Hôm nay,  

Độc Lập và Tự Do Trái Với Nô Lệ và Bức Hại

7/16/201300:00:00(View: 7703)
Nhân ngày Độc Lập 4 tháng 7 của Hoa Kỳ năm nay, trước hết, xin mời đọc hai câu chuyện về sự độc lập và tự do, đã được ông Cung Nhật Thành dịch sang Việt Ngữ, vào Tháng 7, 2011, từ một người Mỹ ẩn danh:

1. Trong buổi họp với các nhà lãnh đạo Âu Châu đầu thập niên 1960, để thỏa hiệp sống trung lập với các nước cộng sản Đông Âu, Tổng Thống Pháp Charles DeGaule quyết định rút nước Pháp ra khỏi khối Chống Cộng, tức là Liên Minh Bắc Đại Tây Dương (NATO). Charles DeGaule nói với Ngoại Trưởng Dean Rusk của Tổng Thống J.F. Kennedy, là ông muốn Quân Đội Hoa Kỳ rút ra khỏi nước Pháp, nhanh chừng nào tốt chừng ấy. Ngoại Trưởng Dean Rusk trả lời ngay: - Thưa Tổng Thống, lệnh này bao gồm luôn cả các quân nhân Hoa Kỳ được chôn tại đây? (Vì họ đã tử trận trên đất Pháp để giải phóng nước Pháp khi chiến đấu dũng cảm với Đức Quốc Xã trong Thế Chiến Thứ Hai, 1939-1945.)

Tổng thống Charles DeGaule nghẹn họng, không trả lời nổi. Một sự yên lặng như tờ. Yên lặng đến nỗi người ta có thể nghe được chiếc kim rơi…

2. Khoảng đầu thập niên 2000, Tổng Giám Mục Giáo Xứ Canterbury, Anh Quốc, gay gắt hỏi Ngoại Trưởng Hoa Kỳ, Collin Powell, trong một cuộc họp báo, việc Mỹ đem quân sang Iraq và Afghanistan có phải là thí dụ điển hình về “tham vọng bành trướng lãnh thổ” của Tổng Thống George Bush hay không… Ngoại Trưởng Collin Powel từ tốn, chững chạc trả lời: - Thưa Đức Cha, từ bao nhiêu năm qua, Hoa Kỳ đã gửi không biết bao nhiêu thanh niên, thiếu nữ ưu tú của mình dấn thân vào vòng lửa đạn, để tranh đấu cho tự do của các nước, ở ngoài biên cương Hoa Kỳ. Tham vọng về đất đai của chúng tôi, nếu có, chỉ là xin vừa đủ đất để chôn những người lính tử trận không thể trở về nhà…

Vị Tổng Giám Mục yên lặng như tờ. Yên lặng đến nỗi có thể nghe được chiếc kim rơi…

Chúng ta thấy các viên chức cao cấp của Mỹ là những người có trình độ học vấn cao, có tư cách, lòng tự hào dân tộc, và sẵn sàng trả lời, như dạy một bài học, cho những kẻ ngoại bang muốn xúc phạm danh dự quốc gia của họ. Trái lại, các tai to mặt lớn Việt Cộng ở Hà Nội thì vô học (sau mấy chục năm ẩn trốn trong rừng núi), nên mất sự tự trọng, do đó cũng chẳng biết trọng người khác, và sẵn sàng tuân lệnh ngoại bang Tầu Cộng ác độc để bức hại dân Việt (những người đồng chủng với VC) từ bắc chí nam, không xót thương.

Chúng ta nghe đủ chuyện, nào là: Vì là hàng xóm “tốt”, người Tầu được tự do vào đất Việt sinh sống, lấy vợ Việt dễ dàng vì chúng có nhiều tiền hơn (để dần dần đồng hóa dân Việt thành dân Tầu, phòng khi có chiến tranh, Tầu Cộng có quân tiếp ứng hoặc đánh gục ta tại chỗ, ngay bên trong đất Việt, theo chính sách Gài Người và Trồng Người muôn thuở của cộng sản quốc tế). Nào là: Cùng làm một việc nhưng công nhân Tầu được trả lương cao hơn công nhân Việt, công nhân Tầu có quyền đánh hội đồng công nhân Việt mà công an VC chỉ đứng nhìn “rất hiền lành”(vì đã được lệnh của Đảng là không can thiệp, nhưng lại đàn áp tàn bạo người Việt khi họ đi biểu tình chống Tầu); những khu đất có người Tầu ở (nhưng trên đất Việt) ngang nhiên cắm bảng “Cấm người Việt đến gần”.

