhất trong bệnh viện.
Vai trò "hospitalist" đã giúp chương trình hành nghề trong bệnh viện đồng nhất hơn, hệ thống hóa hơn. Như vậy, chỉ cần 10 hospitalists là có thể tương đương với vài trăm bác sĩ trước đây đã từng nhập viện và theo dõi điều trị bệnh nhân trong bệnh viện.
Bác sĩ "hospitalist" đã tuân theo một nội quy đồng nhất khi thử nghiệm điều trị một số bệnh thường thấy trong bệnh viện như sưng phổi, cơn đau tim, suy tim, hay tai biến mạch máu não. Thí dụ như họ được huấn luyện đồng nhất để biết khi nào thì bắt đầu đặt dụng cụ truyền nước biển, khi nào bắt đầu truyền thuốc cho bệnh nhân hay cho bệnh nhân uống thuốc, khi nào cần phải thử nghiệm, chụp hình hay thử máu cho bệnh nhân trong bệnh viện. Khoảng bao lâu bệnh nhân phải nằm trong bệnh viện và khi nào thì bệnh nhân cần xuất viện.
Mặc dầu có những ưu điểm kể trên, mọi người đều đồng ý vẫn cần có sự cộng tác mật thiết giữa các bác sĩ gia đình khám bệnh ngoại chẩn và bác sĩ "hospitalist" điều trị bệnh nhân trong nhà thương. Thí dụ bác sĩ gia đình có thể cho bác sĩ "hospitalist" biết tình trạng bệnh nhân trước đây ra sao, bệnh nhân hiện đang uống những thuốc gì, tình trạng đau đớn của bệnh nhân ra sao, v v
Hội Y Khoa Bệnh viện và các hội Y Sĩ đang cộng tác chặt chẽ để tìm một phương thức thích hợp lâu dài trong việc điều trị bệnh nhân trong nhà thương. Nhưng chúng ta cũng phải chờ thêm thời gian để tìm hiểu liệu bệnh nhân có thoả mãn phương pháp điều trị liên tục khi dùng bác sĩ "hospitalist" trong bệnh viện hay không" Thêm một dấu hỏi khác là liệu hợp tác chặt chẽ giữa bác sĩ gia đình hay bác sĩ ngoại chẩn với bác sĩ "hospitalist" điều trị bệnh nhân trong bệnh viện có thể là con đường duy nhất giúp người dân được hưởng một nền y tế tốt đẹp nhất"
Tưởng cũng nên biết là khi xưa ở Việt Nam, phần lớn các bác sĩ mở phòng mạch khám bệnh ngoại chẩn. Một số bác sĩ vừa làm việc trong nhà thương vừa khám bệnh phòng mạch tư. Một số ít giáo sư Đại Học Y Khoa chỉ dậy học và điều trị bệnh trong nhà thương, không khám bệnh phòng mạch tư. Nghĩa là cũng đã manh nha có một mô hình bán thời gian bác sĩ hospitalist ngày nay vậy.
Bác sĩ Trần Mạnh Ngô
(www.yduocngaynay.com)
Bác sĩ Trần Mạnh Ngô
Chỉ mới khoảng gần 10 năm qua, danh từ bác sĩ khám bệnh trong nhà thương "hospitalist" đã ra đời ở Mỹ. Trong 3-4 năm đầu, một loạt chống đối nổi dậy từ nhiều phía, nhưng nay đã êm lặng hơn. Y Khoa bệnh viện đã dần dần có một chỗ đứng, mỗi năm tiến triển một khá hơn.
Trong bối cảnh y tế ngày nay, y khoa gia đình đã trở thành quan trọng hơn. Số lượng bác sĩ gia đình càng ngày càng đông, nhưng khi phải nhập viện bệnh nhân, đã thử nghiệm không đồng nhất trong bệnh viện.
Vai trò "hospitalist" đã giúp chương trình hành nghề trong bệnh viện đồng nhất hơn, hệ thống hóa hơn. Như vậy, chỉ cần 10 hospitalists là có thể tương đương với vài trăm bác sĩ trước đây đã từng nhập viện và theo dõi điều trị bệnh nhân trong bệnh viện.
Bác sĩ "hospitalist" đã tuân theo một nội quy đồng nhất khi thử nghiệm điều trị một số bệnh thường thấy trong bệnh viện như sưng phổi, cơn đau tim, suy tim, hay tai biến mạch máu não. Thí dụ như họ được huấn luyện đồng nhất để biết khi nào thì bắt đầu đặt dụng cụ truyền nước biển, khi nào bắt đầu truyền thuốc cho bệnh nhân hay cho bệnh nhân uống thuốc, khi nào cần phải thử nghiệm, chụp hình hay thử máu cho bệnh nhân trong bệnh viện. Khoảng bao lâu bệnh nhân phải nằm trong bệnh viện và khi nào thì bệnh nhân cần xuất viện.
Mặc dầu có những ưu điểm kể trên, mọi người đều đồng ý vẫn cần có sự cộng tác mật thiết giữa các bác sĩ gia đình khám bệnh ngoại chẩn và bác sĩ "hospitalist" điều trị bệnh nhân trong nhà thương. Thí dụ bác sĩ gia đình có thể cho bác sĩ "hospitalist" biết tình trạng bệnh nhân trước đây ra sao, bệnh nhân hiện đang uống những thuốc gì, tình trạng đau đớn của bệnh nhân ra sao, v v
Hội Y Khoa Bệnh viện và các hội Y Sĩ đang cộng tác chặt chẽ để tìm một phương thức thích hợp lâu dài trong việc điều trị bệnh nhân trong nhà thương. Nhưng chúng ta cũng phải chờ thêm thời gian để tìm hiểu liệu bệnh nhân có thoả mãn phương pháp điều trị liên tục khi dùng bác sĩ "hospitalist" trong bệnh viện hay không" Thêm một dấu hỏi khác là liệu hợp tác chặt chẽ giữa bác sĩ gia đình hay bác sĩ ngoại chẩn với bác sĩ "hospitalist" điều trị bệnh nhân trong bệnh viện có thể là con đường duy nhất giúp người dân được hưởng một nền y tế tốt đẹp nhất"
Tưởng cũng nên biết là khi xưa ở Việt Nam, phần lớn các bác sĩ mở phòng mạch khám bệnh ngoại chẩn. Một số bác sĩ vừa làm việc trong nhà thương vừa khám bệnh phòng mạch tư. Một số ít giáo sư Đại Học Y Khoa chỉ dậy học và điều trị bệnh trong nhà thương, không khám bệnh phòng mạch tư. Nghĩa là cũng đã manh nha có một mô hình bán thời gian bác sĩ hospitalist ngày nay vậy.
Bác sĩ Trần Mạnh Ngô
(www.yduocngaynay.com)
Gửi ý kiến của bạn