Hôm nay,  

Chánh án Nguyễn Trọng Nho trong lễ phát thưởng cho 150 học sinh xuất sắc tại St Louis

07/11/201600:19:00(Xem: 4418)

 

Diễn văn của Chánh án Nguyễn Trọng Nho
trong lễ phát thưởng cho
150 học sinh xuất sắc tại St Louis,
tiểu bang Missouri ngày 12 tháng 6 năm 2016.

 

Trước hết tôi xin cảm ơn Bác Si Nguyễn Tri Phương và phu nhân là Bác Sĩ Đặng Thị Xuân Phụng đã cho chúng tôi được tạm trú tại tư gia thật đẹp của hai vị trong thời gian tôi ở tại St Louis, Missouri. Tôi cũng xin cảm ơn quí vị trong hội Khuyến học Nguyễn Xuân Vinh (HKH-NXV) đã cho tôi có cuộc gặp gỡ thân tình với rất đông bà con tại đây trong một bữa ăn tối với những món ăn thuần túy Việt nam thật ngon miệng và cho tôi vinh dự nói chuyện cùng qúi vị trong buổi lễ này.  

 

Kính thưa quí vị:

  

Tôi đến đây hôm nay với lòng kính mến chân thành đối với ban quản trị HKH-NXV, ban tổ chức, quí vị phụ huynh và các còn em sinh viên học sinh của cộng đồng St. Louis Missouri. Hôm nay là một ngày đáng ghi nhớ của các em học sinh được lãnh giải thưởng về những thành quả học vấn trong niên học vừa chấm dứt.

 

Dĩ nhiên đây cũng là một ngày vui cho phụ huynh của các em. Nhưng tôi không chỉ nhìn thấy niềm vui đó hạn hẹp trong những người đang tham dự lễ này. Tôi thấy niềm vui đó lan rộng đến tất cả mọi gia đình vùng St. Louis, Missouri. Và nó cũng là biểu tượng của niềm vui của mọi gia đình Việt Nam tại Hoa Kỳ vì tôi hy vọng là vào khoảng thời gian này đây ở nhiều nơi có đồng hương sinh sống, sẽ cũng có những buổi phát thưởng tương tự. Và tôi nhìn đến lễ phát thưởng hôm nay với sự có mặt của các phụ huynh, cũng như những người đứng ra tổ chức và đóng góp cho buổi lễ này, và các con em, như là những lữ hành đang nắm tay dìu dắt nhau trên một con đường thật dài, mà điểm đích để đi tới là hai chữ “TƯƠNG LAI” in đậm.

 

 

Những người trong bản quản trị hội KH-NXV, những mạnh thường quân đóng góp cho qũi học bổng này, những người tình nguyện thời gian, công sức, và tiền bạc, để làm cho có được buổi lễ hôm nay là những ngọn đuốc dẫn đường cho các học sinh cùng tiến bước về phía trước. Buổi lễ này không chỉ bắt đầu ngày hôm nay và chấm dứt trong một vài tiếng đồng hồ. Buổi lễ này thực sự đã bắt đầu từ ý tưởng được nuôi dưỡng bởi tinh thần cộng đồng, tinh thần phục vụ, lòng yêu nước, tinh thần muốn xây dựng một công đồng Việt tốt đẹp, với một tương lai tươi sáng cho người Việt tại Mỹ và một lớp người trẻ Việt Nam sẵn sàng làm rạng danh con cháu Rồng Tiên tại hải ngoại. Tất cả, từng thế hệ, tiếp tục đi về tương lai để gây dựng cho người Việt tại Mỹ có một chỗ đứng tốt đẹp được nể trọng và sẽ đóng góp thật hữu ích cho sự tiến bộ chung của quốc gia Hoa Kỳ và nhân loại.

  

Chúng ta hãy nuôi dưỡng cuộc hành trình này để nó sẽ không bao giờ chấm dứt. Ngày mai đây, chính các em đang nhận lãnh phần thưởng hôm nay sẽ là những người đưa tay dẫn dắt các thế hệ tiếp nối để tiếp tục thể hiện ý nguyện, thiện chí, hy sinh, đóng góp của những bậc cha mẹ của hôm naỵ.

