Tỉnh Dậy Đi Cha
Thạch Kiên, người nước Tống, chọn nghề ruộng rẫy để làm kế sinh nhai, nên nhọc mệt với mưa mùa gió chướng, khiến vợ là Uyển thị cũng sốt vó lo theo, thường hay nói rằng:
- Chuyện gì cũng có thể xảy ra dưới bầu trời này được cả. Việc mình nghĩ nó không thể xảy ra thì lại thường xảy ra nhiều nhất, mà nói chi cho xa, ngay cả cái việc ruộng nương cũng tùm lum ra đó. Tưởng mưa chạy đi gieo thì lại hạn. Tưởng nắng đẹp thì lũ lụt từng cơn, nên tính trước nghĩ sau chẳng nhằm chi hết ráo!
Đoạn, nuốt nước bọt một cái, rồi nhỏ nhẹ nói:
- Chàng chọn nghề bán lưng cho trời, bán mặt cho đất, đến nỗi xác thân thập phần vất vã, lo đặng miếng ăn, khiến thiếp dẫu muốn vui cũng phải lo nhiều lo tới.
Rồi thở ra một cái, buồn bã nói rằng:
- Gạo ăn với rau. Canh mồng tơi với giá. Biết là không đủ bồi bổ cho chàng - nhưng thiếp chẳng biết làm sao - bởi sự khó khăn cứ bên mình đeo bám!
Thạch Kiên nghe vợ nói vậy, lại nhìn thấy khuôn mặt đượm nét khổ đau, nên khoát nhẹ đôi tay. Dzọt miệng nói:
- Sắc đẹp cũng như tiền tài. