Hôm nay,  

Những Giáo Điều Viễn Vông và Thực Trạng Xã Hội Đau Lòng

11/12/201200:00:00(Xem: 7853)
Ngày nay trong nước, mọi người đều có thể nhận thấy cái thành phần “cán bộ cộng sản tư sản” đang được thành hình lớn mạnh, cấu kết với các nhóm “làm ăn ăn chia với nhau” làm thành một giai cấp xã hội mới ngày càng lớn mạnh ở “nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam”.

Thành phần “cán bộ cộng sản tư sản” có thể xem như được khởi đầu từ những năm sau 75, sau khi chiến tranh Bắc Nam vừa chấm dứt, các lãnh đạo của đảng Cộng Sản Việt Nam mặc nhiên cho phép các cán bộ cao cấp của họ được quyền “chiếm đoạt nhà cửa và tài sản” ở miền Nam bằng nhiều thủ đoạn gian manh và vận chuyển tài sản về miền Bắc.

Sau đó, vì lý do bế tắc phát triển kinh tế xã hội, đảng phải cho ra mắt cái “chính sách Đổi Mới”, từ giữa thập niên 80, kèm theo cái gọi là “Kinh Tế Thị Trường Theo Định Hướng Xã Hội Chủ Nghĩa” ra sau thì đám cán bộ có chức có quyền, lại một dịp nữa, như mầm gặp phải được đất mầu mỡ nên sinh sôi nẩy nở, “cấu kết thao túng làm giàu”. Với quyền hạn cai trị ban hành, họ đã cấu kết với các nhóm “làm ăn ăn chia với nhau” một cách có hệ thống.

Họ tạo ra một giai cấp mới bao gồm gia đình và thân nhân của các đảng viên, các cán bộ có chức quyền cùng các đối tượng “cấu kết làm ăn” với họ. Với con số khoảng 3 triệu đảng viên hiện nay, số đẳng viên có chức quyền cùng các nhóm “làm ăn ăn chia với nhau” đang làm thành một giai cấp xã hội mới có được sự giàu sang phú quí với một đời sống rất sung túc khá giả bên cạnh các tiện nghi sử dụng thật xa xỉ xa hoa.

Trong khi đó, giới công nhân viên bình dân, bao gồm chính yếu gia đình của đại đa số quần chúng thuộc giới lao đông phổ thông, hay còn gọi là giới lao động bình dân ở nông thôn và thành thị, thì đang phải sinh sống trong một hoàn cảnh vô cùng khổ cực và thiếu thốn.

Đây quả thật là một thực trạng xã hội đau lòng. Bởi vì theo giáo điều mà chủ nghĩa xã hội phải vươn tới là một xã hội không có sự bất công và giới lao động công nhân viên phải là giai cấp được ưu tiên đãi ngộ.

Nhưng thực tế ở trước mắt thì mọi điều đang diển ra một cách trái ngược lại. Hiện nay, giới lao động dù có phải làm việc lam lũ đổ mồ hôi nước mắt từng ngày để kiếm miếng cơm manh áo thì cũng chỉ nhận được một đồng lương ba đồng ba cọc nên đang phải sống trong một tình cảnh vô cùng đói khổ và thiếu thốn vì thu nhập chưa đáp ứng được 50% của chi phí sinh hoạt.

Trong khi đó, thành phần có quyền lực với các nhóm “cấu kết làm ăn với nhau” thì không phải đổ mố hôi nước mắt hay công lao cực nhọc gì cả mà vẫn có được một đời sống xa hoa thừa mứa, nhỡn nhơ thụ hưởng sự giàu sang phú quí. Đây là một sự mâu thuẩn tột độ từ căn bản mà chắc là đảng Cộng Sản Việt Nam chỉ biết “thôi đành chấp nhận vậy thôi”.

Dù cố gắng biện bạch đến đâu đi nữa, các lãnh đạo của đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam hiện nay chắc cũng phải đã ngỡ ngàng trước thực trạng quá mâu thuẩn và đau lòng như vậy. Những giáo điều, lý thuyết, đề cương đảng vv…nay mới nhận thấy thật là quá viễn vông.

