Hôm nay,  

Việt Nam: Đảng Mê Ngủ, Nhà Nước Mê Chơi : Dân Chưa Tìm Ra Gạo, Hơi Đâu Nghe Chuyện Trên Trời?

18/07/200800:00:00(Xem: 9330)
Hoa Thịnh Đốn.- Đảng Cộng sản Việt Nam có thói quen bỏ chuyện lớn, làm to chuyện nhỏ để mê ngủ nhân dân quên đi những khó khăn trong cuộc sống hàng ngày.

Việc này đã được Nông Đức Mạnh, Tổng Bí thư đảng chứng minh thêm lần nữa khi khai mạc Hội nghị Trung ương đảng kỳ 7, từ  9 đến 17-7 (2008) để  thảo luận và thông qua các đề án về “Tăng cường sự lãnh đạo của Đảng đối với công tác thanh niên thời kỳ đẩy mạnh công nghiệp hoá, hiện đại hoá”; “Xây dựng đội ngũ trí thức trong thời kỳ đẩy mạnh công nghiệp hoá, hiện đại hoá đất nước, hội nhập kinh tế quốc tế”; “Vấn đề nông nghiệp, nông dân, nông thôn”.

Theo lời Mạnh, “Cũng tại Hội nghị này, Ban Chấp hành Trung ương sẽ nghe báo cáo, thảo luận và cho ý kiến về tình hình kinh tế - xã hội 6 tháng đầu năm, nhiệm vụ 6 tháng cuối năm 2008 và một số vấn đề khác.”

Đáng lẽ ra “tình hình kinh tế - xã hội”  phải được ưu tiên thảo luận mới đúng với hòan cảnh hiện nay của Việt Nam, vì đại đa số 87 triệu dân đang lâm vào cảnh chưa ăn bữa sáng đã lo đi tìm bữa tối để đối phó với tình trạng lạm phát lên cao gần 30 phần trăm, và nạn vật gía leo thang vô tội vạ đang vét sạch túi đồng lương chưa tiêu đã cạn.

Nhưng đảng của Hồ Chí Minh đã vô cảm trước hòan cảnh nghiệt ngã của người dân để ưu tiên thảo luận trong kỳ 7  việc tìm cách “Tăng cường sự lãnh đạo của Đảng đối với công tác thanh niên” để  “Bồi dưỡng thế hệ cách mạng cho đời sau.”

Mạnh nói : “ Tăng cường sự lãnh đạo của Đảng đối với công tác thanh niên lúc này chẳng những là trách nhiệm và tình cảm của Đảng, của thế hệ đi trước đối với thanh niên, mà còn nhằm bồi dưỡng thế hệ chủ nhân của hiện tại và tương lai đất nước, lực lượng xung kích trong xây dựng và bảo vệ Tổ quốc, một trong những nhân tố quyết định sự thành công của sự nghiệp công nghiệp hoá, hiện đại hoá đất nước, hội nhập quốc tế, xây dựng và bảo vệ Tổ quốc Việt Nam xã hội chủ nghĩa.”

Rõ ràng là Mạnh đã chỉ biết đặt quyền lợi  của thiều số  trên 3 triệu đảng viên trên quyền lợi bức thiết của 84 triệu dân còn lại.

Vấn đề vô bổ  thứ hai là việc “Xây dựng đội ngũ trí thức trong thời kỳ đẩy mạnh công nghiệp hoá, hiện đại hoá đất nước, hội nhập kinh tế quốc tế.”

Tại sao cho đến bây giờ, sau hơn 20 năm Đổi mới, đảng CSVN mới biết mở mắt nhận ra vào trò quan trọng của đội ngũ trí thức trong việc xây dựng đất nước " Nhưng ai cũng biết đảng này chỉ trông vào Trí thức khi họ có nhu cầu để tồn tại như đã chứng minh trong thời kỳ tiền và hậu “Cách mạng Tháng Tám” 1945.
Khi đã nắm được chính quyền, củng cố được vị trí chính trị và quân sự thì Trí thức lần lượt bị loạI ra rìa, và các Đảng phái Cách mạng không là đồng minh với Hồ Chí Minh cũng  lần lượt bị triệt hạ như lịch sử đã  làm chứng.