  

Đây nên là một hành trình dài vô tận, cũng có thể phần nào như hành trình đã dẫn đưa dân tộc Do Thái lầm lũi xây dựng lại giống nòi họ, khôi phục lại quốc gia họ, từ những tan nát trọn vẹn, bi thương để trở nên một quốc gia dù nhỏ bé nhưng rất hùng mạnh có sức đề kháng và tồn tại trước quyết tâm tiêu diệt họ bởi các quốc gia thù nghịch bao quanh tại Trung Đông.
  

Tôi xin quí vị hiểu cho là tôi không bàn gì tới những sự việc có thể đã và đang xảy ra tại Trung Đông dẫn tới việc quốc gia Do Thái bị một số quốc gia dân chủ đề cao nhân quyền ở Tây Âu chỉ trích về những hành vì bị cáo buộc là tàn bạo, vi phạm các nguyên tắc cơ bản về nhân quyền đối với dân Palestine. Tôi chỉ muốn ghi nhận hình ảnh vươn lên của một dân tộc đã bị đuổi khỏi xứ sở, đất đai của họ, tản mát mọi nơi trên thế giới nhưng đã vươn dậy chỉ vì họ có chung một quyết tâm thật vững bền tiếp tục đi về phía trước, để xây dựng lại quê hương và gìn giữ giòng giống của họ. Họ đã thành công vì ở mọi thời gian, mọi giai đoạn nào của lịch sử, dân tộc này luôn luôn đã có những con người nắm tay nhau, thế hệ trước dìu dặt thế hệ sau, để cùng đi tới. Họ đã giữ gìn ngôn ngữ cổ xưa của họ, bảo tồn phong tục tập quán cổ xưa của họ. Bởi vì đó là dấu ấn hay căn cước bất khả hủy diệt để họ nương vào đó mà nhận ra nhau và tồn tại cả trong nghịch cảnh hay những vinh quang, cả hàng nghìn năm.

 

Tôi nói tới Do Thái vì tôi nghĩ đây là tấm gương sống còn chúng ta cần suy nghĩ để học hỏi trong việc xây dựng lại và bảo vệ quê hương Việt Nam thân yêu của chúng ta trước hiểm họa vô cùng nguy hiểm của người Tàu Phuơng Bắc.

  

Bây giờ xin cho tôi được nói chuyện với các em học sinh. Tôi xin khen ngợi những cố gắng và thành công của các em. Tương lai tốt đẹp đang chờ đón các em. Tôi hy vọng mỗi em sẽ là một viên đá xây cất ngôi nhà Việt Nam tại đây. Nói tới đây, câu hỏi tự nhiên đến với tôi muốn hỏi các em là “Đất nước nào là của các em?” “Quê hương nào là của các em?” Tôi hy vọng các em sẽ không ngần ngại trả lời ngay: “nước Mỹ là quê hưởng của em!” “nước Mỹ là đất nước của em.”

Nước Mỹ là quê hương của chúng ta. Tôi hy vọng các em phải luôn giữ gìn lòng yêu thương quê hương này với một sự chung thủy tuyệt đối. Chúng ta sẽ không để bất cứ ai có thể nghi ngờ lòng chung thủy tuyệt đối của chúng ta đối với quê hương này.  Khi chúng ta nghĩ đến quê hương này là của chúng ta, chúng ta sẽ không chấp nhận để bị kỳ thị bởi những lời nói vô trách nhiệm và đầy nguy hiểm của những chính trị gia khiêu khích sự kỳ thị và chia rẽ quốc gia này như đường lối và mục tiêu chính trị cá nhân.

 

Mấy ngày trước đây, khi trả lời tờ báo có khuynh hướng bảo thủ rất có uy tín trên thế giới, THE WALL STREET JOURNAL, ứng cử viên Tổng Thống nước Mỹ Donald J. Trump đã đòi hỏi Chánh án liên bang Gonzalo Curiel đang chủ tọa vụ xử án trong đó ông Trump bị hàng trăm người thưa trước tòa là đã gian lận, lừa đảo, dụ dỗ rất đông người ghi tên theo học trường “Đại học Trump University” của ông.

