Hôm nay,  

Tập Cận Bình Diệt Tham Nhũng Để Cải Cách

06/08/201400:00:00(Xem: 6536)

Tập Cận Bình muốn một mình nắm lấy tay lái trước khi chuyển hướng về kinh tế xã hội,...

Hôm Thứ Tư 29 Tháng Bảy, Chính quyền Bắc Kinh chính thức thông báo việc điều tra một cựu ủy viên của Thường vụ Bộ Chính Trị là Chu Vĩnh Khang về tội tham nhũng. Quyết định hy hữu này trong một chiến dịch kéo dài từ cả năm nay có thể cho thấy những khó khăn của lãnh đạo Trung Quốc trong việc cải cách kinh tế. Diễn đàn Kinh tế tìm hiểu sự liên hệ giữa cải cách và tham nhũng tại Trung Quốc qua phần trao đổi của Mặc Lâm với chuyên gia Nguyễn-Xuân Nghĩa, tư vấn kinh tế của ban Việt ngữ đài Á Châu Tự Do.

MẶC LÂM: Xin kính chào ông Nguyễn-Xuân Nghĩa. Thưa ông, sau khi lên lãnh đạo từ Đại hội khóa 18 của đảng Cộng sản Trung Quốc vào Tháng 11 năm 2012, Tổng bí thư Tập Cận Bình đã nhiều lần nói đến yêu cầu cải cách kinh tế nhưng lại phát động một chiến dịch diệt trừ tham nhũng rộng lớn. Chiến dịch còn nhắm vào các đảng viên thuộc lớp lãnh đạo của thập niên trước như Tướng Từ Tài Hậu của Bộ Chính trị hay Chu Vĩnh Khang của Thường vụ Bộ Chính trị. Việc một nhân vật đầy quyền thế như Chu Vĩnh Khang mà còn nằm trong tầm nhắm của chiến dịch diệt trừ tham nhũng khiến dư luận thắc mắc là lãnh đạo mới của Bắc Kinh đang theo đuổi ưu tiên nào? Hỏi cách khác, cải cách kinh tế hay chấn chỉnh nội tình của đảng, việc nào là cấp bách hơn? Trong chương trình kỳ này, xin đề nghị ông phân tích cho điều đó.

Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Tôi thiển nghĩ chúng ta đang chứng kiến sự cáo chung của hiện tượng kinh tế chính trị cứ được hiểu sai như ưu thế của Trung Quốc, đó là "đồng thuận Bắc Kinh", theo đó tầng lớp lãnh đạo kín đáo tìm thỏa thuận chính trị bên trong mỗi khi lấy một quyết định quan trọng về kinh tế.

- Người ta lầm tưởng rằng lẽ đồng thuận sẽ đem lại ổn định chính trị chứ không đột ngột thay đổi như các chế độ dân chủ sau một cuộc bầu cử hay khủng hoảng. Bây giờ. lãnh đạo Bắc Kinh đang phải phá vỡ khuôn mẫu ấy để tiến hành việc cải cách kinh tế và chuyển hướng xã hội và họ sẽ mất cả chục năm cho việc chỉnh đảng khi bài toán kinh tế lại càng trở thành trầm trọng và cấp bách hơn. Đây là một mâu thuẫn lớn, và lãnh đạo Bắc Kinh đang thiếu một cái vốn quan trọng là thời gian.

MẶC LÂM: Chúng ta sẽ lần lượt tìm hiểu về câu kết luận vừa qua của ông về thời gian có hạn. Trước hết, ta trở lại chuyện tham nhũng. Vì sao Chủ tịch Tập Cận Bình ráo riết mở chiến dịch diệt trừ tham nhũng sau khi lên cầm quyền?

Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Trong nhiều chương trình trước đây, diễn đàn này của chúng ta có nói đến việc Chủ tịch Tập Cận Bình phải tập trung quyền lực trước khi có thể tiến hành cải cách. Việc diệt trừ tham nhũng là nỗ lực chỉnh đảng để tăng cường quyền hạn cho Tập Cận Bình trước khi có thể chuyển hướng. Cho đến nay, hơn 18 vạn đảng viên cán bộ thuộc mọi cấp bậc ở nhiều nơi đã bị điều tra về tham nhũng.

- Nổi tiếng nhất trong số nghi can như ông vừa nhắc tới là Tướng Từ Tài Hậu, sĩ quan duy nhất của quân đội được làm ủy viên Bộ Chính Trị trong hai khóa trước, và ông Chu Vĩnh Khang, cho đến năm 2012 là Trưởng ban Chính pháp Trung ương và là người nắm hai bộ Công an và Quốc an lẫn hệ thống toà án và tình báo.