Nạn nhân sau cùng trong chuỗi dài lịch sử “vắt chanh bỏ vỏ” của đảng CSVN là Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam và Chính phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hòa Miền Nam Việt Nam (CMLTCHMNVN) của tổ chức này đã bị “loại khỏi chính trường không kèn không trống năm 1976”, chỉ sau một năm quân Cộng sản miền Bắc, được Nga – Tầu yểm trợ, chiếm và thống trị miền Nam.

Hai nhân chứng Trương Như Tảng, Bộ trưởng Tư Pháp và  Bà Bác sỹ Dương Quỳnh Hoa, Thứ trưởng  Bộ Y tế của Chính phủ CMLTCHMNVN đã quay lưng chửi lại đảng CSVN như thế nào, sau 1975, vẫn còn rành rành ra đấy.

Vậy mọi người có thể đọc được gì trong “tư tưởng của đảng” khi  Nông Đức Mạnh tuyên bố trước Hội nghị 7 : “Trước sự chuyển biến nhanh chóng của tình hình quốc tế và trong nước, trí thức ngày càng giữ vai trò quan trọng đối với sự phát triển của đất nước và đang đứng trước những đòi hỏi cao và yêu cầu mới, cả thời cơ lớn và những thách thức gay gắt. Đảng cần tiếp tục đổi mới, nâng cao năng lực lãnh đạo đối với trí thức. Chúng ta phấn đấu để đến năm 2020, xây dựng được đội ngũ trí thức có chất lượng cao, số lượng đông đảo và cơ cấu hợp lý, từng bước tiến lên ngang tầm với trình độ của trí thức trong khu vực và thế giới. Gắn bó vững chắc giữa Đảng với trí thức, giữa trí thức với Đảng, bồi đắp khối đại đoàn kết toàn dân tộc trên nền tảng liên minh công - nông – trí.”

Thì ra, chỉ khi đối mặt với nhu cầu của hội nhập với Thế giới văn minh và đứng trước sự thay đổi qúa mau của khoa học và kỹ thuật  lãnh đạo đảng CSVN mới nhận thấy họ cần phải có sự tiếp tay của đội ngũ Trí thức, những người có học, biết suy nghĩ phóng khóang và  nhìn xa hơn lớp cán bộ, đảng viên bảo thủ.
Nhưng đảng vẫn còn coi thường, hạ thấp để “cai trị” trí thức nên  Mạnh đã  đặt Trí thức đứng sau cùng, dưới cả Công nhân và Nông dân (Công-Nông-Trí).

Thuở xưa, Cha Ông ta  không bao giờ dám đặt hàng Sỹ  đứng sau lưng các thành phần khác trong xã hội nên mới  sắp theo thứ tự Sỹ-Nông-Công-Thương để tỏ lòng ngưỡng mộ và tôn trọng nhân tài.

Vì thái độ coi Trí thức không bằng  đảng viên nên dù nhiều nơi đã trải thảm đỏ để mời sinh viên giỏi ra trường về làm việc vẫn rất ít người hưởng ứng.

Ngay cả công chức-chuyên viên đang làm việc cho Nhà nước cũng phải bỏ việc chạy qua các công ty tư nhân hay nước ngoài, hoặc tự làm để có đồng lương khá hơn số lương chết đói của nhà nước và thái độ coi thường trí thức của các Thủ trưởng, Giám đốc ít học  của đảng.