  

Ông ta nói đi nói lại nhiều lần là vì chánh án Curiel là “người Mễ” nên sẽ không công bằng với Ông. Để giải thích tại sao ông có cáo buộc như vậy, Ông Trump nói tuyệt đối là như vậy vì có những xung đột về quyền lợị. “Tôi sẽ xây một bức tường, con ông ta lại là người Mễ” 
  

Các em nên biết rằng vị chánh án này sinh ra tại tiểu bang Indiana, con của một gia đình di dân từ Mexico và đã từng là Phó chưởng lý liên bang đứng đầu vụ truy tố các tổ chức buôn lậu ma túy từ Mexico sang Mỹ và đã bị các tay băng đảng tội ác ma túy đe dọa thủ tiêu. Ông đã phải sống dưới sự bảo vệ thường trực của cơ quan cảnh sát liên bang trong một thời gian lâu dài. Tôi nói với các em về câu chuyện liên quan đến chánh án Gonzalo Curiel chẳng phải để đặt ra một vấn đề liên hệ đến cuộc tranh cử chính trị cho chức vụ Tổng Thống đang xẩy ra. Nhưng tôi muốn nhân câu chuyện đó để nhắc nhở các em rằng mọi người chúng ta phải xác quyết rằng nước Mỹ này là quê hương của chúng ta. Tôi xin chúng ta đừng bao giờ nghĩ rằng đất nước này chỉ là nơi tạm dung.

Tôi rất không thích hai chữ “tạm dung”. Nếu chúng ta coi như đất nước nơi các em sinh ra, hay lớn lên, và trưởng thành chỉ là nơi tạm dung, chúng ta mãi mãi sẽ là những kẻ ăn nhờ ở đậu và chúng ta sẽ vô tình làm cho lời nói đã xử đúng với chánh án Gonzalo Curiel trở thành có giá trị.

 

Khi mà những lời phát biểu như thế được đưa ra và có được sự ủng hộ của nhiều người thì trên quê hương nơi mà Chánh án Curiel và các em đã sinh ra, đã trưởng thành này sẽ có hai hay nhiều loại công dân với quyền hạn và giá trị khác nhau: Công dân da trắng và công dân da màu đen, màu vàng, màu đỏ, màu nâu, v…v… Đây là hình ảnh của nước Mỹ đen tối trong quá khứ. Hình ảnh của nước Mỹ được qui định bởi vụ án Dred Scott v. Sanford năm 1856 phát xuất từ chính tiểu bang Missouri nầy để qui định rằng người da đen có tên là Dred Scott dù sinh ra tại đây không phải là công dân của nước Mỹ và không có quyền thưa người da trắng Emerson trước tòa án liên bang.
 
Hay đây sẽ là nước Mỹ của vụ án Plessy v. Ferguson năm 1896 từ tiểu bang Lousiana với phán quyết của Tối Cao Pháp Viện Hoa Kỳ năm đó rằng cho dù hiến pháp Hoa Kỳ qui định quyền bình đẳng của mọi công dân trước pháp luật nhưng không có nghĩa là những người da màu như Plessy dù có tới 7/8 máu da trắng và chỉ 1/8 máu là da mầu, có quyền được ngồi chung trong một toa xe lửa với người da trắng. Đó là nước Mỹ được xây dựng trên nguyên tắc phận biệt những bình đẳng.  (Separate but Equal). Quê hương này của chúng ta đã đi khá xa khỏi cái quá khứ đáng buồn đó rồi. Chúng ta không thể nào quay trở lại cái quá khứ đó và chúng ta có bổn phận không để cho bất cứ ai đưa quê hương Hoa Kỳ của chúng ta quay trở lại với cái quá khứ đó được nữa. Nên tư pháp sẽ chỉ đóng trọn vẹn vai trò bảo vệ lẽ phải, công lý và sự thật nếu như phán quyết của tòa phải được tôn trọng. Vì vậy sự tấn công vào nên tư pháp của chúng ta qua việc gây áp lực trên chánh án hay phân chia chủng tộc hay tôn giáo như là một yếu tố quyết định về khả năng hay nhân cách của một chánh án sẽ hủy diệt tinh thần độc lập tuyệt đối của tòa án. Nước Mỹ của các em sẽ tan rã nếu như điều ấy xẩy ra.
 