- Trong việc điều tra một nhân vật thần thế như Chu Vĩnh Khang, lãnh đạo Bắc Kinh còn trở ngược về quá khứ khi họ Chu này làm Bí thư tỉnh Tứ Xuyên, trước đó là Chủ tịch tập đoàn dầu khí số một của Trung Quốc CNPC. Việc điều tra mở rộng và đào sâu này đã thanh trừng cả mạng lưới cấu kết của Chu Vĩnh Khang trong các lĩnh vực an ninh, năng lượng và chính trị tại một địa phương cực kỳ quan trọng về kinh tế là tỉnh Tứ Xuyên. Chính mạng lưới cấu kết ấy đã xây dựng và củng cố nhiều nhóm lợi ích và trở thành thế lực chống phá nỗ lực cải cách của trung ương.

MẶC LÂM: Theo cách giải thích của ông như vậy thì có phải chiến dịch diệt trừ tham nhũng sẽ còn nhắm vào nhiều lĩnh vực khác nữa chăng?

Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Tôi nghĩ rằng ta có thể phỏng đoán ra quy cách và quy trình chấn chỉnh nội bộ theo những hướng sau đây. Tập Cận Bình phá vỡ hệ thống quyền lực chính trị và đặc lợi kinh tế trong quân đội, trong bộ máy an ninh, trong các tập đoàn về năng lượng, và các đảng bộ địa phương thì mới có thể cải cách kinh tế và phần nào áp dụng được quy luật thị trường như đã thông báo trong Nghị quyết Ba của Ban chấp hành Trung ương vào Tháng 11 năm ngoái.

- Nếu tiếp tục quy trình ấy thì ông ta còn nhắm vào đảng bộ của thành phố Thượng Hải hay hệ thống ngân hàng, dù có thể va chạm với thế lực của các cựu Chủ tịch Giang Trạch Dân và Hồ Cẩm Đào. Tôi e rằng chiến dịch bài trừ tham nhũng còn là một biểu hiện khác của việc Tập Cận Bình muốn giành lấy quyền quyết định về kinh tế từ nhân vật số hai là Tổng lý Quốc vụ viện, tức là Thủ tướng Lý Khắc Cường. Cùng với việc lập ra một Hội đồng An ninh Quốc gia do chính mình kiểm soát, Tập Cận Bình muốn một mình nắm lấy tay lái trước khi chuyển hướng về kinh tế xã hội,

MẶC LÂM: Phải chăng vì vậy mà ông cho là lãnh đạo Bắc Kinh dưới tay Tập Cận Bình sẽ còn mất cả chục năm mới hoàn tất được việc chỉnh đảng để xoay chiều? Thế thì trong khi đó, bài toán kinh tế sẽ ra sao?

Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Trên diễn đàn này, từ cả chục năm nay rồi, chúng ta vẫn nhấn mạnh cho thính giả ở trong nước biết rằng Trung Quốc chỉ áp dụng mô thức phát triển kinh tế của Đông Á chứ chẳng làm ra phép lạ gì. Và mô thức đó có nhiều giới hạn hiển nhiên nên đã và sẽ dẫn tới khủng hoảng. Các nước Đông Á kể từ Nhật Bản trở đi đều đã bị khủng hoảng nhưng vượt qua được nhờ có dân chủ nên chế độ không sụp đổ.

- Bắc Kinh áp dụng mô thức đó với màu sắc và kích thước Trung Quốc nên có thay đổi khả quan hơn so với tình hình 40 năm về trước, mà cũng tích lũy nhiều vấn đề nguy kịch hơn. Mô thức Trung Quốc lấy lực đẩy là đầu tư rất mạnh của khu vực công quyền và lấy sức kéo là sản xuất hàng hóa với giá rẻ và trị giá đóng góp thấp để xuất khẩu ra mọi nơi nên Trung Quốc được khen là công xưởng của toàn cầu.

MẶC LÂM: Thưa ông, dù sao thì việc áp dụng mô thức đó cũng đem lại nhiều thay đổi tốt đẹp hơn, thế nhược điểm của nó là gì?

Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Thế giới cứ ngợi ca thành tích đó, bây giờ mới thấy nhược điểm của mô thức là tiết kiệm của dân bị trưng thu vì lãi suất rẻ, là tiêu thụ nội địa bị ức chế, là sự lệ thuộc quá đáng vào xuất khẩu, chưa nói gì đến nạn môi sinh bị huy hoại và bất công xã hội. Lãnh đạo Bắc Kinh của thế hệ trước, như Chủ tịch Hồ Cẩm Đào và Thủ tướng Ôn Gia Bảo có thấy ra và nói tới điều ấy mà cải sửa không được vì những lực cản bên trong.

- Thế rồi nạn Tổng suy trầm bùng nổ vào năm 2008 còn khiến họ phải nhấn tới nhờ bơm ra một lượng tín dụng khổng lồ khiến kinh tế mắc nợ tới mức kỷ lục. Trong có năm năm, từ 2008 đến 2013, thì số nợ tăng gấp đôi, bằng Tổng sản lượng của toàn năm, bên trong có nhiều khoàn nợ xấu, khó đòi và sẽ mất, mà xấu tới mức nào, mất đến bao nhiêu thì chẳng ai tính ra.

- Hậu quả là nguy cơ khủng hoảng tài chính còn trầm trọng hơn những gì đã thấy tại Hoa Kỳ hay Âu Châu. Hệ thống ngân hàng, mạng lưới công ty đầu tư của các đảng bộ địa phương và doanh nghiệp phải vay lãi cắt cổ qua các ngân hàng chui đều sẽ bị chấn động. Trong khi đó, tiền nhiều và rẻ được bơm qua hệ thống ngân hàng của nhà nước cho tay chân của nhà nước đã gây ra nạn đầu cơ và bong bóng đầu tư về gia cư và địa ốc cùng với hiện tượng sản xuất dư dôi, tồn kho ế ẩm nằm chất đống.

- Kết luận thì chế độ độc tài của một xứ đông dân nhất địa cầu đã huy động tài nguyên và sức dân tới mức vĩ đại mà lại không biết phân phối tài nguyên ấy nên mới gây ra nguy cơ khủng hoảng cũng vĩ đại không kém!

MẶC LÂM: Bây giờ lãnh đạo Bắc Kinh tính chuyển hướng ra sao mà vẫn chưa làm được và phải mở chiến dịch diệt trừ tham nhũng để thanh trừng chính trị?

Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Qua chương trình cải cách gồm 15 phần và sáu chục biện pháp thì họ muốn chuyển trọng tâm hay tìm sức đẩy ở các khu vực công nghiệp có trị giá đóng góp cao hơn, và ở khả năng tiêu thụ dồi dào hơn của khu vực nội địa thay vì trông cậy vào xuất khẩu. Việc tái cân bằng lại cơ chế kinh tế phải phá vỡ đặc quyền của khu vực kinh tế nhà nước, phải tái phân lợi tức cho người dân qua tiến trình đô thị hóa để có một giai tầng trung lưu có sức mua cao hơn, phải cải sửa chế độ hộ khẩu, và áp dụng quy luật thị trường để phân phối tài nguyên một cách thoả đáng hơn, v.v....

- Ngần ấy yêu cầu - chưa nói gì đến việc giải trừ nạn ô nhiễm môi sinh và cải thiện điều kiện lao động, giáo dục đào tạo hay y tế - đều đe dọa cái thành quả trưng thu, tham nhũng và ăn cướp của các đảng viên cán bộ từ địa phương lên tới trung ương. Tập Cận Bình biết rằng nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, và diệt trừ tham nhũng sẽ phải vật cả cọp lớn lẫn vớt cá nhỏ. Nhưng sau nhiều thập niên cấu kết và nuôi dưỡng nhau trong hệ thống kinh tế chính trị đó, chính là đảng viên lại là lực cản trở việc cải cách.

MẶC LÂM: Như vậy phải chăng là công cuộc cải cách cực kỳ cấp bách của Trung Quốc lại dẫn tới việc thay đổi cái đảng đang cầm quyền? Tức là yêu cầu chuyển hướng về kinh tế xã hội lại đòi hỏi cải tổ chính trị?

Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Ông đặt vấn đề rất đúng, lãnh đạo Bắc Kinh đang lo sợ cho sự tồn vong của đảng cầm quyền, tức là sự tồn vong của chế độ. Nếu không cải tổ về chính trị thì không thể giải quyết bài toán kinh tế, nhưng cải tổ không khéo thì gây ra sụp đổ. Họ có thể đang ngẫm lại bài học của Liên bang Xô viết thời Andropov và Gorbachev. Vì cải cách chính trị để vượt qua sự bất lực của đảng trước những nan đề kinh tế mà đảng bị sụp đổ và chế độ tan rã. Thành thử việc diệt trừ tham nhũng đầy ngoạn mục vừa qua mới chỉ là một phần của vấn đề mà thôi.

MẶC LÂM: Xin cảm tạ ông Nguyễn-Xuân Nghĩa về cuộc trao đổi này.

Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Tôi xin phép được có vài lời riêng tư ở đây. Trong mấy tuần qua, gia đình chúng tôi có tang khi hiền nội của tôi là nghệ sĩ Quỳnh Giao qua đời. Vào dịp này, nhiều thính giả và độc giả có liên lạc gửi lời chia buồn, chúng tôi xin được chân thành đa tạ.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu nói của cố thủ tướng Việt Cộng là Võ Văn Kiệt rằng ngày 30-4 có một triệu người vui và một triệu người buồn...
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.