Nào là: Gần 10 năm nay, ở vùng biển Hoàng Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam, các tầu đánh cá nhỏ của người Việt bị các tầu lớn có võ trang của Trung Cộng vây bắt. Chúng bịt mắt, đánh đập hoặc giết ngư phủ Việt, và cướp luôn tài sản của họ trên tầu nhỏ. Ngày ngày vào chiều tối, bao nhiêu vợ, con, em, của các ngư phủ Việt phải ra đứng hoặc quỳ bên bờ biển, cầu nguyện để được thấy chồng, cha, anh của mình trở về bình an... Nhưng đảng CS VN và bọn cầm quyền nhà nước VC chẳng những không dám ra tay chống Trung Cộng, cứu dân, mà còn lệ thuộc và hèn nhát, ra lệnh cho dân Việt không được gọi đích danh kẻ cướp và sát nhân trên biển là tầu Trung Cộng, mà chỉ được nói nhỏ, riêng với nhau là bị... “tầu lạ” tấn công!!!
tu_nhan_luong_tam__resized
Sáu tù nhân lương tâm.

Nào là những anh hùng, anh thư của dân tộc trong nước bị bắt giữ và bị giam nhốt trong tù, bị công an VC khủng bố tinh thần hoặc bị đánh hội đồng bởi các tù nhân hình sự, do công an xúi giục. Xin hãy nhớ đến: Trần Huỳnh Duy Thức, Đoàn Huy Chương, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đỗ thị Minh Hạnh, Điếu Cày Nguyễn văn Hải, Đinh Nhật Uy, Phan Ngọc Tuấn, Võ Minh Trí, Nguyễn Ngọc Cương, Lê Thăng Long, Lê Công Định, Tạ Phong Tần, Phan Thanh Hải, Nguyễn Hữu Cầu, Vũ Đình Thụy, Phan Văn Bàn, Bùi Thúc Nhu, Nguyễn Đình Văn Long, Trần Tư, Lê Văn Tính, Bùi Đăng Thủy, Nguyễn Tuấn Nam, hai cha con Đoàn Văn Diên và Đoàn Hữu Chương, Phạm Minh Hoàng, Trần Nam Phương, Dương Văn Sỹ, Việt Khang, Trần Vũ Anh Bình, Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha (em của Đinh Nhật Uy), tám thanh niên ở Nghệ An, và còn nữa...

Mới đây, chúng ta cũng nghe Vụ Nổi Dậy ở Trại Tù Z30A, Xuân Lộc, Đồng Nai, ngày 30.6.2013, nơi giam nhốt 1000 tù hình sự và 10 tù nhân lương tâm, và đã bị dập tắt. Theo BẢN LÊN TIẾNG của Lao Động Việt trong nước, vào ngày 4.7.2013, họ phản đối sự giam giữ khắc nghiệt và ngược đãi tù nhân của nhà nước CS Việt Nam, một trong những nơi có chế độ hà khắc và dã man nhất thế giới, nhất là với các tù nhân chính trị, từ sau năm 1975. Những chuyện bức hại dân Việt của Việt Cộng và Tầu Cộng ở quốc nội nhiều vô kể...