Nước Mỹ của các em là thành trì cuối cùng của tự do và sự bảo vệ các giá trị nhân bản trong thế giới ngày nay. Các em không thể để nước Mỹ của các em xuy yếu. Cho dù các em có khuynh hướng chinh trị tự do hay bảo thủ, các em và tôi có bổn phận phải ghi nhớ rằng không khí tự do, quyền bình đẳng mà chúng ta đang được hưởng hôm nay, như quyền được bình đẳng trong trường học, tại nhà thương, tại các nơi công cộng, trên xe buýt, hay tại các cơ quan công quyền, tại nơi bầu phiếu, trong tòa án, v…v… đã có được là nhờ những nỗ lực và hy sinh quí báu của bao nhiêu người đã đi trước, đã tranh đấu để thực thi ý nghĩa cao cả của hiến pháp Hoa Kỳ và của bản tuyên ngôn độc lập tuyệt vời của quốc gia này: mọi người sinh ra đều bình đẳng. Những quyển căn bản này được hiến pháp và luật pháp công nhận là tự có ở nơi mỗi người khi sinh ra chứ không phải được ban bố bởi chính quyền. Ngược lại chính quyền có bổn phận phải đưa ra các luật pháp và các biện pháp để bảo vệ những quyền đó cho mọi công dân và mọi người sinh sống trên đất Mỹ nàỵ 

  

Sau hết tôi cũng muốn nói với các em là các em cũng đang mang trong mình giống máu Việt Nam. Tôi mong muốn các em sẽ tìm hiểu ý nghĩa của điều này, học hỏi thêm về lịch sử Việt Nam để có thể hãnh diện về lịch sử oai hùng của một giòng giống đã có một tinh thần độc lập tự chủ hàng ngàn năm. Các em sẽ biết rằng cái nước Việt Nam rất nhỏ bé đã từng đánh bại quân Tầu xâm lược rất nhiều lần để bảo vệ sự vẹn toàn của nòi giống Việt hàng ngàn năm.  Các em sẽ biết được những tấm gương hy sinh đoàn kết để bảo vệ đất nước và nói giống của tổ tiên với những anh hùng Trưng, Triệu, Lý Thuờng Kiệt, Lê Lợi, Trần Hưng Đạo, Quang Trung. Các em sẽ cảm thấy một niềm vui lớn lao tràn ngập trong tim mình vì đang luân lưu trong tâm thức và thế xác chúng ta có cái tinh túy của Việt Nam, một dân tộc thật oai hùng, đã đứng vững hàng ngàn năm và sẽ tiếp tục muôn ngàn năm sau. Tôi xin chúc các em luôn thành công để đem lại niềm hãnh diện cho chính bản thân, cho gia đình, cho cộng đồng người Mỹ gốc Việt và cho cả dân tộc Việt Nam nói chung.

Xin cảm ơn các em và xin chân thành cảm ơn toàn thể qui vị.

Chánh Án Nguyễn Trọng Nho

 



.

