Bìa sách “Đường Tự Do, Saigon”
Lần đầu tiên, ‘Đường Tự Do, Saigon’ trường thiên tiểu thuyết của Nhã Ca được ấn hành thành sách. Sau hơn 40 tác phẩm đã xuất bản, đây là bộ sách “nặng ký” nhất của Nhã Ca: 4 cuốn, 2, 560 trang.
Tiểu thuyết ‘Đường Tự Do, Saigon’ đã đăng tải trên Việt Báo liên tục hơn 10 năm, từ 1993 tới 2003. Sau hai năm sửa chữa, thêm bớt, tác phẩm được sắp xếp thành bộ truyện gồm 4 cuốn. mỗi cuốn 640 trang, có cốt truyện riêng, nhân vật riêng, tình tiết riêng. Tất cả hợp lại thành một trường thiên tiểu thuyết viết về những nhân vật và khung cảnh khác thường của Saigon đổi đời sau 1975.
Sách ‘Đường Tự Do Saigon’ cuốn đầu tiên 640 trang, ấn phí 24 mỹ kim, hiện đã phát hành khắp nơi. Xin hỏi tại các hiệu sách địa phương. Bạn đọc ở xa có thể liên lac với Việt Báo đặt sách gửi tận nhà, trả bằng chi phiếu, lệnh phiếu hay thẻ tín dụng, 24 mỹ kim kể cả cước phí. Sau đây, Việt Báo trân trọng giới thiệu mỗi ngày một đọan tiêu biểu trích từ tác phẩm của Nhã Ca.
Đường Tự Do Saigon:
14. Có Khoá Vẫn Mất
Xế trưa, lúc chị Bảy cà tong từ phường tám trở về, công viên vắng ngắt chả còn ma nào. Nhức cái đầu quá, hỏi qua hỏi về cũng chừng đó chuyện mà thằng chả chết quay đơ rồi có sống lại được đâu. Thì chị đã có tên cà tong rồi, cà tong thì cũng cà tửng nữa. Biết cái gì thì nói cái đó, còn không biết thì trả lời không biết. Đù má, mấy thằng công an chưa đáng tuổi con chị, mà hoạnh họe dữ quá làm có lúc chị cũng quíu cả lưỡi. Lúc đó, chị nổi hung lên:
“Cái gì, tui hổng biết thì nói hổng biết. Hổng biết mà nói biết sao được. Trời đất, tui đã nghèo tận mạng, sống nhờ cơm thừa canh cặn của bá tánh, giữ cái thân chưa xong cán bộ ơi. Bởi nghèo mới khổ, đâu có ai dám hoạnh hoẹ người giàu không nè...”
“Chị đừng già mồm đánh trống lấp. Chị ở đó thành tinh rồi, ai làm gì chị không biết.”
“Đâu phải vậy, bộ tụi nó đi tiêu đi tiểu tui cũng đi theo dòm" Xời ơi, toàn một lũ nghèo đói sắp thành ma hết trơn, cán bộ thấy hông" Tui, xương với da...”
Mấy tiếng đồng hồ mới thoát được. Phẻ re. Chị lục mớ đồ trang điểm ra, tô một đường chì ở con mắt. Quen rồi, không tô coi nó trơ làm sao.
Thay cái áo rồi nhét đống áo quần dơ vào bụi rậm, chị chải lại đầu tóc đi kiếm con Lê. Con hà bá thiên lôi giờ này biến đâu rồi. Chị phải đi tìm mấy đứa nói cho chúng biết để có gì thì cùng một lời khai giống nhau.
Con Lê đang ngồi chạch bạch ở hàng bún riêu góc đường, thấy chị, cười tươi:
“Định ăn xong tô bún là đi ra phường coi má có gì không" Xời, yên rồi há" Thấy bà son quánh đình huỳnh, diện vô vậy là yên rồi, hết lo.”
“Lo ông nội mày. Tao bị mời ra phường mà mày ngồi ăn tỉnh quá há. Đồ bất hiếu.”
“Thôi đủ rồi, bà. Hễ thấy mặt là chửi.”
“Đẻ mày cho đau đít.”
“Bà có đẻ ở đít đâu mà đau, vô duyên hông.”
“Nuôi mày tốn cơm. Bà nội mày.”