Một bài báo trong nước ngày 17/06/2008 viết : “Chỉ trong một thời gian ngắn, các quận huyện, sở ngành trên địa bàn Thành Phố Hồ Chí Minh phải đối mặt với sự ra đi của nhiều cán bộ công chức (CBCC) thạo việc. Trong một báo cáo gửi Bộ Nội vụ mới đây, Phó Chủ tịch Thường trực UBND TP Nguyễn Thành Tài thống kê:  từ tháng 7-2003 đến tháng 12-2007, TPHCM có 6.422 CBCC, viên chức thôi việc. Trong đó khối quản lý nhà nước (kể cả CBCC xã-phường): 698 người; khối sự nghiệp Giáo dục: 3.034 người; khối sự nghiệp Y tế: 849 người và sự nghiệp khác là 1.841 người. Đây là con số thống kê chưa đầy đủ.”

Nhiều Trí thức trong nước đã công khai than phiền họ không được giao công việc với sở trường chuyên môn của họ, hoặc được giao thì lại không đủ phương tiện làm việc. Ngoài ra, thủ tục làm việc qua hệ thống quan liêu, bè phái  và thủ tục hành chính rườm rà của đảng và nhà nước còn là một gánh nặng khác đối với đội ngũ trí thức nên mức đóng góp rất kém so với nhu cầu.

Tình trạng này cũng được Mạnh nhìn nhận trong diễn văn khai mạc kỳ họp 7: “Tuy nhiên, số lượng, chất lượng và cơ cấu của đội ngũ trí thức chưa đáp ứng được yêu cầu của sự phát triển. Số chuyên gia đầu ngành còn thiếu, đội ngũ kế cận hẫng hụt. Trong nước chưa có nhiều tập thể khoa học mạnh. Hoạt động nghiên cứu khoa học còn nhiều mặt thiếu gắn bó mật thiết với thực tiễn. Các thành tựu nghiên cứu và ứng dụng đạt được rất đáng trân trọng, song so với tầm thế giới và khu vực còn khoảng cách khá xa. Công tác xây dựng đội ngũ trí thức có nhiều kết quả, nhưng cũng còn không ít hạn chế, khuyết điểm.”

NGƯỜI CẦY MẤT RUỘNG

Vấn đề thứ ba được thảo luận tại Hội nghị 7 là vấn đề “nông nghiệp, nông dân, nông thôn”, nhưng tại sao phải đợi đến khi nông dân mất ruộng cầy cho các khu công nghiệp mở mang bừa bãi, cho các sân Golf kiếm tiền khách nước ngoài và Tư bản đỏ;  sau nhiều cuộc khiếu kiện chiếm đất, oan sai dai dẳng và sau khi nông dân buộc phải bỏ nghề nông đi làm nghề khác  thì đảng mới thấy nguy cơ có ngày nông dân nổi loạn "

Hãy nghe Bà Phạm Thị Chi Lan, nguyên Phó Chủ tịch Phòng Thương mại và Công nghiệp Việt Nam (VCCI)  nói với Báo Đại Đòan Kết ngày 14-7-2008 : “ Bây giờ, nếu đem so thu nhập của người nông dân với các ngành nghề khác rõ ràng có một khoảng cách khá xa. Như ở Thái Bình, hơn 40% nông dân bỏ ruộng để đi làm việc khác. Thu nhập một hộ một năm khoảng 15 đến 20 triệu trong khi đi làm ngoài nhiều khi thu nhập có thể cao gấp vài ba lần. Tôi thấy bây giờ, ở các vùng nông thôn, lực lượng lao động trẻ bỏ làng đi nhiều quá. Ở quê chỉ còn lại người già, phụ nữ và trẻ em. Họ không thể đủ sức làm tăng năng suất, do vậy sản lượng lại càng thấp. Mà sản lượng thấp thì phải nhập. Đó chính là cái vòng luẩn quẩn.”

Vì vậy, cuộc thảo luận tại Hội nghị 7 của đảng CSVN về “nông nghiệp, nông dân, nông thôn” chẳng qua cũng chỉ nhằm xoa dịu những bất mãn đã tràn đầy ly của nông dân.