Thế nhưng, có nhiều người Việt trong và ngoài nước, lại tự quyết là “tôi không hề biết”, “tôi không muốn nghe chuyện chính trị”, “tôi chỉ muốn làm việc từ thiện, phi chính trị” (hầu hết loại tiền nầy vào tay VC hoặc tôn giáo quốc doanh: tôn giáo tùng phục đảng và bọn cầm quyền VC). Bởi vì họ muốn được hưởng thụ cá nhân hoặc với gia đình, một cách thoải mái, vô tâm. Những chuyện “rắc rối” đau buồn kia... làm họ và gia đình mất vui! Nếu bạn có phép “tàng hình” để đứng bên bàn ăn của những người nầy trong những lúc gia đình tụ họp, bạn sẽ nghe họ chỉ nói chuyện... ăn uống, du lịch, vui chơi, và khoe danh nghiệp của con cháu hoặc hạnh phúc gia đình... Không một lời nhắc đến đồng bào quốc nội đang đau khổ hoặc những bloggers chiến đấu cho tự do, dân chủ đang bị tù tội. Nên tác giả Caubay phải đặt câu hỏi “Dân Việt có hèn không?” Từ Tháng 9, 2011, hãy nghe đại-ý mà ông thổ lộ thiết tha: “... Khi nhìn về đất nước Việt, tôi lại băn khoăn, bởi dân ta hôm nay, lại cũng bị cai-trị bởi một thiểu số, một cách rất vô lý, đó là Đảng Cộng Sản Việt Nam. Thử tưởng tượng một trăm năm sau, con cháu chúng ta đọc lịch sử Việt đầu thế kỷ thứ 21 này, có lẽ chúng sẽ có cùng câu hỏi như tôi hôm nay: Dân Việt ta đâu mà để cho một thiểu số người Tầu ngang ngược hoành hành trên quê hương mình khắp nơi như vậy? Dân ta đâu mà để cho một thiểu số VC cầm quyền tự tung tự tác, vu khống bôi nhọ, đày đọa người dân yêu nước vô tội, một cách ngang nhiên? Dân ta đâu mà để cho bọn cán bộ đảng viên cộng sản công-khai tham nhũng, cướp nhà cướp đất dân, làm giàu trên xương máu của dân nghèo?... Lịch sử cứ tái diễn và dân ta vẫn cam lòng chịu cảnh nô lệ, tủi nhục. Bên cạnh những người Việt dấn thân hy sinh cho đất nước, đại đa số người Việt chúng ta còn quá thờ ơ với vận mệnh đất nước. Tôi tuyệt đối tin rằng: Hôm nay, trừ tụi CS tư bản đỏ, không còn ai thích cộng sản, ai cũng ngán ngẫm bọn cầm quyền VC làm tay sai cho giặc Tàu Cộng hiện tại, nhưng nhiều người vẫn cho rằng “đạp đổ nó đi là chuyện của người khác lo”. Ở hải ngoại thì ích kỷ, hễ thoát khỏi khổ rồi, thì “không dính líu chính trị”, lại còn về Việt Nam du lịch hưởng thụ, sợ già chết không kịp hưởng. Ở trong nước, thì có tâm lý “nằm chờ sung rụng” của đa số, không muốn dấn thân, chỉ muốn ngồi chờ người khác hy sinh cho mình hưởng... Tiên trách kỷ, hậu trách nhân! Có câu trả lời nào khác để lý giải cho tình hình đất nước nô lệ (cho Việt Cộng và Tầu Cộng) bấy lâu nay?”

Thật vậy, “True independence and freedom can only exist in doing what's right.” Brigham Young. Bao giờ đa số người Việt từ bỏ được sự thờ-ơ chính trị và cái tôi (the ego) quá lớn, đồng thời biết hợp tác với người tài đức hơn mình, để làm việc phải?

