Hôm nay,  

Trẻ Em Chơi Game-Computer

7/13/201300:00:00(View: 8230)
Theo khuyến cáo của các Bác Sĩ Mắt, Bác Sĩ Tâm Lý cảnh giác trẻ em chơi "game" nhiều hay mãi miết ngồi trước computer hàng giờ, thị giác và tâm thần sẽ không tốt...

Những ngày nóng bức đã trôi qua, những chuyến nghỉ Hè vui chơi khắp nơi và vui đùa với biển cả mênh mông, đèo cao núi thẳm, khung cảnh thiên nhiên cũng tạm chấm dứt..Các.phụ huynh vì tất bậc vơí sinh kế, để con trẻ chơi game hay ngồi hằng giờ trước computer trong những ngày Hè nhàn rỗi cần nên quan tâm lại... Sắp đến ngày tựu trường chúng ta phải vạch ra một chương trình giải trí và học hành cho thích hợp để chúng thích nghi với cuộc sống trước mắt...

Hôm nay cuối tuần, mà lại đầu tháng, chúng tôi có cuộc họp mặt anh chị em tại nhà chị Bạch Mai để hốt hụi tương trợ. Đó là cái cớ mỗi tháng chúng tôi tổ chức ăn uống, bàn chuyện thế sự mà lại hữu ích là ai hốt hụi thì chỉ để ra $50 giúp người khốn khó... Chúng tôi vào nhà thì đã có 6,7 anh chị em cũng vừa mới tới. Sau lời chào hỏi ân tình, chị Bạch Mai lên tiếng nhắc nhở cháu trai khoảng mười tuổi đang chơi game trên trên computer, và cháu gái chơi game trên TV trong phòng khách

- "Tony, Lila các cháu đứng lên chào các ông bà đi cháu!"

Hai đứa bé mãi mê dán mắt vào màn hình không nghe lời bà bảo mấy bận " Mấy đứa nhỏ ở đây khó bảo lắm các chị ơi! xin lỗi các chị nhé!" chị B. Mai buồn rầu thở dài phân bua với các bạn... "Chán lắm các anh chị ơi, tụi nhỏ sà vào chơi game là không còn biết trời trăng mây nước chi cả! Các cháu nhà tôi cũng thế, mấy tháng Hè là cắm đầu vào cái computer suốt ngày, không thiết chi ăn uống, học hành..." Chị Thanh lên tiếng.

"Tony, Lila các con chào các ông bà đi và vào phòng trong chơi computer, để phòng khách cho bà ngoại hội họp" Hồng Mai, con chị B.Mai đến bên các con nhỏ nhẹ nói vào tai chúng với cái đập khẻ trên vai để các cháu bé sực tỉnh...

- Các chị và cháu Hồng Mai thấy việc để cho con trẻ tự do chơi game, computer lợi hại như thế nào? Minh ưu tư lên tiếng…

- Tôi thấy lợi ích là để trí óc chúng mở mang, bén nhạy trước trào lưu văn minh của nhân loại… nhưng hại thì nhiều, nếu không kiểm sóat để chúng tự do chơi thả giàn mất nhiều thì giờ khiến người đờ đẫn đi, và có thể xem phim bậy bạ, ảnh hưởng trí óc non nớt của chúng. Anh Đông mau mắn góp ý

- Tôi đồng ý với anh Đông, ngoài ra suốt ngày chơi game, dán mắt vào computer sẽ ảnh hưởng không tốt cho thị giác, trẻ sẽ mang kính cận thị sớm... Chị Anh vui vẻ góp ý thêm…

- "Hồng Mai! suốt tuần con đi làm, con đâu biết sinh hoạt các cháu trong mấy tháng Hè này như thế nào! Mẹ thấy suốt ngày từ lớn tới bé, chúng mãi miết chơi game, không thiết gì học hành cả! Mẹ sốt ruột nên có bắt mấy cháu viết vài trang tiếng Việt cho chúng khỏi quên tiếng mẹ đẻ của mình đi… Chúng vội vả viết cho có lệ, mẹ nhắc nhở hoài, chúng làm chiếu lệ, không để tâm vào để còn chơi tiếp… Mẹ cứ nhắc nhở hoài, trong khi con lơ là dạy bảo, làm chúng oán ghét bà ngoại đó nghe! Chữ viết thằng Tom nghệch ngoặc như cua bò, chúng sắp đi học rồi, con phải để tâm vào việc học hành của chúng nghe!..."

- Xin lỗi, con các chị có nuông chiều các cháu, mua nhiều game cho chúng chơi không?Minh lại lên tiếng.