Mạnh nhìn nhận những khuyết điểm đó khi nói : “Tuy nhiên, thành tựu đạt được chưa tương xứng với tiềm năng, lợi thế và yêu cầu phát triển, vẫn tồn tại nhiều khó khăn, yếu kém, khuyết điểm. Nông nghiệp phát triển kém bền vững, sức cạnh tranh thấp, chưa phát huy tốt các nguồn lực; chuyển dịch cơ cấu và đổi mới cách thức sản xuất còn chậm, phổ biến vẫn là sản xuất nhỏ, phân tán. Công nghiệp, dịch vụ nông thôn phát triển chậm, thiếu quy hoạch, quy mô nhỏ, chưa thúc đẩy mạnh mẽ chuyển dịch cơ cấu kinh tế và lao động ở nông thôn. Các hình thức tổ chức sản xuất chậm đổi mới, chưa đáp ứng yêu cầu giải phóng nguồn lực, thúc đẩy phát triển sản xuất hàng hoá ở nông thôn. Nông thôn phát triển thiếu quy hoạch, kết cấu hạ tầng kinh tề - xã hội còn yếu, môi trường ngày càng ô nhiễm, khả năng thích ứng, đối phó với thiên tai còn hạn chế. Đời sống vật chất và tinh thần của cư dân nông thôn còn thấp, chênh lệch giàu nghèo đang có xu hướng doãng ra; số hộ nghèo còn lớn; phát sinh nhiều vấn đề xã hội bức xúc.”

Như vậy đảng của Mạnh đã biết nông dân và nhân dân lao động đang phải bươn chải để sống còn như thế nào trong hòan cảnh của nền kinh tế đang bị đe dọa tụt hậu. Nhưng nếu chỉ nói cho mát lòng dân để hy vọng dân sẽ quên khi đói thì dù có xây dựng được mấy thế hệ Thanh niên nối nghiệp, hay có đào tạo được thêm mấy trăm ngàn Trí thức sẵn sàng làm tay sai cho đảng thì nông dân vẫn còn xa với ruộng, công nhân vẫn chưa thoát khỏi  kiếp lao động làm tôi cho nước ngoài.

Đã đến lúc đảng thức dậy chưa hay còn mê ngủ để cho Nhà nước rong chơi lãng phí với đồng tiến đóng thuế của dân " -/-

