Suốt năm viết về tình yêu vì tôi nghĩ đó là một trong những hiện
tượng đẹp nhất của đời người, chẳng lẽ đến “Ngày Tình Yêu” tôi lại
không viết dòng chữ bầy tỏ đôi lời!
Xã hội Tây phương nơi chúng ta đang sống, mỗi năm có St. Valentine’s Day.
Đối với người Á Đông, cõi lòng thường là chốn xa xăm, không dễ dàng
thổ lộ tình yêu mà ngược lại còn hay âm thầm dấu kín nên khi xưa tôi
chẳng thấy ai ca tụng “Ngày Tình Yêu” trên quê hương mình. Thời gian qua
đi, mọi vật chuyển đổi và bây giờ đã khác, dường như cái ngày “nồng
cháy” ấy bỗng nhiên trở thành phong trào khắp nơi trên quả địa cầu.
Buổi chiều sau công việc, ung dung ngồi lái xe về nhà chợt thấy nắng
vàng nhạt trên đường phố, không gì hạnh phúc hơn khi ta biết có ai đó
đang tựa cửa chờ chia sẻ tâm tình bên bữa cơm chiều... Chắc hẳn nhiều
người cũng thấy sự nồng nàn yêu thương ấy không mua, không bán mà
đáng quý biết chừng nào? Chúc các bạn tìm được niềm vui... cảm
thấy tim đập mạnh cho tình thêm sâu, lòng thêm háo hức suốt cả buổi
mong mỏi đợi chờ vì “Valentine’s Day” năm nay rơi đúng vào ngày thứ
sáu nên mọi người vẫn phải đi làm như thường lệ. Tuy nhiên sau “đêm
tình yêu” chuẩn bị theo dự tính lại còn thêm 2 ngày cuối tuần nghỉ
ngơi tha hồ mà tiếp tục âu yếm tỏ tình. Xin chớ đừng “vội vàng” như
Xuân Diệu:
Tôi muốn tắt nắng đi
Cho mầu đừng nhạt mất
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi
Mau đi thôi mầu chưa ngả chiều hôm
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân
Tình yêu không có định nghĩa, tùy cảm xúc của người đối diện nhưng
trong mọi trường hợp, lòng thành thật là căn bản vì cần thiết để
tình yêu trưởng thành. Dối trá mang thời gian tính, không sớm thì
muộn sẽ đẩy tình yêu vào vũng lầy và nhận chìm tất cả những ngày
hoa mộng.
Có người hỏi tại sao tôi hay viết về tình vợ chồng lãng mạn khi
tuổi đã xế chiều? Theo họ, cảm xúc trong suy nghĩ của tôi có nhiều
điều không thích hợp hay nói trắng ra là thiếu thực tế! Văn chương ấy
chỉ để đọc cho vui vì buổi chiều hoàng hôn chẳng thể nào lẫn lộn
với ánh nắng bình minh đầu ngày...
Sau 20 - 30 năm hạnh phúc, sống nửa đời rồi thế mà vợ chồng ly dị
lại thường hay sẩy đến... Lý do thì vô vàn dẫn đến cảnh tan nát cô
đơn, mỗi tình một cảnh và khi hết yêu rồi thì “tình nghĩa đôi ta có
thế thôi!”. Nhiều thuyền tình không rời bến vẫn cố gieo neo chốn cũ
nhưng đêm ngày hằn học nhìn nhau chán ngán, nước cạn lửa tắt, lạnh
lùng bên trong lạnh lẽo bên ngoài! Ngược lại, cũng có kẻ tha thiết
muốn sống mối tình già tràn ngập yêu thương cho đến cuối đời. Hãy
thử xem họ có nhiều chọn lựa để đạt niềm mong ước đó không?
Có lẽ ngoài những tình huống đặc biệt riêng lẻ, chúng ta chỉ thấy
con đường một chiều duy nhất, đó là sự bảo trì theo kế hoạch... Tựa
như mọi vật trên thế gian, tình yêu cũng cần sự chăm sóc định kỳ tỷ
dụ một buổi chiều nào tức cảnh sinh tình, chàng và nàng cùng thổi
oxy vào lò sưởi tình yêu làm bừng lên ngọn lửa ấm hay rủ nhau đến
một nơi vắng vẻ hẹn hò yêu đương như muốn sống lại kỷ niệm những
ngày xưa. Do cá tính của con người, tính chất lãng mạn thường xa vời
thực tế nhưng chính nó lại mang hương hoa tô điểm cho tình yêu mỗi khi
xuất hiện. Nếu vợ chồng ý thức được sự phong phú cần thiết ấy thì
“hoa nở tung cánh” ví von như mối tình già cũng sẽ khó tàn, hương
sắc còn phảng phất mỗi lúc mỗi nơi.
Hôm nọ, trên đường về nhà nghe đài phát thanh có ông bác sĩ thú y ra
câu đố có thưởng: “Theo bạn màu tình yêu là màu gì?”. Người thì nói
màu xanh hy vọng, kẻ bảo màu đỏ vì máu đỏ chẩy về tim nhưng câu trả
lời đúng ý ông ta nhất là “mầu nho” vì đọc lái thành “mò nhau”. Yêu
nhau thì dĩ nhiên là phải “mò nhau”, không “mò” không được! Tình yêu
trong tâm hồn, tình dục ngoài thể chất, hai cái tình ấy chẳng thể
nào xa nhau sống riêng lẻ dù còn trẻ hay đã già! Trẻ thì từng bữa,
già mỗi tuần, mỗi tháng? Nếu mỗi năm thì nên xét lại chuyện định
kỳ hoặc có bóng dáng của hồng nhan tri kỷ đâu đó mất rồi? Hoàn
cảnh sẽ khó khăn, phức tạp hơn nhiều...
Để bảo trì tình yêu, vợ chồng phải trao đổi ái ngữ. Đó là điều
kiện ắt có tối thiểu trong quan hệ vợ chồng bởi vì lời yêu thương
có sức chuyển đổi tâm trạng người nghe và cả người nói từ đó sự
cảm thông sẽ tiến đạt dễ dàng. Ấy cũng là phương cách tỏ sự tương
kính đối với nhau.
Và cuối cùng, “Tôi muốn bảo cùng em, có những gì trong lòng không
nói được thì em ơi, xin hãy lặng yên vì quanh đây, còn bao nhiêu những
nỗi muộn phiền...”. Đây là lời khuyên ở đoạn cuối trong bài hát “Tôi
Muốn Hỏi Tại Sao?” của nhạc sĩ Diệu Hương. Tôi không nghĩ thế! Sự yên
lặng chỉ tạm gác vấn đề qua một bên, nó có sẵn âm thanh tàn phá và
sẽ trở thành bom nổ chậm vào thời gian sau đó vì thế chúng ta nên
nói cho nhau nghe “những gì trong lòng không nói được” bằng lời yêu
thương tâm tình ngay chính trong “Ngày Tình Yêu” thứ sáu cuối tuần
này.
Cao Đắc Vinh