Cái xã hội mà họ đang kiến tạo ra hiện nay, không những không có cái “công bằng xã hội” như họ vẫn thường xuyên tuyên truyền, mà hơn nữa, “giai cấp lao động” mà họ vẫn thường nói là “giai cấp tiên phong” để xây dựng chủ nghĩa xã hội thì nay lại đang “thật sự bị bóc lột”.

Trước đây, sau năm 75, các cán bộ cao cấp của đảng vẫn thường biện bạch là “bản chất” của xã hội chủ nghĩa không phải là như vậy. Đó chỉ là “hiện tượng” trong “thời kỳ quá độ” tiến lên xã hội chủ nghĩa; rồi đây sẽ có một xã hội công bằng với đời sống ấm no hạnh phúc cho toàn dân.

Nhưng nay đã gần 40 năm rồi, mà thay vì cái xã hội công bằng với đời sống ấm no cho toàn dân, cái “xã hội phân hóa tạo ra bất công” mà đảng Cộng Sản Việt nam, do “vô tình kiến tạo”(?), đã thật sự thành hình, và ngày một thêm to lớn ra.

Giữa lúc các “chủ chốt của xã hội chủ nghĩa” ở Liên Sô đã phải thú nhận “thiên đường cộng sản không thể nào thực hiện được”, nghĩa là chỉ có trên lý thuyết và giáo điều mà thôi, nên đã cho cáo chung cái chế độ chuyên chế phi lý đó, thì đảng Cộng Sản Việt Nam, cũng vẫn còn bắt chước noi theo Trung Quốc mà cố chấp việc tham quyền cố vị để duy trì cái chế độ chuyên chế bằng cách “ cho thêm cái gia vị kinh tế thị trường” nên đành phải gánh chịu cái “hậu quả xã hội phân hóa” như vậy.

Vì rằng, để có được “thành quả” của mức tăng trưởng kinh tế hằng năm ở mực độ trên 5% thì cần phải vay vốn và thu hút đầu tư của ngoại quốc. Muốn vậy, thì phải “chèn ép” giới lao động, tạo ra yếu tố “lao động rẻ” bằng cách “dìm” mực lương tháng tối thiểu chỉ khoảng 50 đôla Mỹ, quá thấp so với các nước khác trong khối Asean đang ở khoảng 100 đôla Mỹ. Hậu quả của việc này là giới lao động trong nước phải điêu đứng trong cuộc sống mà không biết bao giờ mới thoát ra khỏi cái “tình trạng bị bóc lột” này.

Tình trạng đau lòng của những gia đình sống không đủ miếng cơm manh áo, dù đã được nói tới nhiều để lương tháng tăng thêm chỉ 5-10 đôla Mỹ ( thật ra vẫn còn quá thiếu thốn ) mà bàn cải không biết bao nhiêu lần trong cái quốc hội của đảng, để rồi vẫn cứ phải cứ nhì nhằng “để tính lại xem sao”.

Trong khi đó, “cái nhóm không nhỏ” của giới quyền lực “cấu kết làm ăn với nhau” đã lợi dụng sự “thiếu hiểu biết chuyên môn” của Bộ Chính Trị để mà vẽ vời ra biết bao cái “dự án hoang đường” với kinh phí hàng nghìn nghìn tỷ bạc đề rồi “vì được đảng (Bộ Chính Trị chấp thuận) giao phó cho làm” nên vẫn cùng nhau cấu kết “làm ăn ăn chia với nhau”, gây ra biết bao nợ nần chồng chất lên đầu cổ ngưới dân vô tội để rồi đám con cháu từ nay phải cùng nhau gồng lưng ra mà gánh trả suốt mấy đời về sau.

Như vậy thì những tội tình sai trái to lớn đó, đâu có ai ở nhóm chủ chốt của đảng phải chịu trách nhiệm. Cùng lắm là một hay vài chủ chốt chìa mặt ra trước cái quốc hội của đảng nói vài lời xin lỗi là xong chuyện.

