Hôm nay,  

Nộp Đơn Xin Thẻ Xanh

6/5/200900:00:00(View: 7174)

Nộp Đơn Xin Thẻ Xanh
Mục di trú và bảo lãnh do Văn Phòng tham vấn di trú Robert Mullins International đảm trách hằng tuần, nhằm mục đích thông báo các tin tức thời sự liên quan đến vấn đề đoàn tụ gia đình, rất hữu ích cho quý vị nào quan tâm đến việc bảo lãnh thân nhân.  Mọi đóng góp ý kiến xin liên lạc 1-800-411-0495
Đối với những hồ sơ bảo lãnh diện vợ-chồng, hoặc diện hôn thê-hôn phu, người được bảo lãnh sau khi sang Hoa Kỳ đoàn tụ với người thân sẽ nhận được Thẻ Xanh Thường Trú Có Điều Kiện. Hai năm sau, người được bảo lãnh phải nộp đơn xin Thẻ Xanh Thường Trú Nhân chính thức (có giá trị 10 năm). Đơn xin Thẻ Xanh Thường Trú Nhân phải được kèm theo các bằng chứng liên hệ từ ngày kết hôn cho đến hiện tại. Nói cách khác, cả hai người sẽ giữ tất cả bằng chứng liên hệ mà họ đã trình cho Tổng lãnh sự Hoa Kỳ ở Sài Gòn, và tiếp tục giữ các bằng chứng về cuộc hôn nhân sau khi người hôn phối đến Hoa Kỳ.
Sở di trú Hoa Kỳ cần tối thiểu các bằng chứng sau đây:
* Giấy khai sinh của các con chung của hai người.
* Giấy thuê nhà hay các hợp đồng nợ mua nhà cửa có tên chung của hai vợ chồng.
* Có tên chung trên các chương mục ngân hàng; trên thuế lợi tức hàng năm.
* Các loại bảo hiểm; các hóa đơn sử dụng tiện nghi trong nhà (như các hóa đơn điện, gas, nước, điện thoại, v.v...).
* Ít nhất có hai nhân chứng xác nhận hữu thệ trên văn bản đã quen biết hai vợ chồng từ lúc bắt đầu cuộc hôn nhân.
* Bản sao bất cứ bằng chứng nào liên quan đến sự liên hệ sau khi có hôn thú, khi người được bảo lãnh đang chờ phỏng vấn xin chiếu khán ở Việt Nam.
* Bất cứ bằng chứng nào cho thấy cuộc hôn nhân hiện tại là chân thật.
Trong những hồ sơ bảo lãnh diện vợ chồng, cả hai người sẽ phải giữ các bằng chứng trong một, hoặc hai năm khi người được bảo lãnh vẫn còn ở Việt Nam, và cũng trong hai năm khi ngưòi được bảo lãnh đang có Thẻ Xanh Thường Trú Có Điều Kiện.
Nếu Sở di trú từ chối đơn xin Thẻ Xanh vì không đủ bằng chứng, họ sẽ gửi Giấy hẹn Phỏng vấn. Nếu cả hai người không thể thỏa mãn những yêu cầu của Sở di trú, người được bảo lãnh có thể sẽ phải đối diện với thủ tục bị tước bỏ Thẻ Xanh hay bị trục xuất. Điều này có nghĩa là họ sẽ phải tốn rất nhiều tiền để thuê luật sư.