Ý kiến bạn đọc
08/11/201614:58:02
Khách
Thấy Chán Án Nguyễn Trọng Nho có biết tại sao Dân Do Thái họ được như vậy không ?
Do Thái có Sách Thánh Cựu Ước !
Do Thái có đền Thờ, có đạo Do Thái riêng ! Có lSách Luật mà mọi người trân quí noi theo ! Có những vua Thánh ! Có sách khôn ngoan ! Nhất là trong lịch sử có đầy Anh Hùng và những Gương Đạo Hạnh !!!
Ngoài ra còn có những bác học !!!
Hỏi VN có gì ?
Lốp chốp từng tốp rời rạc nhuốm đầy tính chất ngoại lai, không có gì hết !
Tôi cũng ước ao dân mình sẽ như dân Do Thái, nhưng có lẽ mình suy nghĩ thiếu nền tảng, vì mình chẳng có gì để đáng trân quí nhìều !!!
Cũng buồn !
08/11/201607:05:28
Khách
Truyện Trump nói là truyện của Trump với vị chánh án Gonzalo Curiel tác gả Nguyễn Trọng Nho nếu là người trung dung thì không nên nói làm gì, đâm ra mình lại đứng về một phe chính trị, rõ ràng lại chửi Trump !
Hãy nhớ lời Trump khi Trump nói tệ với phụ huynh của Tử sỉ Khan " tôi không biết ông là ai, tôi không hề gặp mà sao lại chửi tôi ", nên hãy dè chừng, Trump mà chửi cho là lại vuốt mặt không kịp ! Nhưng tôi nghĩ Nguyện Trọng Nho vẫn chẳng sao vì chúng ta chỉ như những người quá bê ở đất nước này nên trong trườg hợp của ta thì " Ta về ta tắm ao ta, Trâu ta ăn cỏ vùng ta " nên chúng ta tha hồ múa may với đồng hương, nhưng hãy coi chừng vì đã tiêm nhiễm điều xấu là sự gièm pha trong lúc này ! Có thể là rất chủ quan !
Việc Đại Học Trump thì còn phải xét, Nguyễn Trọng Nho không là qan tòa nên tư liệu tố tụng về nó chưa chắc đã nắm vững !
Mở đại học Trump, Trump chỉ là Giá, đốc, ngoài ra còn các giáo Sư, Khoa Trưởng, ngoài ra còn các Trưởng khoa cho từng môn ...tất cả những người này họ có phải là những người chuye:n môn và có quyền cấp bằng hay không còn là vấn đề cần xét !
Rồi nữa việc khi có bằng tốt nghiệp rồi nhà trường có bảo đảm để kiếm được việc ở mức nào, có hay không cũng còn phải xét ! Đầy đại học công tư sinh viên tốt nghiệp ra trường cũng bị thất nghiệp !!!
Cho nên chuyện này nhiêu khê và vẫn chưa ngã ngũ, Tác Giả Nguyễn Trọng nho nếu khôn thì đừng nói lúc này !
Mai mia mốt nọ xử, xử, nếu Trump trắng án, hay không đồng ý với Gonzalo đòi xử lại mà phần thắng về Trump thì ông NTN nghĩ sao ?
Trump luôn luôn có đội cố vấn trong mọi vấn đề, có rất nhiều luật sư dưới trướng nên không dễ ngã gục, cho nên trước nhất khuyên tác giả : " Hãy cẫn ngôn " !
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sau khi Trung Quốc gia nhập kinh tế thế giới vào năm 1978, đất nước này đã trở thành câu chuyện tăng trưởng ngoạn mục nhất trong lịch sử. Cải cách nông nghiệp, công nghiệp hóa, thu nhập gia tăng đã đưa gần 800 triệu người lúc đó thoát khỏi cảnh nghèo đói cùng cực. Sản xuất chỉ bằng 1/10 so với Hoa Kỳ vào năm 1980, nền kinh tế Trung Quốc hiện nay có quy mô bằng khoảng 3/4. Tuy nhiên, thay vì quay trở lại con đường tăng trưởng sau khi chính quyền Cộng sản Trung Quốc (CSTQ) từ bỏ chính sách “Zero-Covid” vào cuối năm 2022, nó lại đang có triệu chứng chao đảo từ bờ mương này sang bờ mương khác.
Tới cuối thế kỷ, cũng từ Hải Phòng, Việt Nam lại phát động một phong trào Đông Du khác, ngó bộ rầm rộ và khí thế hơn nhiều. Đợt này thì Bách Khoa Toàn Thư Wikipedia (Hà Nội) chưa kịp cập nhật, tôi cũng chỉ biết được (phần nào) là nhờ nghe qua nhà văn Bùi Ngọc Tấn. Ông kể lại mẩu chuyện nhỏ của một vị bác sĩ, một ông công nhân và một chàng thủy thủ – cả ba đều là nhân viên thuộc công ty Liên Hợp Hải Sản Biển Đông – và chuyến Đông Du ngắn ngủi của họ (vào năm 1990) khi Nhà Nước Việt Nam vừa quyết định mở cửa ra với thế giới bên ngoài
