Hôm nay,  

Dù Trần Truồng, Đói Rét...

11/03/200900:00:00(Xem: 5870)
DÙ TRẦN TRUỒNG, ĐÓI RÉT...
Chu Tất Tiến
Theo lời hát mà con vẫn tâm đắc, "dù trần truồng, đói rét; dù khổ đau; con vẫn ngợi khen Người", mỗi sáng, khi con vừa thức dậy, việc đầu tiên mà con làm là quỳ xuống, dâng lên Chúa lời cảm tạ đầu ngày. Con cảm ơn Chúa vì vừa mở mắt, con vẫn nhìn thấy ánh sáng, thấy căn phòng và những vật dụng chung quanh quen thuộc. Con thấy hạnh phúc vì con hơn những người khiếm thị; họ chỉ mong được nhìn thấy một khuôn mặt thân quen, như Mẹ, như Cha, một lần trong đời; nhưng đã không được.
Bước xuống giường một bước, con cảm tạ Chúa vì con vẫn còn đi được; không như những người con quen, biết, họ phải ngồi xe lăn, hoặc không thể xử dụng đôi chân được nữa. Có biết bao người phải nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, chỉ có một vùng trắng ngắt, thèm khát được chạy nhẩy một lần trên đường phố; hoặc hơn nữa, thèm chạy về vùng đất tuổi thơ, có mận, có mơ, có những trái khế vàng ánh, đung đưa, gợi nhớ. Có những người nằm mơ được đạp xe đạp, áo sơ mi trắng học trò, áo dài trắng thơ hay tím Huế, bên cạnh những thằng bạn, con bạn; vừa đạp xe vừa mút kem, hay tung ra những câu chuyện tiếu lâm, những lời bình phẩm về những thằng - con "cù lần lửa" khác trong lớp, rồi cười tung ra như pháo nổ.
Uống một ly nước lạnh đầu ngày, con cảm tạ Chúa vì con vẫn còn khả năng rót nước, uống nước một mình, không phải rên rỉ, nhờ đến ai, xin một ly nước. Những lần đi thăm các nhà dành cho người liệt bại, người không còn đủ sức khỏe, và không có ai chăm sóc mà người ta gọi là nhà "nursing home" nhà "hưu dưỡng", con thấy có những người đau khổ nhờ người khỏe mạnh cho một ly nước với một giọng nói buồn bã. Họ không còn mong muốn một ly ruợu Champagne, hay Johny Walker, hay một ly vang đỏ, mà chỉ mong mỗi ngày được tự rót cho mình một ly nước. Niềm mơ ước giản dị đó, họ cũng không làm được.
Khi ngồi bên bàn làm việc, con cũng cảm tạ Chúa vì con vẫn còn minh mẫn, làm việc và suy nghĩ, không cần có sự hiện diện của ai, không cần ai thăm hỏi. Con nhớ một lần đi thăm nhà hưu dưỡng, gặp một cụ ông, đã từng là Giám Đốc Ngân Hàng, nay ngồi xe lăn, cạnh chiếc bàn nhỏ, trên đó, có một tấm bìa và những con chữ A, B, C rời rạc. Cụ run rẩy sắp xếp từng chữ thành một câu ngắn ngủi nhưng đầy nuớc mắt: "Ông đến thăm, tôi cảm ơn lắm." Bên cạnh cụ, có một nhóm khoảng năm, sáu vị cũng ngồi xe lăn, cả cụ ông lẫn cụ bà, và cũng có cả một bà mới trên sáu mươi, ngồi yên lặng nhìn chúng con nói chuyện và chia xẻ với các cụ. Tuy các cụ không nói nhiều, và có thể cũng không nói được, trong ánh mắt của các cụ, là những lời cám ơn một ngày, một giờ có người đến thăm. Chắc trong tâm tưởng các cụ đầy ắp những kỷ niệm của những ngày tung tăng, chạy nhẩy, đi thăm người yêu, đến nhà thằng bạn, con bạn, hoặc nếu có cụ nào từng "quậy" như con, lại nhớ đến ngày leo rào tường học, nhẩy ra ngoài, trốn một lớp có ông Thầy dậy Anh Văn hay "phe" với học trò gái, hoặc một ông Thầy Toán khó tính..