Người được bảo lãnh có thể nộp đơn xin Thẻ Xanh Thường Trú chính thức mà không cần người bảo lãnh nếu người bảo lãnh qua đời, hay nếu họ ly dị, hoặc người được bảo lãnh bị người bảo lãnh ngược đãi.
Nếu người được bảo lãnh nộp đơn xin Thẻ Xanh chung (tức có chữ ký đồng thuận của người bảo lãnh), đơn của họ có thể gửi đến Sở di trú trong vòng 90 ngày trước ngày hết hạn trên Thẻ Xanh Thường Trú Có Điều Kiện. Nếu người được bảo lãnh muốn nộp đơn một mình, vì sự qua đời của người bảo lãnh, hay đã ly dị, hoặc bị người bảo lãnh đối xử tàn tệ, họ có thể gửi đơn bất cứ lúc nào sau khi nhận được Thẻ Xanh Thường Trú Có Điều Kiện.
Hỏi Đáp Di Trú:
- Hỏi: Điều gì sẽ xảy ra nếu hai vợ chồng đều quên không nộp đơn xin Thẻ Xanh Thường Trú đúng hạn"
- Đáp: Nếu đơn không nộp đúng hạn kỳ, người được bảo lãnh sẽ tự động bị mất quy chế thường trú nhân khi Thẻ Xanh Thường Trú Có Điều Kiện hết hạn và có thể đối diện với thủ tục bị trục xuất. Nếu nộp đơn trễ, qúy vị phải chứng minh lý do nộp đơn trễ vì những trường hợp rất đặc biệt, nằm ngoài sự kiểm soát của mình. Nếu chỉ quên không nộp đơn sẽ không được cho là chính đáng.
- Hỏi: Những bằng chứng nào sẽ cần chứng minh cho Sở di trú nếu xảy ra việc bị hành hạ thể xác hay bị đối xử tàn tệ"
- Đáp: Sở di trú muốn xem các bản sao báo cáo hay hồ sơ của cảnh sát, tòa án, các nhân viên y tế hay của các cơ quan xã hội.
Quý độc giả muốn có thêm tin tức cập nhật, xin theo dõi qua báo chí hay đón nghe chương trình phát thanh của chúng tôi vào mỗi tối thứ Tư từ 7PM và sáng Chủ Nhật từ 11:00AM, trên các làn sóng 1430AM, 1500AM, và 106.3FM. Hoặc liên lạc với một văn phòng Robert Mullins International gần nhất: Westminster: (714) 890-9933 , San Jose (408) 294-3888 (duy nhất tại đường số 1, không phải đường Monterey), Oakland-San Francisco: (510) 533-8228, Sacramento (916) 393-3388 hay Email: [email protected].

 

