Hôm nay,  

Nhân, Chàng Trai Nước Việt

31/07/201800:00:00(Xem: 3413)
Thành Lacey

 
 Tôi được biết Nhân qua những năm tháng sống ở trại tỵ nạn Garlang, Indonesia.  Hơn ba năm trời nằm chờ đợi được nhận để định cư ở một xứ Tự Do, tôi quen và biết không biết bao nhiêu hạng người, đủ từng lớp, đủ thành phần  trong xã hội trước bảy lăm.  Hình như đa số khi đến được đảo sau khi thoát khỏi ngục tù đều chỉ lo và chờ mong đến ngày được lên đường rời đảo.  Nhân thì không phải như vậy.

Khoản thời gian đầu năm chín mươi đó, tôi có mở nhiều lớp dạy Anh ngữ cho bà con trên đảo, Nhân là một ‘học sinh’ trong số người đó.   Nhân lúc đó khoản ba mươi, người miền ngoài, nói năng chửng chạc, lễ độ  và nhỏ nhẹ.  Lúc nào cũng xưng với tôi là “em” và gọi tôi bằng “thầy”.  Nhân nhỏ người, tóc hơi quăn, cằm nhọn, da trắng.  Nhân thường mặc áo sơ mi ngắn tay và quần tây dài.  Anh cũng có bạn gái, thỉnh thoảng tâm sự với tôi về chuyện tình cảm.  Anh có  trồng trọt mấy dây bầu để có chất xanh cho bửa ăn.  Lần nào bầu có trái Nhân đều đem biếu tôi.  Có lẽ vì Nhân mến tôi ở tinh thần phục vụ cho bà con trên đảo nên thường hay trò chuyện với tôi về những vấn đề lớn hơn ngoài những ưu tư về chuyện đi địng cư hay về những sinh hoạt hằng ngày trên đảo như người khác.  Thêm một đặc điểm nữa về Nhân là anh rấ thích về nhiếp ảnh và luôn có với mình một cái máy ảnh nhỏ.

Một hôm Nhân đem lại cho tôi đọc tập thơ anh viết và nhờ tôi dịch sang tiếng Anh.  Tôi đọc tập thơ và rất ngạc nhiên về những ưu tư, trăn trở  về cái hiểm độc của chế độ sau bảy lăm và thời cuộc của Nhân.  Lời  thơ thật nhiệt thành và nói lên được tâm tư của một người nặng lòng với số phận của những con người còn ở lại và phải chịu sống trong kềm kẹp và dập bầm vì vũ lực đàn áp.  Dịch thơ đối với tôi  là một việc rất “ mạo hiểm” vì không biết mình diển tả đúng ý của tác giả hay không vì thơ rất nhiều “chất ảo” chứ không phải dễ hiểu, để dịch cho sát ý như văn xuôi.  Vì mến phục Nhân mà tôi liều nhận lời và có lẽ giờ đây, ở phương trời nào đó, rất hy vọng là Nhân vẫn còn giữ tập thơ “ bốc lửa” của mình.


Sau khi tôi may mắn được đi định cư trước Nhân, trong thời gian đầu tôi vẫn còn liên lạc được với Nhân, nhờ Nhân mà tôi biết được tinh hình của bà con tỵ nạn và diển biến trên đảo khi có chiến dịch cưỡng bức người vượt biển trở về Việt Nam vào những năm đầu của thập niên chín mươi.  Tôi rất hối hận và  có lỗi với Nhân khi không phổ biến những tin tức và hình ảnh bi thương của bà con trên đảo Galang lúc đó và để bị lạc mất.  Những tấm hình những người can đảm mổ bụng tự tử để phản đối và những tấm hình chụp lể làm đám tang cho họ có sự tham dự đông đảo của người trong trại. Thật là tôi không ngờ tình cảnh của người tỵ nạn sau này lại bi đát đến vậy.  Nhân đã làm những gì phải làm của một người có ý thức và có sự đồng cảm với người đồng cảnh khiến tôi phải nghiêng mình mến phục. Tôi nghỉ có lẽ nhờ Nhân mà ngày nay tôi thấy mình phải làm gì khi được an cư nơi vùng đất Tư Do ngoài vấn đề lo sinh kế hằng ngày.

Đừng vội quên những ngày lao khổ

Hay quên những người đồng cảnh khổ khi xưa

Sống không phải chỉ biết lo manh áo miếng cơm

Còn lý tưởng, còn tình người, còn lòng tự trọng.

