Bìa sách “Đường Tự Do, Saigon”
Lần đầu tiên, ‘Đường Tự Do, Saigon’ trường thiên tiểu thuyết của Nhã Ca được ấn hành thành sách. Sau hơn 40 tác phẩm đã xuất bản, đây là bộ sách “nặng ký” nhất của Nhã Ca: 4 cuốn, 2, 560 trang.
Tiểu thuyết ‘Đường Tự Do, Saigon’ đã đăng tải trên Việt Báo liên tục hơn 10 năm, từ 1993 tới 2003. Sau hai năm sửa chữa, thêm bớt, tác phẩm được sắp xếp thành bộ truyện gồm 4 cuốn. mỗi cuốn 640 trang, có cốt truyện riêng, nhân vật riêng, tình tiết riêng. Tất cả hợp lại thành một trường thiên tiểu thuyết viết về những nhân vật và khung cảnh khác thường của Saigon đổi đời sau 1975.
Sách ‘Đường Tự Do Saigon’ cuốn đầu tiên 640 trang, ấn phí 24 mỹ kim, hiện đã phát hành khắp nơi. Xin hỏi tại các hiệu sách địa phương. Bạn đọc ở xa có thể liên lac với Việt Báo đặt sách gửi tận nhà, trả bằng chi phiếu, lệnh phiếu hay thẻ tín dụng, 24 mỹ kim kể cả cước phí. Sau đây, Việt Báo trân trọng giới thiệu mỗi ngày một đọan tiêu biểu trích từ tác phẩm của Nhã Ca.
Đường Tự Do Saigon:
13. Sáng Hôm Sau
Bốn giờ sáng hôm sau, một xác chết được phát giác ở con đường vắng gần bệnh viện Đồn Đất. Xác nằm bên lề đường không biết chết trước hay sau khi bị những chiếc xe chạy khuya cán qua. Tới sáu giờ sáng, các công viên có cuộc bố ráp, nhưng tin đi lẹ lắm, giới bụi đời đã rời chỗ, đi tứ tán hết trơn. Lúc đó con Quê bị đánh thức dậy, nó dụi mắt ngơ ngác:
“Cái gì vậy" Mới bét con mắt, mấy ông làm gì vậy"”
Thằng Bò :
“Bố ráp đó. Lo mà dông đi.”
“Ráp ráp cái gì" Tao đếch sợ.”
Không ai thèm hỏi con Quê với thằng Bò. Chị Bảy cà tong bị dẫn về phường để “hỏi thăm”. Cuộc bố ráp tan mười phút sau đó, chỉ dính có chị Bảy.
Thằng Lai chứng kiến từ phút đầu tới lúc người ta khiêng cái xác đi. Nó kể với cô Mai Bắc:
“Cái thằng “có bầu” hay đi với con Nết đó. Hổng biết ai giết hay bị xe đụng mà cái bầu bể, ruột chảy ra một đống, gớm quá, ruồi bu đen kịt.”
Thằng Lai nhổ nước bọt. Thằng Tửng đang soạn đồ nghề sửa xe đạp bày ở góc đường, nghe, nhăn nhăn cái mặt:
“Mày có nhìn gà hóa cuốc không đấy" ”
Con Chiến nhảy vô:
“Tao thấy ổng ngồi với bà Nết ở Hương Lan chiều qua, rõ ràng quần áo đó.”
“Sáng nay, đem sữa lên cho cô Bảo, tao thấy thằng Hai Nuôi trong phòng bà Nết mày. Mắt tao thấy rõ ràng chớ không nghe ai nói nghe mầy. Đi ngang nghe tiếng chửi nhau tao dừng lại, giọng bà Nết thì ba cây số cũng nghe mà. Bả chửi: Đù má mày, Nuôi. Mày có cho tao nghỉ một chút không, mò cả đêm, đ...m, cho xứng đồng tiền bát gạo há mày... Ê Tửng, thằng anh mày đừng tưởng ngon nghe, giao cho con Chiến là khóc không can nổi.”