Con cũng cảm tạ Chúa vì cho đến hôm nay, con vẫn còn đi thăm người ta mà không cần ai thăm mình. Trong những căn nhà gọi là Hưu Dưỡng đó, con thấy không ít thanh niên nam, nữ, đã nằm đấy nhiều năm rồi. Có người nằm từ tuổi thanh niên, bây giờ đã râu ria đầy miệng. Có cô thiếu nữ kia, rất xinh đẹp, nhưng chỉ biết mở mắt nhìn lên trần từ mươi mười năm rồi. Họ đã có một thời bay bướm, hoa lá, chỉ biết yêu và mơ, nhưng một giây phút định mệnh cay nghiệt đã đến, hất họ tung lên không, rơi xuống, trong xe hơi của họ, hay ngoài đường phố, đầu đập vào sắt, vào xi măng, và thế là hết... Chấm dút hoa mộng. Chấm dứt yêu thương, chỉ còn một nỗi mong Thần Chết đến rước đi...
Con cũng cảm tạ Chúa, vì con còn gia đình, còn những người con chung quanh, cho dù chúng có ở xa, nhưng vẫn liên lạc gần gũi, không như ông kia, khoảng trên sáu mươi, ngồi xe lăn, vừa thấy con đến, lập tức lên tiếng:
-Ông chở tôi ra bến xe Cần Thơ đi!
Con đến, đẩy xe ông đi vòng chung quanh. Ông cứ thúc giục:
-Nhanh lên! Nhanh lên! Con tôi nó bảo chờ tôi ở bến xe Cần Thơ đó!
Khi tôi ra tới gần cửa chính, ông vui mừng chỉ tay vào cánh cửa kính:
-Đó, bến xe Cần Thơ đó! Con tôi nói nó chờ tôi ở đây!
Rồi ông yên lặng. Một lúc sau, ông cúi đầu:
-Thôi, ông chở tôi về. Nó lại bận rồi!
Lạy Chúa! Nước mắt con chẩy ra dàn dụa. Con ông đã không đến từ nhiều năm nay rồi. Nó đã bỏ ông vào cái nhà già này như vất một túi rác, rồi đi mất, biệt tăm biệt tích. Giờ này, nó đang vui cười bên vợ con nó, bên ly ruợu, ly cà phê, hoặc đang trong đám bạc, say sưa với tiền, mà quên rằng có một người cha đã từng nâng niu nó, bồng ẵm trên tay, hôn hít nó cũng rất say sưa...Người cha ấy đã đưa nó đi học những con chữ đầu đời, đã chở nó trên xe đạp, đã cầm tay nó để tập viết những con số, đã tạo cho nó một tương lai, để ngày hôm nay, nó dùng những con số ấy mà tính toán tiền nong với vợ, con, bạn, và casinô...

Vì thế, so với ông, con thật là kẻ hạnh phúc. Con cảm tạ Chúa vì không cần(hay chưa cần) phải nhờ ai đẩy xe lăn đi kiếm bến xe Sàigòn...
Nếu con muốn, con có thể mua vé máy bay trở về thăm lại những con đường quê hương thân yêu, con có thể hít thở hương ngọc lan, dạ lý hương, hay tô canh hoa Thiên Lý, canh hoa mướp, những món ăn mà con yêu thích ngày xưa. Con không cần phải nhờ ai đẩy xe mới tới được những nơi đó. Bây giờ, thì con chưa về, vì con không thích phải nhìn thấy những bin-đinh cao ngất, đầy mầu sắc, những sân gôn xanh mướt tận chân trời, những chiếc xe bóng lộn chạy vòng vèo bên cạnh những mẹ già, ngồi dúm dó bên nải chuối đã khô, bên ly chè nguội lạnh. Cũng bên cạnh đó, các em bé đánh giầy, bán vé xố, quên mất rằng mình có tuổi thơ. Xa hơn một chút, rẽ vào trong ngõ, thấy mấy em gái, khuôn mặt thơ ngây, đứng lấp ló bán hàng với bàn tay trơ. Trên tay các em không có hàng, vì hàng hóa mà các em muốn bán là chính thân thể khô cằn của em.