Rất hy vọng tôi sẽ thấy  được nhiều con người như Nhân để thấy rằng nước Việt không thiếu gì những chàng trai, những con người, nam và nữ,  lúc nào cũng nhìn rõ thân phận của mình và của những con người sống trong một quê hương mà mình đã bị mất và biết mình phải làm gì.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhà báo Xuân Ba kể lại: “Đêm chuyển về sáng một ngày tháng tư năm một ngàn chín trăm tám tư, Vũ Bằng thều thào với Long kiếm cho ba cái điếu?! Trời đất, bệnh nặng vậy mà hút chi? Nhưng ông cứ kéo cái điếu về phía mình kéo một hơi rồi ho sặc sụa... Vũ Bằng sau hơi thuốc dim lim vẻ như khỏe lại? Nhưng rồi cứ lịm dần, lịm dần... Nhà văn Vũ Bằng trút hơi thở cuối cùng lúc bốn giờ ba mươi sáng. Vũ Bằng nghèo quá, túng quá! Tội vạ bất như bần!”
Cách đây hơn 100 năm, có một thanh niên, mới ngoài 20 tuổi, sinh tại Nghệ An đã tới Anh để tìm kế mưu sinh sau khi gia đình gặp hoạn nạn. Theo một nguồn tin chính thống của Hà Nội, đó là thanh niên có tên Nguyễn Tất Thành tới Luân Đôn bằng đường biển vào khoảng giữa năm 1914...
Đố ai chứng minh được ”Đi lên chủ nghĩa xã hội là khát vọng của nhân dân ta” như đảng Cộng sản Việt Nam tuyên truyền? Càng mơ hồ hơn khi nghe nói: “Đảng Cộng sản Việt Nam là Đảng cầm quyền, lãnh đạo Nhà nước và xã hội.”
Hạ Viện Hoa Kỳ vào ngày 3 tháng 10 năm 2023 đã làm một việc mà chưa từng làm bao giờ trước đây trong lịch sử của nước này: Truất phế chức Chủ Tịch Hạ Viện. Kevin McCarthy, đảng viên Cộng Hòa tại California, đã mất chức trong cuộc bỏ phiếu với tỉ lệ 216/210. Để nhìn sâu hơn vào vấn đề này, The Conversation U.S. có cuộc trò chuyện với giáo sư chính trị học Charles R. Hunt tại Đại Học Boise State University.
Nếu Mỹ duy trì các liên minh, đầu tư cho riêng mình và tránh các khiêu khích không cần thiết, Mỹ có thể giảm xác suất lâm vào một cuộc chiến tranh lạnh hoặc nóng với Trung Quốc. Nhưng để xây dựng một chiến lược hũu hiệu, Mỹ sẽ phải tránh những phép loại suy luận quen thuộc trong lịch sử nhưng gây hiểu lầm.
Nếu vụ tấn công ngày 11 tháng 9 ở Hoa Kỳ đã thay đổi tình hình ở Trung Đông và toàn thế giới, thì "ngày 7 tháng 10" cũng có thể ảnh hưởng đến những gì sẽ xảy ra tiếp theo, bởi tuy hoàn toàn không có một chút liên hệ trực tiếp nào với cuộc chiến đang diễn ra ở Ukraine, nhưng trên thực tế, sự quan tâm đang xoay qua cuộc chiến Hamas-Israel lại có thể là một lợi thế cho Nga. Việc Hamas có thể tấn công bất ngờ vào Israel không chỉ là một thất bại đối với tình báo Israel, mà ngay cả Mỹ cũng đã hoàn toàn bị ru ngủ. Chỉ một tuần trước, Cố vấn An ninh Quốc gia Hoa Kỳ Jake Sullivan tuyên bố rằng "khu vực Trung Đông ngày nay yên bình hơn so với nhiều thập kỷ trước".
Tượng Đài Mẹ Việt Nam Anh Hùng lớn nhất Đông Nam Á thì chắc chắn là một “kỳ quan” của thế giới rồi. Không được xem (qua) quả là điều đáng tiếc. Tuy nhiên, theo báo chí thì dù mới khánh thành nó đã bị bong gạch hết trơn rồi. Thôi thì đi chỗ khác chơi cho nó lành. Tôi quyết định sẽ đi thăm Địa Đạo Củ Chi. Trước khi tới nơi tưởng cũng nên ghé Wikipedia coi qua chút đỉnh:
Theo Hội Thư Viện Hoa Kỳ (American Library Association), nỗ lực cấm sách ở các trường công lập và thư viện công cộng trong năm 2022 đã đạt mức cao nhất mọi thời đại, và có rất ít dấu hiệu sẽ giảm bớt vào năm 2023. Phong trào cấm sách trong thời gian qua có vẻ như là một chiến dịch phối hợp diễn ra ở cả cấp tiểu bang và địa phương; những cuốn sách bị nhắm mục tiêu thường là những cuốn có nội dung đề cập đến chủng tộc, giới tính hoặc cả hai. Thậm chí một số nỗ lực còn dẫn đến việc ban hành luật đe dọa tống tù các thủ thư.
Ít nhất cũng còn hơn 2 năm nữa mới đến ngày bầu nhiệm kỳ XIV của đảng Cộng sản Việt Nam, 2026-2031, nhưng tiêu chuẩn để được chọn đã bộc lộ tư duy giáo điều, bảo thủ và chậm tiến của đảng CSVN...
Cuộc phỏng vấn được thực hiện với 2 người Chăm: Ông Thông Thanh Khánh (Khanh Pham), nhà nghiên cứu văn hóa Chăm. Sinh trưởng tại Ma Lâm huyện Hàm Thuận Bắc tỉnh Bình Thuận, hiện đang sống và làm việc tại Sài Gòn và Cambodia. Và Ông Lưu Quang Sáng (Amuchandra Luu), sinh tại Phan Rang, hiện sống và làm việc tại California, Thạc sĩ toán và có gần 20 năm giảng dạy ở trường đại học cộng đồng tại thủ phủ Sacramento, California, Hoa Kỳ. Tổng Thư Ký hội Bảo Tồn Văn Hóa Truyền Thống Champa USA, qua 7 nhiệm kỳ chủ tịch...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.