Bìa sách “Đường Tự Do, Saigon”
Lần đầu tiên, ‘Đường Tự Do, Saigon’ trường thiên tiểu thuyết của Nhã Ca được ấn hành thành sách. Sau hơn 40 tác phẩm đã xuất bản, đây là bộ sách “nặng ký” nhất của Nhã Ca: 4 cuốn, 2, 560 trang.
Tiểu thuyết ‘Đường Tự Do, Saigon’ đã đăng tải trên Việt Báo liên tục hơn 10 năm, từ 1993 tới 2003. Sau hai năm sửa chữa, thêm bớt, tác phẩm được sắp xếp thành bộ truyện gồm 4 cuốn. mỗi cuốn 640 trang, có cốt truyện riêng, nhân vật riêng, tình tiết riêng. Tất cả hợp lại thành một trường thiên tiểu thuyết viết về những nhân vật và khung cảnh khác thường của Saigon đổi đời sau 1975.
Sách ‘Đường Tự Do Saigon’ cuốn đầu tiên 640 trang, ấn phí 24 mỹ kim, hiện đã phát hành khắp nơi. Xin hỏi tại các hiệu sách địa phương. Bạn đọc ở xa có thể liên lac với Việt Báo đặt sách gửi tận nhà, trả bằng chi phiếu, lệnh phiếu hay thẻ tín dụng, 24 mỹ kim kể cả cước phí. Sau đây, Việt Báo trân trọng giới thiệu mỗi ngày một đọan tiêu biểu trích từ tác phẩm của Nhã Ca.
Đường Tự Do Saigon:
38. Coi Anh Cả Bảnh Kìa!
Đúng là sự xuất hiện của ông em chồng có gặp sự phản đối của bà Ngọc Hoa, nhưng Bảnh đã biết cách “hiệp thương”. Màn gây gổ gay gắt chỉ kéo được vài tiếng đồng hồ rơi yên. Bảnh vuốt:
“Em chẳng hiểu gì hết. Có nó lo ở ngõ sau, mình yên đủ mọi bề. Em không thấy à, mấy bữa rồi ban ngày mẹ đâu có ở nhà. Có nó để cho mẹ lui tới, mình cũng đỡ phải bận tâm về bà.”
Gì chứ việc bớt phải thấy bà già Bắc Kỳ trong nhà cũng đỡ xốn con mắt. Bà Ngọc Hoa dịu giọng:
“Tùy anh, nhưng đừng làm quá tui không nhịn nổi đừng trách.”
“Biết, anh biết mà.”
Bao được dặn dò trước, nên vụ trình diện chị dâu rồi cũng êm xuôi.
“À, chú là chú Bao hả. Anh tên Bảnh em tên Bao, họp lại coi bảnh bao dữ, há.” Giọng bà Ngọc Hoa vẫn còn chút mai mỉa, nhưng ngay khi thằng em vừa ra khỏi cửa, Bảnh đã quen cách làm bà Ngọc Hoa hạ hỏa.
“Đồ nham nhở...Con khỉ.”
Vậy là chịu phép. Bà Ngọc Hoa mắng mà cười thầm. Bảnh giống con khỉ thật, da thịt trắng bóc mà lông lá mọc vô trật tự lắm. Hỏi tiếp, Bảnh trả lời tỉnh bơ:
“Có lai là lai tây chứ không phải lai khỉ đâu. Chuyện này phải hỏi bà già, dạo đó tây đi lùng vùng quê, “càn quét” dữ lắm, mà bà già là gái quê xinh xỉnh xình xinh...”
Đúng như Bảnh nói trước, từ ngày có Bao về thủ chòi gác ngõ sau, bà Muội suốt ngày quần quật bên “thằng Hai”. Xong màn tái lập an ninh, Bảnh vui vẻ nhường chức tổ trưởng khu phố.
Chỉ ít lâu sau, cái bảng “sửa quần áo cũ” của Bao được thay bằng bảng “bánh cuốn nhân thịt.” Chính bà Muội sáng sáng ngồi ngay đầu ngõ tráng bánh bán. Bàn ghế thấp kê dọc theo con hẻm, rồi từ từ thêm cà phê lề đường sáng sớm, chè cháo buổi tối.
Về đêm, con ngõ sâu hun hút, lại có hai cánh cổng phòng thủ phía ngoài, trở thành nơi lý tưởng cho món cà phê ôm, nơi dân chơi chọn mặt “đạo quân bình dân”, dưới sự bảo hộ an ninh của mẹ con tơ trưởng khu phố.
Chỉ một thời gian sau, bà Muội coi như đã vững vàng, đang nghĩ cách đem vào Nam đứa con thứ ba mà khỏi cần phải thỉnh ý “anh Cả chị Cả”. Có khu cà phê ôm ngõ sau ngon lành, tiệm Bạch Ngọc cũng mất cả lô khách bình dân. Có hồi quan hệ cửa trước cửa sau căng thẳng đến nỗi Bảnh phải thu xếp:
“Mẹ làm gì cũng từ từ, vợ con nó thấy bị ép nhiều rồi...”
“Giời ơi, có khách sộp nào thèm cái xó sau hè. Bao nhiêu miếng ngon anh chị ăn hết, có chút cặn chút xái cho mẹ sống, em sống mà chị ấy cũng ganh sao"”
“Không phải vậy đâu mẹ, nhưng đây là nhà của vợ con, mình đang nhờ...”
“Nói nhờ là mẹ không bằng lòng. Việc làm ăn phát triển phía sau là do thằng Bao chịu khó, do mẹ chịu khó. Anh sợ vợ thì cũng sợ vừa vừa thôi chứ!”
Bà Muội, mới từ Bắc vô, quê mùa thật thà như đếm, vậy mà chẳng bao lâu đã thành người khác hẳn. Bà đã biết ăn vận theo thời, áo thêu, quần đen, thỉnh thoảng còn diện đồ bộ hoa hòe, môi bôi son đỏ chót. Chiếc khăn vấn tóc đã vứt đi. Anh Hai Bao nịnh mẹ:
“Mai mốt con làm nhiều tiền, con đưa bu đi phi dê, cắt mắt, trẻ đẹp ra cho chúng nó biết...”
“Ối giời, mẹ già rồi, còn đẹp với ai nữa...”
Nói vậy nhưng bà cười tít mắt. Anh con tên Bao cũng cười. Chịu thôi, miền Nam ghê thật, anh Bảnh mình thay đổi đã đành, mình thay đổi đã đành, còn bu... sao có thể thay đổi nhanh vậy được. Ai dạy mà bà đã biết cầm đầu hụi tháng, hụi ngày với mấy cô gái điếm. Nhớ lại mà tiếc, lúc bu tóc vấn khăn, ăn trầu, áo nâu quần thâm, tuy trông quê mà bu anh đẹp theo dáng quê, còn bây giờ...
Nhưng thôi. Nhớ với tiếc mà ăn cái giải gì. Coi anh Cả Bảnh kìa. Phải làm cho anh ta biết mặt.
Kỳ tới, trích đoạn 39: Tuyết Chà-Nhung Xì Ke
NHÃ CA
(Trích Đường Tự Do Saigon)
-------------------------------------
Đường Tự Do Saigon *
Tiểu thuyết Nhã Ca, 640 trang
Đặt sách gửi tận nhà, trả bằng lệnh phiếu hay thẻ tín dụng:
24 mỹ kim kể cả cước phí
Liên lạc phát hành: Việt Báo
14841 Moran St.
Westminster, CA 92683
(714) 894-2500