Lạy Chúa,
Khi nghĩ về những sự đau khổ, bất công đó, con hiểu rằng, có những điều xẩy ra trên trái đất này, mà con người không thể hiểu được. Con nhớ có một câu chuyện, đọc được đâu đó, có thể từ tòa giảng nhà thờ, về một vị Thánh kia cứ mãi suy tư về số phận con người chìm nổi trong ý định của Thiên Chúa. Ngày nào ông cũng tản bộ gần bãi biển, ngắm sóng vỗ, nhìn chim trời, và suy nghĩ tại sao lại có những mảnh đời khốn khổ, tại sao lại có những cuộc đời cực sang, cực quý, tại sao lại có sự cách biệt cùng cực giữa con người với con người. Sao có Sống" Sao có Chết" Một buổi kia, ông thấy một em bé, ngồi trên bãi cát, thận trọng dựng một ngôi nhà trên cát, làm đi làm lại, nhưng không thể nào hoàn tất được, vì cứ sau khi em làm gần xong, lại có một cơn sóng cuốn tới, làm trôi đi công trình của em. Vị Thánh tiến lại gần, hỏi em:
-Sao em cứ làm mãi một công việc vô ích thế" Sóng tới, sẽ làm công trình của em tan biến"
Em bé ngẩng đầu nhìn ông, nói:
-Suy nghĩ về việc Chúa làm cũng như thế mà thôi. Mãi mãi không bao giờ hiểu được đâu.
Nói xong, em bé biến mất.
Vị Thánh mới giật mình, tỉnh ngộ, và hiểu rằng, việc cai quản vũ trụ này có muôn vàn phức tạp, mà trí thức giới hạn của con người sẽ chỉ là sự giao thoa ngàn đời của cát và sóng, khi nghĩ về lý do tại sao Chúa lại làm thế này hay thế khác.
Vì thế, con vẫn cảm tạ Chúa với tất cả những gì Chúa cho con hôm nay, cũng như những gì Chúa "không" cho con hôm nay. "Tri túc, đãi túc, tiện túc, hà thời túc". Cứ cho là đủ, thì mọi việc coi như đủ. Ngược lại với sự giới hạn của tri thức, lòng ham muốn của con người lại bao la như biển sâu, không bao giờ cạn. Cho nên, dù cho cuộc sống của con vẫn còn nhiều điều không thỏa mãn, dù cho chung quanh con còn dẫy đầy vấn nạn, những thiếu thốn, bất công, chán nản, mỏi mệt, thậm chí đôi khi còn tuyệt vọng nữa, nhưng con vẫn cám ơn Chúa, khi nghĩ lại suốt bao năm qua, con đã nhận biết bao ơn của Người, từ suy nghĩ, hiểu biết, thông cảm, chia xẻ, đến sức khỏe và năng lực. Không kể những ơn vật chất, các kỷ niệm vui tươi chất đầy trong kho ký ức đã là những dấu ấn mãi mãi khiến con phải tạ ơn Người. Nhất là ơn Yêu Đời và Yêu Người - dù người không yêu ta. Cho nên, khi kẻ mà chúng con gọi là kẻ "xấu", vì lý do nào đó, mà tấn công con với ác ý mỗi ngày, con vẫn không ghét họ, bởi họ cũng chỉ là những tạo vật và dụng cụ trong bàn tay Thiên Chúa. Chỉ vì "quan niệm" mà con người đặt ra, mới có "kẻ xấu" và "người tốt". Chỉ vì họ sinh trưởng trong môi trường như thế, học hành như thế, quen biết như thế,  nên họ mới có những cử chỉ, hành vi thiếu thân thiện như vậy. Với con, nếu có ánh sáng thì phải có bóng tối, có ban ngày thì phải có ban đêm. Bên cạnh con cờ đỏ, có quân cờ đen. Tất cả triệu, tỷ con người cũng chỉ là những con cờ trong ý niệm bao la của Thiên Chúa. Kẻ này đi lên, thì kẻ kia phải lùi xuống. Tiền bạc, nếu dồn vào tay nhóm người này, thì những người kia phải thiếu. Danh vọng, nếu người này chiếm, thì kẻ khác lại hư không.
Vì thế, con vẫn cảm tạ Chúa qua tất cả những gì con có và con không có.