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Một người không có trí nhớ, hoặc mất trí nhớ, cuộc đời người ấy sẽ ra sao? Giả thiết người ấy là ta, cuộc đời ta sẽ như thế nào? Ai cũng có thể tự đặt câu hỏi như vậy và tự cảm nghiệm về ý nghĩa của câu hỏi ấy. Sinh hoạt của một người, trong từng giây phút, không thể không có trí nhớ. Cho đến một sinh vật hạ đẳng mà chúng ta có thể biết, cũng không thể tồn tại nếu nó không có trí nhớ. Trí nhớ, Sanskrit nói là smṛti, Pāli nói là sati, và từ Hán tương đương là niệm, cũng gọi là ức niệm, tùy niệm. Nói theo ngôn ngữ thường dùng hiện đại, niệm là ký ức. Đó là khả năng ghi nhớ những gì đã xảy ra, thậm chí trong thời gian ngắn nhất, một sát-na, mà ý thức thô phù của ta không thể đo được.
Ba mươi năm trước tôi là thành viên hội đồng quản trị của một cơ quan xã hội giúp người tị nạn trong khu vực phía đông Vịnh San Francisco (East Bay) nên khi đó đã có dịp tiếp xúc với người tị nạn Afghan. Nhiều người Afghan đã đến Mỹ theo diện tị nạn cộng sản sau khi Hồng quân Liên Xô xâm chiếm đất nước của họ và cũng có người tị nạn vì bị chính quyền Taliban đàn áp. Người Afghan là nạn nhân của hai chế độ khác nhau trên quê hương, chế độ cộng sản và chế độ Hồi giáo cực đoan.
Bà Merkel là một người đàn bà giản dị và khiêm tốn, nhưng nhiều đối thủ chính trị lại rất nể trọng bà, họ đã truyền cho nhau một kinh nghiệm quý báu là “Không bao giờ được đánh giá thấp bà Merkel”.
Hai cụm từ trọng cung (supply-side) và trọng cầu (demand-side) thường dùng cho chính sách kinh tế trong nước Mỹ (đảng Cộng Hòa trọng cung, Dân Chủ trọng cầu) nhưng đồng thời cũng thể hiện hai mô hình phát triển của Hoa Kỳ (trọng cầu) và Trung Quốc (trọng cung). Bài viết này sẽ tìm hiểu cả hai trường hợp. Trọng cung là chủ trương kinh tế của đảng Cộng Hoà từ thời Tổng Thống Ronald Reagan nhằm cắt giảm thuế má để khuyến khích người có tiền tăng gia đầu tư sản xuất. Mức cung tăng (sản xuất tăng) vừa hạ thấp giá cả hàng hóa và dịch vụ lại tạo thêm công ăn việc làm mới. Nhờ vậy mức cầu theo đó cũng tăng giúp cho kinh tế phát triển để mang lại lợi ích cho mọi thành phần trong xã hội. Giảm thuế lại thêm đồng nghĩa với hạn chế vai trò của nhà nước, tức là thu nhỏ khu vực công mà phát huy khu vực tư.
Gần đây, chỉ một tấm ảnh của nữ trung sĩ TQLC Hoa Kỳ – Nicole Gee – ôm em bé người Afghan với thái độ đầy thương cảm thì nhiều cơ quan truyền thông quốc tế đều phổ biến và ca ngợi! Nhân loại chỉ tôn trọng sự thật, trân quý những tâm hồn cao thượng và những trái tim biết rung động vì tình người – như nữ trung sĩ TQLC Hoa Kỳ, Nicole Gee – chứ nhân loại không bao giờ thán phục hoặc ca ngợi sự tàn ác, dã man, như những gì người csVN đã và đang áp đặt lên thân phận người Việt Nam!
Tôi vừa mới nghe ông Trần Văn Chánh phàn nàn: “Cũng như các hội nghề nghiệp khác, chưa từng thấy Hội nhà giáo Việt Nam, giới giáo chức đại học có một lời tuyên bố hay kiến nghị tập thể gì liên quan những vấn đề quốc kế dân sinh hệ trọng; thậm chí nhiều lần Trung Quốc lấn hiếp Việt Nam ở Biển Đông trong khoảng chục năm gần đây cũng thấy họ im phăng phắc, thủ khẩu như bình…”
Thế giới chưa an toàn và sẽ không an toàn chừng nào các lực lượng khủng bố trên thế giới vẫn còn tồn tại, một nhà báo, cựu phóng viên đài VOA từ Washington D.C. nói với BBC News Tiếng Việt hôm thứ Năm. Sự kiện nước Mỹ bị tấn công vào ngày 11 tháng 09 năm 2001 đã thức tỉnh thế giới về một chủ nghĩa khủng bố Hồi giáo cực đoan đang tồn tại trong lòng các nước Trung Đông. Giờ đây, sau 20 năm, liệu người Mỹ có cảm thấy an toàn hơn hay họ vẫn lo sợ về một cuộc tấn công khủng bố khác trên đất nước Hoa Kỳ hay nhằm vào công dân Mỹ ở nước ngoài.
Vào ngày 11 tháng 9 năm 2001, những kẻ khủng bố Hồi giáo thuộc tổ chức mạng lưới Al-Qaida đã dùng bốn phi cơ dân sự làm thành một loại vũ khí quân sự để tấn công vào Trung tâm Thương mại Thế giới ở New York và Lầu Năm Góc ở Washington D.C. Các sự kiện không tặc loại này là lần đầu tiên trong lịch sử chiến tranh của nhân loại và đã có hậu quả nghiêm trọng nhất trong lịch sử cận đại.
Thứ Bảy, ngày 11/09/2021, nước Mỹ tưởng niệm 20 năm vụ tấn công khủng bố thảm khốc nhắm vào tòa tháp đôi World Trade Center ở New York, bộ Quốc Phòng Mỹ ở gần Washington và ở Shanksville tại Pennsylvania. Gần 3.000 người chết, hơn 6.000 người bị thương. Hai mươi năm đã trôi qua, vẫn còn hơn 1.000 người chết đã không thể nhận dạng. Chấn thương tinh thần vẫn còn đó. Mối họa khủng bố vẫn đeo dai dẳng. Lễ tưởng niệm 20 năm vụ khủng bố gây chấn động thế giới diễn ra như thế nào, nhất là trong bối cảnh Hoa Kỳ triệt thoái toàn bộ binh sĩ khỏi Afghanistan sau đúng 20 năm tham chiến ? Mời quý vị theo dõi cuộc phỏng vấn với nhà báo Phạm Trần từ Washington.
Những em bé tò mò, lần đầu tiên ngước mắt lên trời, thấy trăng sao, lập tức nảy sinh ước muốn thám hiểm cõi mênh mông ở cuối, ở xa hơn tầm mắt mình. Lớn lên, ý thức được kích thước Vũ Trụ và giới hạn của đời người, biết đường dài dẫn tới một tinh cầu có thể đòi hỏi sự nối tiếp của muôn triệu kiếp người. Tỉnh ra và thất vọng. Ước muốn chỉ còn là ước mơ vương vấn nơi những truyện khoa học giả tưởng huyền hoặc vẽ ra hình ảnh một con tàu kỳ diệu: một ngày kia khoa học tiến bộ, hành khách đáp phi thuyền du lịch tối tân sẽ lọt vào cõi thời gian ngừng trôi, có cuộc đời dài vô tận, tha hồ chu du khắp cùng vũ trụ.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.