Việt Nam cãi lý rằng “quyền con người không thể cao hơn chủ quyền”, nhưng lợi dụng “chủ quyền” để đàn áp dân chủ và xây dựng chế độ độc tài một đảng cầm quyền là chống lại quyền làm người của công dân...
Chuyện gì phải xảy ra, đã xảy ra. Hôm thứ Tư 23/8 vừa qua, chiếc phi cơ phản lực chở Yevgeny Prigozhin, người đứng đầu công ty quân sự tư nhân Wagner, cùng bộ chỉ huy của ông ta đang trên đường từ Moskva đi St. Petersburg (nơi đặt đại bản doanh của Wagner) phát nổ trên không trung, và tất cả mọi người trên phi cơ, kể cả phi hành đoàn, đều tử nạn...
Trong phần lời tựa của cuốn Bố Già, bản Việt ngữ, dịch giả Ngọc Thứ Lang còn cho biết thêm đôi điều lý thú khác nữa: “Nhiều tư liệu gần đây về Mafia và ‘The Godfather’ cho chúng ta biết rằng nhân vật ‘Bố Già’ ngoài đời chính là Don Vito Cascio Ferro, một trong những thủ lĩnh quan trọng đầu tiên của giới Mafia Ý di cư sang Mỹ. Nhưng đối với bạn bè, thân quyến, ‘Bố Già’ gần như là một đấng toàn năng có thể cứu họ thoát khỏi những thế kẹt và nỗi oan ức mà ngay cả luật pháp cũng chẳng gỡ được. Ông đúng là ‘Mafia’ theo cái nghĩa nguyên thủy của nó thuở ban đầu hình thành, nơi ẩn náu.”
Sau 11 năm chống Tham nhũng, Tiêu cực (2012-2023), tình trạng suy thoái tư tưởng và đạo đức lối sống trong cán bộ đảng viên, nguyên nhân đẻ ra tham nhũng, vẫn nghiêm trọng, lan rộng và tinh vi trong mọi lĩnh vực...
Cuộc phỏng vấn được thực hiện với ông Lê Nguyễn, nhà báo, nhà nghiên cứu lịch Sử độc lập, cựu Phụ tá Tỉnh trưởng đặc trách Phát triển Kinh tế dưới thời VNCH, hiện đang cư ngụ tại Sài Gòn...
Trong lá thư xuất hiện trên mạng thông tin xã hội của cựu tổng thống Barrack Obama, ngày 17 tháng 7 năm 2023. Ông viết: “Ngày nay, một số cuốn sách đã định hình cuộc đời tôi—và cuộc đời của rất nhiều người khác—đang bị thách thức bởi những người không đồng ý với những ý tưởng hoặc quan điểm nhất định. “Không phải ngẫu nhiên mà những ‘cuốn sách bị cấm’ này thường được viết bởi hoặc có hình ảnh của người da màu, người bản địa và các thành viên của cộng đồng LGBTQ+…” (Trích một đoạn.) (*) Chuyện cấm một số sách mỗi năm không được tuyển vào thư viện, không được đưa vào trường học, đã có một lịch sử khá dài ở Hoa Kỳ. Người Việt cũng có kinh nghiệm về sách bị cấm sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, khi đảng cộng Sản miền bắc cai quản miền nam. Dĩ nhiên hai lệnh cấm sách này có nhiều yếu tố và quan điểm khác nhau giữa thể chế tự do và độc tài. Tuy nhiên chúng giống nhau ở một số điểm:
Phỏng vấn chuyên đề: “Chính sách đàn áp tôn giáo xuyên suốt bao nhiêu năm của nhà nước cộng sản Việt Nam” -- Cuộc phỏng vấn được thực hiện với Đạo Huynh Lê Quang Hiển, Phó Hội trưởng thường trực kiêm Chánh thư ký Ban trị sự trung ương Giáo hội Phật giáo Hòa Hảo thuần túy, Thư ký Hội đồng Liên tôn, hiện cư trú tại Sài Gòn...
Hội đồng Lý luận Trung ương và Ban Tuyên giáo đảng CSVN biết rõ cán bộ, đảng viên, sinh viện và học sinh chán học Chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh và đướng lối Đảng như thế nào nhưng vẫn cứ “cố đấm ăn xôi” để lãng phí thời giờ và tiền bạc...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.