Cảm tạ Chúa đã cho con nở những nụ cười. Cảm tạ Chúa đã làm cho con dàn dụa nước mắt; không chẩy nước mắt, con không thấy giá trị của nụ cười. Ngày hôm nay, con còn đi lại được, nhìn đời được, làm việc được, con vẫn vui sướng mà cất lời Tạ Ơn Chúa. Con chỉ muốn xin Chúa một điều đơn giản: cho mọi người biết "Thương Yêu" nhau, để bớt đi ân hận, khi ngày Tận Thế của từng cá nhân đến. Lúc mà người ta không còn di chuyển được, không còn cử động được, hơi thở ngưng, tim nghỉ vĩnh viễn, ngày "Tận Thế" của một cá nhân đã hiện diện.
Với con, nếu ngày ấy, thì coi như một cuộc đời đã hoàn tất, một con cờ đen hay đỏ đã bị bỏ ra ngoài cho con cờ khác tiến lên. Thế hệ sau sẽ đi tiếp những đoạn đường mà thế hệ trước dở dang, mãi mãi cho đến khi bàn cờ này được Thiên Chúa xếp lại và tất cả các con cờ đi vào một cõi đời đời: Cõi Tình Yêu Bất Tận.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trời mưa thì buồn. Trời nắng thì vui. Mưa nhiều quá gây lụt lội, trở thành thảm cảnh. Nắng quá độ gây khô hạn, cháy mùa màng, gây đói khổ. Gọi là thiên tai. Có nghĩa thảm họa do trời gây ra. Hoặc chữ “thiên” đại diện cho thiên nhiên. Nhưng gần đây, vấn nạn khí hậu biến đổi, gây ra nhiều “thiên tai” có thể gọi lại là “thiên nhân tai,” vì con người góp phần lớn tạo ra khốn khổ cho nhau. “Thiên nhân tai,” nghe lạ mà có đúng không? Nguyên nhân chính gây ra biến đổi khí hậu là hiệu ứng nhà kính. Một số loại khí trong bầu khí quyển bao quanh trái đất hoạt động hơi giống như gương kính trong nhà kính, giữ nhiệt của mặt trời và ngăn nó trở lại không gian, gây ra hiện tượng nóng lên cho toàn cầu. Nhiều loại khí nhà kính này xuất hiện một cách tự nhiên, nhưng các hoạt động của con người đang làm tăng nồng độ của một số loại khí này trong khí quyển, cụ thể là: Cacbon dioxit (CO2), khí mê-tan, nitơ oxit, khí florua
Tuy lịch sử không nói đến, nhưng nếu chịu khó lục lọi đây đó, người ta sẽ tìm ra một giai thoại khá thú vị về việc bản Tuyên ngôn Độc lập của Việt Nam được Hồ Chí Minh soạn thảo và đọc trong buổi lễ trước công chúng tại vườn hoa Ba Đình (nay là Quảng trường Ba Đình) ngày 2 tháng 9 năm 1945. Theo tường thuật của nhà báo Hồng Hà trên báo Cứu Quốc của Việt Minh, ông Nguyễn Hữu Đang là người đọc chương trình buổi lễ và giới thiệu Chính phủ Lâm thời cùng chủ tịch Chính phủ đọc Tuyên ngôn Độc lập. Ông Nguyễn Hữu Đang là Trưởng ban Tổ chức Lễ đài, ông chính là người đứng trước micro giới thiệu: “Thưa đồng bào... Đây là Chủ tịch Chính phủ Lâm thời Hồ Chí Minh.” Nói xong, ông lùi lại, nhường micro cho Hồ Chí Minh.
Quán bún bò 199 là chỗ dựa tài chính vững chắc giúp ông Lâm Kim Hùng (66 tuổi, Đồng Nai) nuôi hàng chục sinh viên nghèo hiếu học. Quán của ông vừa là nơi ăn ở miễn phí vừa là nơi tạo công ăn việc làm cho các bạn kiếm thêm thu nhập…May mắn trong việc kinh doanh, quán bún bò mang lại nguồn thu nhập ổn định. Thế nhưng, vì sống một mình, nên khoảng lợi nhuận ấy quá dư giả so với cuộc sống bình thường của ông. Nhận thấy cứ để dành tiền mãi cũng chẳng được gì nên ông quyết định giúp đỡ cho những người có hoàn cảnh khó khăn.