“Đủ rồi nghe. Tui hổng có ông nội bà nội gì hết. Mà bà cũng hổng nuôi tui ngày nào, đừng kể.”
“Không nuôi rồi mày bú sữa chó mà lớn hả mày"”
“Chắc vậy, sữa chó, má. Tui biết đi là tự đi ăn xin rồi, má nuôi ngày nào hén. Mà thôi, bà khó quá làm sao sống. Nè, má ngồi xuống đây, tui mời má ăn một tô bún. Một tô cho bả. Má ngồi đi.”
Chị Bảy cà tong cũng thấy cồn cào trong bụng rồi nên ngồi xuống một ghế đòn thấp.
“Tao hỏi, đêm qua mày ngủ đâu"”
“Ngoài phường.”
“Ha, bộ bị dính hả mày"”
“Tui còn khuya mới dính vụ đó. Hôm qua là đúng phiên tui “đãi”, vậy thôi.”
Chị Bảy cà tong thở ra một hơi dài:
“May quá. Hồi nãy tao cũng khai là đêm qua mày hổng về ngủ, mày ngủ nhà bạn. Đù má, thằng phó phường còn hỏi tao biết bạn mày là ai không" Xách mé nữa.”
“Hì hì. Thì cũng phải làm cho có lệ, thằng chả bị xe đụng ở đâu đâu, nhằm nhò gì khu vực mình chớ. Má biết không, đêm qua anh Nuôi bị con Nết nó vật cho, sáng nay về đi hổng nổi, phải đi kiếm hai cái trứng la-cót lấy lại sức.”
“Nó đâu rồi"”
“Biết đâu. Sáng thấy gây lộn với con bán xe đẩy trái cóc quá trời. Con nhỏ ghen vì đêm qua đợi suốt đêm hổng thấy. Con nhỏ chửi tưới hạt sen mà anh Hai cứ cười cười. Rồi huề, nó dẫn anh Hai đi ăn trứng gà chớ ai.”
Chị Bảy cà tong đặt cái tô xuống, đứng dậy kéo chéo áo lại cho thẳng thớm:
“Mày trả tiền nghe. Tao đi kiếm thằng Tửng.”
“Được rồi. Lúc nào chẳng tui trả. Bà trả hồi nào đâu.”
“Mồ tổ mày. Kể.”
Chị Bảy đi tới góc đường, Tửng đang ế hàng, ngồi không hút thuốc.
“Má về rồi à"”
“Chớ mày muốn tao ở luôn trỏng sao mày" Thiệt ách ngoài đàng choàng vào cổ. Thằng cha hổng chịu đi đâu mà chết, chết ngay gần nơi đây mới làm khổ dân cùng mạt này chớ. Tự nhiên chỉ lôi một mình tao ra.”
“Chớ má muốn cả anh Hai và tui ra ngoải nữa sao" Yên chưa"”
“Gì mà không yên mày" Đêm qua, con Lê còn đãi thằng phó. Còn tụi ở đây đứa nào hổng biết thằng Hai cả đêm bị con Nết nhốt. Chỉ có mày...”
“Tui làm sao. Đù má, bà coi chừng cái miệng...”
“Đù má. Tao ngu cũng ngu vừa thôi. Đêm qua mày ngủ bên cạnh tao chớ đi đâu nữa. Tao nói chủ nhật mày làm khuya lắm, nên ngủ như chết.”
“Rõ là vậy. Làm bao nhiêu cũng không đủ cho má đánh bài với ăn hàng. Nổi tiếng nghe bà.”
“Mồ tổ mày, mày đưa tao được nhiêu mà kể. Bởi mẹ nuôi con biển hồ lai láng, con nuôi mẹ kể tháng kể ngày...”
Giọng thằng Tửng hạ thật nhỏ:
“Nè, tụi nó có hỏi gì con Nết không"”
“Không. Ơ, chẳng có gì hết. Phẻ re. Thôi mày làm việc đi. Có mối kìa mày.”