Giữa lúc tình trạng “con bệnh” và các “mầm bệnh” đang thật trầm trọng như vậy, mà “tổng bí thư đảng” thì lại vẫn còn lơ mơ hay lú lẫn nói như chuyện thầy pháp úm-ba-la trừ tà…”Để ta… nhúm lữa lên, cho cháy từ củi khô đến củỉ tươi…làm cho bọn tà ma quĩ quái kia phải từ từ cải tà qui chánh…”. Còn “chủ tịch nước” thì la lên inh ỏi ..“Không phải một con sâu đâu…mà cả bầy sâu đó…cả dân tộc phải giúp chúng tôi..”. Cả một bầy sâu thì người dân ai ai cũng biết từ lâu rồi… nhưng làm chủ tịch nước mà sao lại không dám bắt sâu, hay là vì sợ sâu..cắn.

Suốt mấy năm qua, nói là để “chấn chỉnh đạo đức cán bộ”, “chấn chỉnh đảng”, “phòng chống tham nhũng” vv.., bao nhiêu nghị quyết này, nghị quyết kia đã đuợc đảng và quốc hội của đảng soạn thảo rồi nhất trí thông qua để thi hành, nhưng cái tình trạng suy đồi nêu trên vẫn tiếp diển như vậy, nếu không muốn nói là càng ngày càng lớn mạnh, đến nỗi “tổng bí thư đảng và chủ tịch nước” vẫn còn phải loay hoay mãi…chưa biết phải làm sao.

Chuyện đau lòng và đau buồn như vậy thì mọi người dân đều biết, nhưng nếu có ai lỡ lời nói ra thì sẽ bị công an đến bắt giữ và hãm hại. Bao nhiêu người tranh đấu cho tình trạng đất nước được tốt đẹp hơn, vì vậy, đang phải còn chịu khổ đau ở trong ngục tù cộng sản. Cái quốc hội của đảng thì bàn luận bao thứ chuyện ba lăng nhăng nhưng chẳng bao giờ thấy đoái hoài gì đến thân phận đau thương của những người này và gia đình của họ.

Những sự bất công và tệ hại đau lòng của một tình trạng xã hội như vậy hiện vẫn đang tiếp diển trong nước, nay đã chứng tỏ cho mọi người thấy rõ sự lừa bịp và phản bội của đảng Cộng Sản Việt Nam, nhất là đối với “giai cấp lao động”.

Vì miếng cơm manh áo, với sức ủng hộ của toàn dân, giới lao động cần phải mạnh dạn cùng nhau đứng lên đòi hỏi sự công bằng xã hội và quyền sống “không bị bóc lột” , dù có thể bị bọn cường quyền vô nhân tính đàn áp đi nữa.