Đảng CSVN đang rối beng lên về tình trạng cán bộ tham nhũng quyền lực, nhưng lại đùn đẩy trách nhiệm cho nhau khiến dân te tua. Tình trạng này được báo của Trung ương đảng “vạch áo cho người xem lưng” cả trong hai lĩnh vực...
Số lượng người nhập cư trái phép vào Hoa Kỳ cao kỷ lục đang khiến cho hệ thống nhập cư vốn đã quá tải càng thêm phần căng thẳng. Dữ liệu mới đây của chính phủ cho thấy các viên chức biên phòng đã thực hiện 2.05 triệu vụ bắt giữ trong năm tài chánh kết thúc vào tháng 9. Đây là năm thứ hai liên tiếp mà số vụ bắt giữ như vậy cao hơn 2 triệu. Trong quá khứ, các con số tăng và giảm dựa trên những thay đổi quan trọng về kinh tế và chính sách, như các đợt suy thoái kinh tế và siết chặt biên giới trong thời kỳ đại dịch. Nhưng chưa bao giờ số vụ bắt giữ vượt quá 1.7 triệu, và cũng chưa bao giờ duy trì ở mức cao như vậy trong mấy năm liên tục.
Hai việc đang làm cho Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng mất ăn mất ngủ là “tình trạng xa rời Chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh” và “tham nhũng quyền lực” ngay trong hàng ngũ cán bộ, đảng viên có nhiệm vụ chống tham nhũng, thanh tra và thi hành kỷ luật...
Lúc còn tại thế, có lúc ông Phạm Văn Đồng đã phải đối diện với một câu hỏi khó: “Xin Thủ tướng cho biết ý kiến về sự kiện thuyền nhân hồi 1975, nhất là hồi 1978, 1979… Về nguyên nhân và trách nhiệm trong những sự kiện ấy, với những hiện tượng bán bãi thu vàng và khá nhiều tầu, thuyền bị hải tặc bão tố và chìm trong đại dương…
Văn phòng Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ báo cáo thường niên trước Quốc hội: Những diễn biến quân sự và an ninh liên quan đến Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc...
Tại sao chính sách Hoa Kỳ phải giúp đỡ những quốc gia khác, kể cả những quốc gia chống đối quyền lực của Hoa Kỳ? Có anh hàng xóm tức giận muốn qua đốt cháy nhà mình, mình lại đem tiền qua giúp đỡ; đôi khi lại mang con qua xây dựng hàng rào, chuồng gà, sơn quét nhà cửa cho anh ta. Chuyện thật ngược đời. Đảng Cộng Hòa nói: Không được. Đảng Dân Chủ nói: Được. Đáng giúp đỡ. Còn bạn, nghĩ sao? Ngày 18 tháng 10 năm 2023, Hãng thông tấn ABC News đưa tin: “Chính quyền Biden đang soạn thảo gói viện trợ nước ngoài trị giá 100 tỷ USD, bao gồm hỗ trợ cho Israel cũng như các ưu tiên an ninh hàng đầu khác.” Dự thảo này phải được quốc hội phê chuẩn. Chắc hẳn sẽ gặp khó khăn vì Đảng Cộng Hòa giữ đa số ở hạ viện. 100 tỷ là số tiền khá lớn, trong lập luận của đảng Cộng Hòa, tại sao không dùng số tiền này để phát triển kinh tế nước Mỹ? Xây dựng những công trình nội địa mang lợi ích đến cho người dân? Trong lập luận của đảng Dân Chủ, giúp người tức là tự giúp mình
Lại một lần nữa, cộng đồng tình báo quốc tế cho thấy khả năng dự báo hoàn toàn sai lạc khi nhận định rằng xung đột Trung Đông không có dấu hiệu leo thang trong khi chiến tranh Ukraine đang tiếp diễn. Nhưng Thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu phạm phải sai lầm nghiêm trọng hơn khi thiếu chuẩn bị các biện pháp phòng thủ cần thiết, vì ông tin tưởng tuyệt đối ưu thế quân sự của 170.000 quân Do Thái so với 40.000 chiến binh Hamas. Chính ông Ehud Barak, cựu Thủ tướng và Bộ trưởng Quốc phòng Israel, cùng 80% dân chúng cũng đồng quan điểm, cho rằng Thủ tướng Netanyahu phải chịu trách nhiệm chính trị cho thảm hoạ hiện nay.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.