Bộ Chính trị VN vừa ra một nghị quyết 36 đối với người Việt nam ở nước ngoài. Tất nhiên đây là nghị quyết dành cho các cấp chính quyền VN chứ không phải dành cho chúng ta (những người đang sống ở nước ngoài, tạm gọi là Việt kiều), vì đã từ lâu chúng ta không còn chịu sự quản lý hành chính của chế độ VN nữa rồi. Tuy vậy Việt kiều là trung tâm điểm của nghị quyết, cho nên tôi có đôi lời muốn nói về nghị quyết này, có gì đúng hay sai xin độc giả xa gần góp thêm ý kiến.
Việt kiều – Những người đang sinh sống ở nước ngoài, tuy rằng mang (hoặc chưa mang) hộ chiếu nước ngoài, thì vẫn là người Việt nam 100%. Với họ, VN mãi mãi là quê hương yêu dấu. Tất cả những việc họ đã làm, đang làm và sẽ làm, ngoài việc để lo cho gia đình, còn lại đều vì VN, Quê hương của tất cả chúng ta. Tình cảm của Bà con đối với đồng bào ruột thịt trong nước vẫn sắt son, mặn nồng, chung thủy... không bao giờ thay đổi. Tha thiết, nguyện vọng lớn nhất của bà con Việt kiều đó là làm sao cho Bà con mình trong nước cũng được sung sướng, hạnh phúc, tự do như chính họ.
Nơi lý tưởng nhất, hạnh phúc nhất để sinh sống đó chính là Quê hương VN! Không một Việt kiều nào muốn rời bỏ Tổ quốc để ra đi! Tha phương cầu thực! Đất khách quê người! Vậy tại sao gần 3 triệu người VN chúng ta lại chọn giải pháp đó" Đã có bao giờ Đảng CSVN tự chất vấn lương tâm, tự đặt cho mình câu hỏi đó chưa" Nếu chưa thì hãy tổ chức một Hội thảo cho rõ ràng cái đã, rồi hãy ra nghị quyết này, nghị quyết nọ cho Việt kiều!
Sau năm 1975 làn sóng vượt biên ra nước ngoài bùng lên một cách mạnh mẽ. Hồi đó tôi còn nhỏ, thấy báo chí viết về nhiều gia đình bỏ lại tất cả: nhà cửa, xe cộ... sau một đêm không còn thấy họ nữa. Mỗi một xuất đi phải đóng vài cây vàng.v.v. tôi thật sự không hiểu, trong khi nhà tôi không có lấy một chỉ vàng! Thì tại sao họ lại vứt tất cả để ra đi" Thậm chí còn chịu nhiều may rủi, nguy hiểm nữa chứ! Hồi đó tôi chưa hiểu được, khi lớn lên như bây giờ có chút hiểu biết tôi mới tự trả lời được câu hỏi đó. Giờ thì tôi đã biết rằng, có những thứ lớn hơn Tiền bạc, nhà cửa, tiện nghi... đó là: TỰ DO! Tự do và Dân chủ là một chất gây nghiện mạnh hơn bất cứ một thứ gây nghiện nào khác, khi nó đã ngấm vào người rồi thì không thể nào chịu được, nếu như thiếu nó (như lời Chú Bùi Tín). Vì Tự do đó mà gần 3 triệu người Việt đã đau lòng bỏ Tổ quốc để ra đi. Ra đi trong chua xót và cay đắng. Họ nghẹn ngào khi phải dứt áo ra đi, bỏ lại sau lưng tất cả.
Quê hương vẫn là nỗi khắc khoải, canh cánh trong lòng họ. Nhưng với chính quyền CS, kẻ đẩy họ vào con đường đó, khi quyết định ra đi thì mọi mối quan hệ với chính quyền đã cắt đứt. Sự bất tài, kém cỏi trong việc điều hành Đất nước, sự độc ác trong việc đối xử với đồng bào ruột thịt đã đã làm cho mối liên hệ giữa Nhà nước và Công dân chấm hết. Chính CS cũng hiểu điều đó hơn ai hết, nên họ không làm gì để ngăn chặn làn sóng đó, ngược lại còn tạo điều kiện cho người Dân ra đi để lấy tiền lệ phí.
Giờ đây, sau 30 năm ở nước ngoài, với sức sống mãnh liệt, một ý chí vươn lên làm lại cuộc đời,Việt kiều đã tạo được cho mình một vị trí, một chổ đứng khá vững chắc và xứng đáng trong lòng Đất nước đã cưu mang họ. Tiếng nói của Họ, tiềm năng về kinh tế của Họ ngày càng được khẳng định và được Thế giới lắng nghe.
Một điều cũng rất đáng nói là cùng với những thành công rực rỡ của Việt kiều ở nước sở tại, Họ cũng rất quan tâm đến đời sống, số phận của đồng bào mình ở trong nước. Họ đã không ngừng đấu tranh để bảo vệ Chân lý, bảo vệ những tiếng nói của lương tri, những số phận bị vùi dập dưới bùn đen chỉ vì một tội danh duy nhất: Đấu tranh nhằm mang lại hạnh phúc cho Nhân dân, cho Đồng loại mình. Họ (Việt kiều) cũng đã gửi tiền về cho Thân nhân trong nước, góp phần làm cho cuộc sống của người thân được tốt hơn. Số tiền gần 3 tỉ Đôla gửi về trong năm 2003 là một minh chứng cho tình cảm của Việt kiều dành cho đồng bào, người thân mình. Nên nhớ rằng đây là tình cảm của Việt kiều dành cho người thân của mình, cho đồng bào mình chứ không phải cho Chính quyền CS! Đây là một việc làm chính đáng và là một trào lưu không thể đảo ngược được.
Thái độ của Việt kiều đối với chính quyền CS ra sao thì chắc chúng ta đều biết, không hề có chút cảm tình nào. Không những vì những bất công và ngang trái mà chế độ đã gây ra cho Họ mà còn do thái độ ngoan cố, ù lỳ trước số phận cơ cực của Đồng bào trong nước cũng như giá trị của Đất nước VN ngày càng trở nên bi đát trên trường Quốc tế. Thử hỏi đã có bao giờ người VN bị coi thường và rẻ rúng như bây giờ chưa" Hình như trong nghị quyết này, chính quyền CS chỉ “quan tâm” đến người Việt ở các nước Tư bản phát triển, nơi Cộng đồng người Việt đã an cư, lạc nghiệp thôi thì phải" Còn biết bao nhiêu người Việt đang còn sống bơ vơ, vất vưởng nơi đất khách quê người thì chính quyền có biết và có thèm để ý đến không" Hay chỉ lo ve vãn mấy ông Việt kiều giàu có ở Phương Tây"