“Thôi bà, đừng chuyện nọ xọ chuyện kia.” Thằng Lai nạt. ”Tao nghi thằng cha bị giết, nhẫn, đồng hồ, ví tiền bị lột hết trơn. Vụ này không yên với công an.”
“Mà sao bà Bảy cà tong bị mời về phường vậy"”
“Tao hổng biết. Sao hỏi tao mầy"”
Mai Bắc dừng lại nghe chuyện một lát rồi đi. Cô gặp Bảnh đang đứng ở cửa, trông thấy Mai Bắc, hắn cười:
“Bộ bà đi coi về đó à" Bà này gan.”
“Nghe nói chớ ai dám coi.”
Bảnh nhìn đám thằng Lai xì xào bàn tán, lắc đầu:
“Con đường này mà không dẹp được tụi bụi đời là còn chưa yên. Bà thấy tui không" Đám xì ke sau hẻm tui dẹp cái một. Bà vô đây, uống cà phê. Bà nghe, không hề đặt chân vô quán tui, bộ chê hả"”
Mai Bắc cười, lắc đầu, bỏ đi. Bọn thằng Lai cũng kéo nhau xuống phía dưới. Chúng nó đi ngang qua mặt Bảnh, cười cười nói nói, một con “bà chòi” còn ngoáy ngoáy cái đít chọc tức và thằng Lai Phá thì vừa chửi tục vừa cười ầm lên. Hình như chúng cũng không hề coi vụ giết người vừa được phát giác kia là quan trọng.
Còn lại ở công viên, ông già ăn mày ốm cả mấy ngày nay, đắp chiếu nằm mê man, thỉnh thoảng giật giật người và kêu la trong cơn sốt: “Trả lại cho tao. Trả lại tao”. Ông già này, nghe đâu cùng vợ con đóng tiền đi bán chính thức. Tàu nổ khi vừa ra khơi, chỉ một mình ông sống. Trở về không nhà cửa, không tiền bạc, ông lang thang bụi đời, dở điên dở khùng. Ông đã nhiều lần sốt mê man, nằm cả tuần lễ như vậy, không thuốc men, rồi bỗng dưng lành mạnh, đi đứng như thường, nên lần này cũng như mọi lần, ông nằm một chỗ cũng không làm ai quan tâm nữa.
Con Quê đã tỉnh ngủ hẳn, nó nhìn thằng Bò nằm phục xuống cỏ, thở khò khè ra dáng mệt nhọc, nó hỏi:
“Mày bịnh"”
“Không.”
“Mày đi tắm đi. Tao cho tiền nè.”
Nó đưa tiền cho thằng Bò. Có cái máy nước công cộng thì đã “cặp rằn” canh giữ. Mỗi xuất tắm chỉ 5 phút phải nạp từ mười tới hai mươi đồng. Như vậy còn chưa ác nhơn bằng cái thằng già dịch bảo vệ ở cơ quan kia, mỗi lần nó tắm táp phải ban đêm, nạp tiền cho thằng cha rồi mà đôi khi còn phải nạp thân nữa.
Con Quê nhìn thằng Bò lê lết trên mặt đất. Lòng nó se sắt thương thằng Bò. Phải vậy không" Nó thương thằng Bò hay thương chính nó" Nó không biết.
Kỳ tới, trích đoạn 14: Có Khoá Vẫn Mất
NHÃ CA
(Trích Đường Tự Do Saigon)
-------------------------------------
Đường Tự Do Saigon *
Tiểu thuyết Nhã Ca, 640 trang
Đặt sách gửi tận nhà, trả bằng lệnh phiếu hay thẻ tín dụng:
24 mỹ kim kể cả cước phí
Liên lạc phát hành: Việt Báo
14841 Moran St.
Westminster, CA 92683
(714) 894-2500