- Không biết gia đình các chị thế nào, chứ các con tôi có game nào hay DVD mới ra là mua liền cho tụi nhỏ! Tụi cháu bên này thật là sung sướng, không thiếu thứ gì… Nhớ lại tụi mình hồi xưa, khi đó còn lạc hậu đâu có TV, lâu lâu có chiếu phim công cộng mới gọi nhau ơi ới đi xem phim, lớn lên có tiền mới theo chúng bạn đi xem phim ở các rạp hát… Rồi đến đời con mình khi còn bé ở Việt Nam, vì gia đình khó khăn muốn coi phim trong nhà cũng không có, phải sang nhà hàng xóm ngồi bê bết sắp hàng dành nhau chỗ ngồi trước cửa nhà ta coi phim cọp; gặp hàng xóm tốt bụng mới được xem. Có nhà ta đây, hách xì xằng cửa đóng then cài chỉ trong gia đình họ xem thôi! Chắc có lẻ để bù lại, nay con chúng mình cho cháu chắc chúng mình xem thả giàn!… Chúng mua nhiều chất đống hay vất bừa bãi khắp các phòng, chỉ tội cho thân già tụi mình lui cui dọn dẹp muốn đứt hơi...Chị Anh ngậm ngùi nói…

- Các anh chị thấy cho trẻ xem các phim và chơi game có bổ ích không? Minh ưu tư lại hỏi…

- Đôi khi tôi cũng ghé mắt vào xem ra sao! Có game cũng là những bài học lợi ích cho trẻ: như lòng gan dạ, hiếu thảo với cha mẹ nhường nhịn thương yêu anh chị em trong nhà bạn bè thân hữu… Nhưng phần lớn là cảnh đấm đá, chém giết, chạy xe bạt mạng… sẽ làm tính trẻ hung dữ, bạo động, gây nên sắt máu làm trẻ học theo không tốt cho tương lai sau này của chúng… Anh Phong điềm đạm lên tiếng và đặt vấn đề…" Vậy phụ huynh có trách nhiệm phải chọn game, DVD hữu ích mua cho chúng xem, đừng hun đúc tính hơn thua, hung bạo mà hỏng tương lai chúng sau này!...

- Còn vấn đề để trẻ tự do xử dụng computer thì sao? Minh lại nêu thêm câu hỏi…

- Nhất định phải kiểm soát triệt để, đừng để trẻ lạm dụng quá đáng, mà sau này hối hận không kịp! Nó là phương tiện để chúng học hành trong thời đại văn minh này thì tốt thôi! Bên cạnh đó mãi miết ngồi trước máy khi còn quá bé rất có hại… Thứ nhất chúng sớm đeo kính, kế đến chúng ngồi trước computer hàng giờ người đờ đẩn, lại ham chơi game mất thì giờ học đi! Anh Phong lại nói thêm "Nhất là tuổi trẻ mới lớn, tò mò thích tìm hiểu chuyện trai gái, tình cảm lăng nhăng… Trong computer đủ loại phim xấu, trẻ mà với vào là đầu óc bị đầu độc, tiêm nhiểm, rồi bắt chước thì hỏng mất đời! Đầu óc trẻ như tờ giấy trắng - gần mực thì đen, gần đèn thì sáng -, ca dao tục ngữ chúng ta nói quả không sai!"

- Phải đó anh chị, tôi có hai vợ chồng người cháu ham làm giàu, suốt ngày vắng nhà, bận rộn công việc. Chúng không có thì giờ để mắt dạy dỗ con cái, cứ tưởng thương con là cung ứng vật chất dư thừa, mua máy móc game cho chúng chất đầy nhà là tròn bổn phận! Không ngờ, đứa con trai và cô con gái mới mấy tuổi ranh mà cặp bồ tùm lum, học theo phim truyện… Thằng con trai lơ là việc học, muốn làm anh chị theo kiểu trong game…. May mà tình trạng chưa đến nổi nào, nên sau mẹ chúng thu xếp công việc ở nhà dành thì giờ kiểm soát con cái với lời hối hận- "May nhờ cháu phát hiện chúng sớm, nên đưa vào nề nếp, chứ làm ra bạc triệu mà con cái hư hỏng cũng bằng như không!" Chị Anh lên giọng kể lể…

- Thế là may đấy, chứ cháu gái bạn tôi mới 17 tuổi mà học đòi theo phim truyện trong computer, giao du thân mật với bạn trai đến mang bầu và khi gia đình phát hiện ra thì đã muộn…

- Thôi các chị tạm gác chuyện trẻ con chơi game, computer lại cho cha mẹ chúng chỉ dạy, chúng mình chỉ góp ý, phân tách lợi hại để chúng dạy tụi nhỏ… Chúng mình nói hoài khiến chúng bảo mình khó khăn với con cháu lại ghét mình thì khốn! Mình bốc thăm ai hốt hụi tháng này đây, và chuẩn bị ăn trưa nhé, tôi đã chuẩn bị thức ăn rồi! Chị Bạch Mai cắt ngang cân chuyện….