Một anh bộ đội vác cái xe đạp đi tới. Chị Bảy cà tong te te băng qua đường, tới trước nhà thuốc tây quốc doanh. Hai ba tấm biển ghi: “Coi chừng mất xe, có khóa vẫn mất.” Chị thấy mấy tên “nhà nghề” đang rà rà quanh đó. Còn phía bên kia, quán cà phê Bạch Ngọc cánh cửa sắt vừa được mở ra. Bảnh và bà chủ Ngọc Hoa song song đi ra. Chị người làm kéo cửa sắt lại, nhìn theo nhổ toẹt một bãi nước bọt.
Một tên “nhà nghề” nháy mắt với chị Bảy cà tong. Hiểu ý, chị tới đứng sắp hàng sau lưng một người đàn ông đang sắp hàng mua thuốc. Lúc người đàn ông mua xong, sắp quay ra, chị Bảy hích vào anh ta một cái như vô tình. Gói thuốc trên tay rơi xuống đất, anh ta cúi xuống nhặt và chị Bảy cà kê xin lỗi đi xin lỗi lại.
Một thoáng sau, lúc chị Bảy cà tong vẫn xếp hàng sau đuôi thì bên ngoài, giọng người đàn ông hớt hải:
“Cướp. Cướp. Cướp xe đạp”
Anh ta vừa la vừa chạy theo. Chiếc xe đạp của anh đã quẹo sang đường Lê Lợi và mất hút. Anh ta quay trở lại tiệm thuốc tây quốc doanh, nhìn vào cái chỗ trống không nơi chiếc xe đạp anh đã dựng với đôi mắt ngẩn ngơ vô hồn. Ai đó đụng vào vai anh:
“Đi thưa công an đi. Ra phường đi.”
Một người khác chỉ cho anh cái bảng:
“Không biết đọc à, người ta đã ghi, khoá vẫn mất.”
“Thưa vô ích, biết đâu mà tìm”.
Mỗi người một câu, kể cả vài dân “nhà nghề” ở lại để nhỡ có nguy cơ thì chặn, cũng nhảy vào hỏi han:
“Xe anh có khóa không”
“Có khóa.” Người đàn ông nói như mếu.
“Thì có khóa vẫn mất, người ta ghi rành rành sao anh không thấy"”
“Tui mới học tập về...”
Da mặt anh ta vàng khè. Trông bộ dạng dở khóc dở cười tội nghiệp. Nhưng không ai ở lâu mà tội nghiệp cho anh, người ta dãn dần ra hết, và chính chị Bảy cà tong là người sau cùng lớn tiếng nhất:
“Mèn ơi, anh ra thưa phường ngay, đi trình ngay, phía này này...đi đi.”
Người đàn ông đi theo hướng tay chị Bảy chỉ. Chị Bảy cũng đi nơi khác, chỗ chị ngắm là cửa hàng kim khí điện máy. Kiên nhẫn một tí thôi, thế nào chẳng có một con mồi “khờ” tin vào cái khóa.
Ở góc đường, thằng Tửng vẫn siêng năng cắm cúi vá ruột xe đạp. Hai tay đều bận, nhưng điếu thuốc lá gắn trên môi Tửng vẫn cháy đỏ.
“Đù má nó.”
Chị Bảy cà tong tự nhiên bực tức. Sao cái miệng như mếu trên khuôn mặt người đàn ông mất xe đạp cứ ám chị hoài. Bậy thiệt, nếu biết thằng cha học tập cải tạo về, thì chị đã không cho thằng “nhà nghề” xớt ngọt. Nhưng thôi, đời mà, xui ai nấy chịu.
Một tên khờ lại sắp nạp mạng nữa. Ừ lúi húi khóa cho chắc vào. Có phải dân học tập nữa không" Con chuồn chuồn này may ra không phải là dân học tập. Mắt chị Bảy cà tong sáng trưng, ngón tay trỏ và ngón tay cái chập lại, y như hồi còn bé, rình bắt chuồn chuồn bờ ao.
Kỳ tới, trích đoạn 15: Mày Giết Tao Đi!
NHÃ CA
(Trích Đường Tự Do Saigon)
Đường Tự Do Saigon *
Tiểu thuyết Nhã Ca, 640 trang
Đặt sách gửi tận nhà, trả bằng lệnh phiếu hay thẻ tín dụng:
24 mỹ kim kể cả cước phí
Liên lạc phát hành: Việt Báo
14841 Moran St.
Westminster, CA 92683
(714) 894-2500