Ngày Độc Lập Hoa Kỳ, 4.7.2013 - GS Trần Thủy Tiên, M.A. in Human Science

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Nền âm nhạc Việt Nam đã mất đi những khuôn mặt tài hoa, nhân cách… nhưng, rất may đã gởi lại những ca khúc bất tử. Nhạc sĩ tài hoa của nhân loại Johann Sebastian Bach (1865-1750) cho rằng “Âm nhạc có thể giúp tinh thần rũ sạch mọi bụi trần của cuộc sống thường ngày” nên khi “đầu óc vẩn đục” hãy lắng nghe ca khúc của tác giả đã quý mến để rũ sạch bụi trần.
Tôi đã được đọc rất nhiều bài trong “Hoa Cỏ Bên Đường” trước khi chúng được chọn cho vào tuyển tập này. Mấy năm nay, cô Kiều Mỹ Duyên luôn dành cho Bút Tre hân hạnh đăng những bài viết ngắn của cô. Bài nào cũng được độc giả khen tặng, đặc biệt bài “Cho Nhau Thì Giờ” gây tác động sâu sắc đến người đọc.
Dưới thời Việt Nam Cộng hòa ở trong Nam, chuyện tranh luận giữa Chính quyền và người dân về những ưu, khuyết điểm của chế độ chính trị là việc bình thường. Các Dân biểu và Nghị sỹ tại lưỡng viện Quốc hội có quyền chất vấn Thủ tướng và các Bộ trưởng Chính phủ bất kỳ lúc nào thấy cần. Nhưng ở Việt Nam Dân chủ Công hòa miền Bắc trước năm 1975 thì khác. Phê bình đảng cầm quyền là tự mở cửa vào tù. Đại biểu Quốc hội và các Hội đồng Nhân dân các cấp chỉ biết làm việc theo lệnh của Bộ Chính trị và cấp trên.
Nước Úc đã bước vào tiết Thu, khí trời lạnh, những chiếc lá đang đổi sang màu, cơn mưa đầu mùa làm lòng người se lại. Nhận tin báo từ quê nhà Thầy đã viên tịch, lòng con đau nhói vì không về được để đảnh lễ Kim Quan nhục thân Thầy, thọ tang Ân Sư Giáo Dưỡng. Nơi phương trời viễn xứ, con hướng về ngôi Chùa Bình An, Giác Linh Đài tâm tang thọ phục.
Tôi tin vào những điều không thể. Tưởng tượng bạn đang rất căm ghét một con người hay một con vật nào đó. Rồi bỗng dưng một ngày bạn thấy họ là chính mình. Bạn có cảm giác mình biết về họ rõ như biết về những đường chỉ trên bàn tay của mình. Thậm chí, bạn cảm được cái khát khao và thương nó như thương nỗi khát khao của mình ngày nào - đó là cái tình cảm lạ lùng mà tôi dành cho con chuột của con trai tôi.
Nước tìm chỗ trũng thì tiền cũng biết chạy vòng quanh thế giới kiếm lời. Thị trường nhà đất ở Nhật bị sụp vào đầu thập niên 1990 nên tiền chạy sang Đông Nam Á và Đông Âu tìm các con rồng sắp cất cánh. Khi Đông Á và Đông Âu bị khủng hoảng vào cuối thập niên 1990 tiền lại đổ vào Mỹ và Nam Âu bơm thành hai bong bóng địa ốc rồi vỡ tung năm 2007 (Mỹ) và 2010 (Nam Âu).
Tôi tình cờ tìm được ấn bản Lá Thư Về Làng của nhạc sỹ Thanh Bình, do nxb Lúa Mới phát hành, năm 1956. Vào thời điểm đó, tuy chưa đủ tuổi để cắp sách đến trường nhưng tôi cũng đã thuộc lời của nhạc phẩm này rồi vì nghe mấy bà chị và radio hay hát
Thới gian vẫn không ngừng trôi, hết xuân lại hạ, ngày tháng dần qua như nước chảy mây bay, sóng sau đè sóng trước, từng thế hệ lần lượt nối tiếp nhau. Ba chẳng mấy chốc giờ đã lên nội, ngoại. Tóc ba đã bạc trắng mái đầu, mỏi gối chồn chân… Thương ba nhưng đành chịu thôi, quy luật sinh – lão – bệnh – tử có chừa ai đâu!
Khi vừa nhận chức, Tổng thống Joe Biden đã phát biểu rằng dân chúng Mỹ sẽ có thể tụ họp ăn mừng Lễ Độc lập 4/7 trong hè sắp tới. Điều đó chắc sẽ xảy ra vì còn một tháng nữa là đến ngày 4/7, trong khi tiểu bang California là nơi đã có những giới hạn khắc khe nhất nước trong việc phòng chống Covid thì cũng đang mở cửa ra. Nhiều trường phổ thông và đại học đang tổ chức lễ tốt nghiệp, trong giãn cách xã hội và giới hạn khách tham dự là dấu hiệu đáng mừng cho sinh viên học sinh. Giờ N sắp điểm với Covid-19 ở California. Chiến thắng cơn đại dịch trên nước Mỹ cũng đã thật gần.
Nhưng ngặt nổi, cả 3 Văn kiện Cương lĩnh, Điều lệ đảng và Hiến pháp đều tập trung vào một mục tiêu là bảo vệ tuyệt đối quyền cai trị độc tôn và độc tài cho đảng. Cho nên, khi tình trạng “tự diễn biến, tự chuyển hóa” của cán bộ đảng vẫn “tưng bừng hoa lá cành” đe dọa vị trí cầm quyền của đảng và sự sống còn của chế độ thì “bảo vệ nội bộ” cũng chính là giữ cho đảng khỏi vỡ từ trong lòng Chế độ.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.