Thật là một buổi họp mặt bổ ích, không những cho các người già mà lợi ích nhắc nhở giới trẻ trong cuộc sống hàng ngày, hướng về điều tốt trong không khí thân tình, xây dựng nếp sống mới tốt đẹp hơn…

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Tìm được ý nghĩa thực của phương trình từ năm 2012 nhưng không dám công bố vì còn kẹt một bí mật cuối cùng, loay hoay nghiên cứu, tìm tòi hàng năm không giải nổi. Nó nằm trong chữ C² (C bình phương) – bình phương tốc độ ánh sáng. Vật chất chỉ cần chuyển động nhanh bằng (C), tốc độ ánh sáng, là biến thành năng lượng rồi, còn sót cái gì để mà đòi bay nhanh hơn? – C+1 đã là dư. C nhân hai, nhân ba là dư quá lố, vậy mà ở đây còn dư kinh hồn hơn, là c bình phương lận – c nhân với c (186,282 x 186,282) nghĩa là khoảng 34,700,983,524 dặm/ giây!
Sau trận Phước Long 6/1/1975, Hoa Kỳ im lặng, Ủy ban Quốc tế Kiểm soát và Giám sát Đình chiến bất lực, cuộc chiến đã đến hồi chấm dứt. Ngày 10/3/1975, Thị xã Ban Mê Thuột bị tấn công thất thủ sau hai ngày chống cự, Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ra lệnh rút quân, cao nguyên Trung phần lọt vào tay cộng sản. Ngày 8/3/1975, quân Bắc Việt bắt đầu tấn công vào Quảng Trị, Quảng Trị mất, rồi các tỉnh miền Trung lần lượt mất theo.
Khi bỏ nước ra đi tìm tự do, tất cả bậc cha mẹ Việt Nam đều nghĩ đến tương lai của các đứa con mình.Các con cần phải học, học và học… Sự thành đạt của con em chúng ta trong học vấn được xem như là sự thành công và niềm hảnh diện chung của cha mẹ Viêt Nam trên miền đất hứa.
Tháng Tư lại trở về, gợi nhớ đến ngày cuối cùng, lúc toàn miền Nam rơi vào tay đoàn quân xâm lược từ phương bắc, lần này là lần thứ 45! Trong ký ức của mỗi người dân miền Nam chúng ta, có biết bao nhiêu khúc phim lại được dịp hiển hiện, rõ ràng và linh động như vừa mới hôm qua. Có người nhớ đến cảnh hỗn loạn ở phi trường Tân Sơn Nhất, có người không sao quên được những năm tháng tù tội trong trại giam cộng sản, có người nghẹn ngào ôn lại cảnh gia đình ly tán trong những ngày kinh hoàng đó, và có biết bao người còn ghi khắc mãi những ngày lênh đênh trên sóng nước mịt mù hay băng qua rừng sâu núi thẳm để tìm đến bến bờ tự do.
Tôi sinh ra đời tại miền Nam, cùng thời với “những tờ bạc Sài Gòn” nhưng hoàn toàn không biết rằng nó đã “làm trung gian cho bọn tham nhũng, thối nát, làm kẻ phục vụ đắc lực cho chiến tranh, làm sụp đổ mọi giá trị tinh thần, đạo đức của tuổi trẻ” của nửa phần đất nước. Và vì vậy, tôi cũng không thấy “phấn khởi” hay “hồ hởi” gì (ráo trọi) khi nhìn những đồng tiền quen thuộc với cuộc đời mình đã bị bức tử – qua đêm! Suốt thời thơ ấu, trừ vài ba ngày Tết, rất ít khi tôi được giữ “nguyên vẹn” một “tờ bạc Sài Gòn” mệnh giá một đồng. Mẹ hay bố tôi lúc nào cũng xé nhẹ nó ra làm đôi, và chỉ cho tôi một nửa. Nửa còn lại để dành cho ngày mai. Tôi làm gì được với nửa tờ giấy bạc một đồng, hay năm cắc, ở Sài Gòn – vào năm 1960 – khi vừa mới biết cầm tiền? Năm cắc đủ mua đá nhận. Đá được bào nhỏ nhận cứng trong một cái ly nhựa, rồi thổ ra trông như hình cái oản – hai đầu xịt hai loại xi rô xanh đỏ, lạnh ngắt, ngọt lịm và thơm ngát – đủ để tôi và đứa bạn chuyền nhau mút lấy mút để mãi