Phạm Trần
(07/08)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong tháng Hai vừa qua, cái chết đau thương, lẫm liệt của nhà đối kháng người Nga Alexei Navalny trong tù đã gây sầu thảm, phẫn nộ cho toàn cộng đồng tiến bộ nhân loại. Đối với người Việt Nam tiến bộ, nỗi đau lại càng sâu thêm khi trong ngày cuối cùng của tháng Hai, ngày 29, nhà cầm quyền độc tài Hà Nội bắt đi cùng lúc hai nhà đấu tranh kiên cường...
Ít lâu nay, vấn đề “bảo vệ an ninh quốc gia” được nói nhiều ở Việt Nam, nhưng có phải vì tổ quốc lâm nguy, hay đảng muốn được bảo vệ để tồn tại?
Xuất hiện gần đây trong chiến dịch tranh cử tổng thống, Donald Trump, ứng cử viên đảng Cộng hòa, đã lên tiếng đe dọa là sẽ không bảo vệ cho các đồng minh thuộc khối NATO trong trường hợp bị Nga tấn công. Ý kiến này đã dấy lên một cuộc tranh luận sôi nổi tại châu Âu, vì có liên quan đến việc răn đe Nga và ba kịch bản chính được đề cập đến khi Donald Trump trở lại Nhà Trắng vào năm 2025 là liệu Liên Âu có nên trang bị vũ khí hạt nhân chăng, Pháp có thể tích cực tham gia không và Đức nên có tác động nào.
Tôi không biết chính xác là Văn Trí đã đặt chân đến Đà Lạt tự lúc nào nhưng cứ theo như ca từ trong nhạc phẩm Hoài Thu của ông thì Cao Nguyên Lâm Viên ngày ấy vẫn hoang vu lắm. Ngoài “núi rừng thâm xuyên”, với “lá vàng rơi đầy miên man”, cùng “bầy nai ngơ ngác” (bên “hồ thu xanh biếc”) thì dường như không còn chi khác nữa! Từ Sài Gòn, khi tôi được bố mẹ “bế” lên thành phố vắng vẻ và mù sương này (vào khoảng giữa thập niên 1950) thì Đà Lạt đã bị đô thị hóa ít nhiều. Nơi đây không còn những “bầy nai ngơ ngác” nữa. Voi, cọp, heo rừng, beo, báo, gấu, khỉ, vượn, nhím, mển, gà rừng, công, trĩ, hươu, nai, trăn, rắn, sóc, cáo, chồn… cũng đều đã biệt tăm. Người Thượng cũng ở cách xa, nơi miền sơn cước.
Vi hiến có nghĩa là “vi phạm” hay đi ngược lại những gì Hiến Pháp (HP) quy định. HP không có gì là cao siêu hay quá bí ẩn. Hiến Pháp trong bản chất chỉ là một bộ luật. Sự khác biệt chỉ là: HP là một bộ luật nền tảng hay nôm na là “luật mẹ”. Không những không cá nhân hay hữu thể pháp lý nào trong xã hội, kể cả hành pháp (tức chính phủ) được quyền vi phạm HP, mà không một luật pháp nào của lập pháp (tức quốc hội) được quyền vi phạm HP cả...
Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ tiếp tục đi theo đường mòn Chủ nghĩa đã lu mờ trong thưc tế và thất bại trong hành động tại Đại hội đảng kỳ 14 vào tháng 1 năm 2026. Khẳng định này của ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư đảng là bằng chứng cho tính chai lỳ, chậm tiến và lạc hậu, không phải của riêng ông mà toàn đảng...
Thứ Bảy 24/2/2024 đánh dấu hai năm kể từ khi Nga phát động cuộc chiến tranh xâm lược toàn diện nước Ukraine. Cuộc xung đột đang lâm vào tình trạng bế tắc và ngày càng tàn khốc. Nhân dịp này ông Nick Schifrin, một phát thanh viên của kênh truyền hình PBS, đã tổ chức một buổi thảo luận bàn tròn về hiện tình của cuộc chiến, nó có thể đi đến đâu và chính sách của Hoa Kỳ đối với Ukraine sẽ ra sao. Hiện diện trong buổi thảo luận có các ông Michael Kofman, John Mearsheimer và bà Rebeccah Heinrichs...
Đôi lời từ tác giả: “Sẽ có nhiều người không thích bài viết này. Họ sẽ cảm thấy bị công kích và rằng thật bất công. Phản ứng càng mạnh mẽ càng cho thấy nỗi sợ hãi về chủng tộc đã cắm rễ sâu vào nền chính trị Hoa Kỳ, và sẽ tồn tại mãi.” Tầm quan trọng của vấn đề chủng tộc trong nền chính trị của chúng ta được thể hiện rõ ràng qua chiến dịch tranh cử tổng thống hiện tại. Khẩu hiệu (slogan) đình đám nhất là từ chiến dịch tranh cử của Donald Trump: “MAGA” – Make America Great Again (Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại). Ý của slogan này là Hoa Kỳ đã từng rất vĩ đại, nhưng đã và đang đánh mất hào quang của mình.
Sau 11 năm chống Tham nhũng (2013-2024) nhưng Tham nhũng cứ trơ ra cười vào mũi Đảng là tại sao?
Thời gian gần đây, những người thương vay khóc mướn ở Việt Nam thường đem vấn đề Chủ nghĩa Xã hội và đảng có quyền một mình lãnh đạo ra hù họa dư luận. Tuy nhiên, càng vênh váo và cù nhầy bao nhiêu lại càng lâm vào thế bí. Những bài viết không trả lời được câu hỏi: Ai đã trao quyền lãnh đạo cho Đảng, và tại sao Đảng sợ Dân chủ đến thế?
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.