Võ Ngọc Phước

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong tháng Hai vừa qua, cái chết đau thương, lẫm liệt của nhà đối kháng người Nga Alexei Navalny trong tù đã gây sầu thảm, phẫn nộ cho toàn cộng đồng tiến bộ nhân loại. Đối với người Việt Nam tiến bộ, nỗi đau lại càng sâu thêm khi trong ngày cuối cùng của tháng Hai, ngày 29, nhà cầm quyền độc tài Hà Nội bắt đi cùng lúc hai nhà đấu tranh kiên cường...
Ít lâu nay, vấn đề “bảo vệ an ninh quốc gia” được nói nhiều ở Việt Nam, nhưng có phải vì tổ quốc lâm nguy, hay đảng muốn được bảo vệ để tồn tại?
Xuất hiện gần đây trong chiến dịch tranh cử tổng thống, Donald Trump, ứng cử viên đảng Cộng hòa, đã lên tiếng đe dọa là sẽ không bảo vệ cho các đồng minh thuộc khối NATO trong trường hợp bị Nga tấn công. Ý kiến này đã dấy lên một cuộc tranh luận sôi nổi tại châu Âu, vì có liên quan đến việc răn đe Nga và ba kịch bản chính được đề cập đến khi Donald Trump trở lại Nhà Trắng vào năm 2025 là liệu Liên Âu có nên trang bị vũ khí hạt nhân chăng, Pháp có thể tích cực tham gia không và Đức nên có tác động nào.
Tôi không biết chính xác là Văn Trí đã đặt chân đến Đà Lạt tự lúc nào nhưng cứ theo như ca từ trong nhạc phẩm Hoài Thu của ông thì Cao Nguyên Lâm Viên ngày ấy vẫn hoang vu lắm. Ngoài “núi rừng thâm xuyên”, với “lá vàng rơi đầy miên man”, cùng “bầy nai ngơ ngác” (bên “hồ thu xanh biếc”) thì dường như không còn chi khác nữa! Từ Sài Gòn, khi tôi được bố mẹ “bế” lên thành phố vắng vẻ và mù sương này (vào khoảng giữa thập niên 1950) thì Đà Lạt đã bị đô thị hóa ít nhiều. Nơi đây không còn những “bầy nai ngơ ngác” nữa. Voi, cọp, heo rừng, beo, báo, gấu, khỉ, vượn, nhím, mển, gà rừng, công, trĩ, hươu, nai, trăn, rắn, sóc, cáo, chồn… cũng đều đã biệt tăm. Người Thượng cũng ở cách xa, nơi miền sơn cước.
Vi hiến có nghĩa là “vi phạm” hay đi ngược lại những gì Hiến Pháp (HP) quy định. HP không có gì là cao siêu hay quá bí ẩn. Hiến Pháp trong bản chất chỉ là một bộ luật. Sự khác biệt chỉ là: HP là một bộ luật nền tảng hay nôm na là “luật mẹ”. Không những không cá nhân hay hữu thể pháp lý nào trong xã hội, kể cả hành pháp (tức chính phủ) được quyền vi phạm HP, mà không một luật pháp nào của lập pháp (tức quốc hội) được quyền vi phạm HP cả...
Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ tiếp tục đi theo đường mòn Chủ nghĩa đã lu mờ trong thưc tế và thất bại trong hành động tại Đại hội đảng kỳ 14 vào tháng 1 năm 2026. Khẳng định này của ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư đảng là bằng chứng cho tính chai lỳ, chậm tiến và lạc hậu, không phải của riêng ông mà toàn đảng...
Thứ Bảy 24/2/2024 đánh dấu hai năm kể từ khi Nga phát động cuộc chiến tranh xâm lược toàn diện nước Ukraine. Cuộc xung đột đang lâm vào tình trạng bế tắc và ngày càng tàn khốc. Nhân dịp này ông Nick Schifrin, một phát thanh viên của kênh truyền hình PBS, đã tổ chức một buổi thảo luận bàn tròn về hiện tình của cuộc chiến, nó có thể đi đến đâu và chính sách của Hoa Kỳ đối với Ukraine sẽ ra sao. Hiện diện trong buổi thảo luận có các ông Michael Kofman, John Mearsheimer và bà Rebeccah Heinrichs...
Đôi lời từ tác giả: “Sẽ có nhiều người không thích bài viết này. Họ sẽ cảm thấy bị công kích và rằng thật bất công. Phản ứng càng mạnh mẽ càng cho thấy nỗi sợ hãi về chủng tộc đã cắm rễ sâu vào nền chính trị Hoa Kỳ, và sẽ tồn tại mãi.” Tầm quan trọng của vấn đề chủng tộc trong nền chính trị của chúng ta được thể hiện rõ ràng qua chiến dịch tranh cử tổng thống hiện tại. Khẩu hiệu (slogan) đình đám nhất là từ chiến dịch tranh cử của Donald Trump: “MAGA” – Make America Great Again (Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại). Ý của slogan này là Hoa Kỳ đã từng rất vĩ đại, nhưng đã và đang đánh mất hào quang của mình.
Sau 11 năm chống Tham nhũng (2013-2024) nhưng Tham nhũng cứ trơ ra cười vào mũi Đảng là tại sao?
Thời gian gần đây, những người thương vay khóc mướn ở Việt Nam thường đem vấn đề Chủ nghĩa Xã hội và đảng có quyền một mình lãnh đạo ra hù họa dư luận. Tuy nhiên, càng vênh váo và cù nhầy bao nhiêu lại càng lâm vào thế bí. Những bài viết không trả lời được câu hỏi: Ai đã trao quyền lãnh đạo cho Đảng, và tại sao Đảng sợ Dân chủ đến thế?
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.