Chiến tranh Việt Nam có hai chiến trường: Đông Dương và Mỹ. Bắc Việt cố gắng kéo dài cuộc chiến trên chiến trường Việt Nam và đồng thời làm mệt mỏi công luận trên chiến trường Mỹ. Đứng trườc chiến lược này và kế thừa một di sản là sức mạnh quân sự, các tình trạng tổn thất và phản chiến đang gia tăng, Tổng thống Nixon cân nhắc mọi khả năng trong chính sách. Nixon quyết định chỉnh đốn các trận địa chiến cho miền Nam Việt Nam trong khi củng cố khả năng chiến đấu cho họ. Sự giảm bớt vai trò của chúng ta sẽ hỗ trợ cho công luận trong nước Mỹ. Trong thời gian này, Nixon cũng để cho Kissinger tổ chức mật đàm càng nhanh càng tốt.
Bất kỳ chiến lược nào để giảm bớt mối đe dọa từ các chính sách xâm lược của Trung Quốc phải dựa trên sự đánh giá thực tế về mức tác động đòn bẩy của Hoa Kỳ và của các cường quốc bên ngoài khác đối với sự tiến hóa bên trong nội bộ Trung Quốc. Ảnh hưởng của những thế lực bên ngoài đó có giới hạn về cấu trúc, bởi vì đảng sẽ không từ bỏ các hoạt động mà họ cho là quan trọng để duy trì sự kiểm soát. Nhưng chúng ta quả thực lại có những khí cụ quan trọng, những khí cụ này hoàn toàn nằm ngoài sức mạnh quân sự và chính sách thương mại. Điều ấy là những phẩm chất “Tự do của người Tây phương” mà người Trung Quốc coi là điểm yếu, thực sự là những sức mạnh. Tự do trao đổi thông tin, tự do trao đổi ý tưởng là một lợi thế cạnh tranh phi thường, một động cơ tuyệt vời của sự cách tân và thịnh vượng. (Một lý do mà Đài Loan được xem là mối đe dọa đối với Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc, chính là vì nó cung cấp một ví dụ với quy mô tuy nhỏ nhưng lại hùng hồn về sự thành công của hệ thống chính trị và kin
Nửa tháng trước hiệp định Genève (20-7-1954), trong cuộc họp tại Liễu Châu (Quảng Tây, Trung Cộng), từ 3 đến 5-7-1954, thủ tướng Trung Cộng Châu Ân Lai khuyên Hồ Chí Minh (HCM) chôn giấu võ khí và cài cán bộ, đảng viên cộng sản (CS) ở lại Nam Việt Nam (NVN) sau khi đất nước bị chia hai để chuẩn bị tái chiến. (Tiền Giang, Chu Ân Lai dữ Nhật-Nội-Ngõa hội nghị [Chu Ân Lai và hội nghị Genève] Bắc Kinh: Trung Cộng đảng sử xuất bản xã, 2005, Dương Danh Dy dịch, tựa đề là Vai trò của Chu Ân Lai tại Genève năm 1954, chương 27 "Hội nghị Liễu Châu then chốt".) (Nguồn: Internet). Hồ Chí Minh đồng ý.
Đúng vậy, sau gần nửa thế kỷ năm nhìn lại vẫn thấy biến cố 30.04.1975 xảy ra quá bất ngờ đối với toàn thể dân VN chúng ta. Bằng chứng hiển nhiên là rất nhiều cấp lãnh đạo VNCH trong chánh quyền và trong quân đội không ngờ được nên đành phải bị bắt đi tù cải tạo cả hàng chục năm để rồi chết dần mòn trong rừng thiêng nước độc. Nói chi đến người dân bình thường thiếu thông tin của cả 2 miền Nam Bắc tất cả không ai cảm thấy hoặc đoán trước được chuyện sẽ xảy ra. Sự thực này chúng ta có thể đọc thấy rõ trên các tài liệu của 2 miền.
Chúng ta chỉ cần vài thập niên để có thể tạo dựng lại một nền kinh tế lành mạnh và hiệu quả nhưng e sẽ mất đến đôi ba thế hệ mới loại bỏ dần được những thói hư (và tật xấu) vừa nêu. Vấn đề không chỉ đòi hỏi thời gian mà còn cần đến sự nhẫn nại, bao dung, thông cảm (lẫn thương cảm) nữa. Nếu không thì dân tộc này vẫn sẽ tiếp tục bước hết từ bi kịch sang bi kịch khác – cho dù chế độ toàn trị và nguy cơ bị trị không còn.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.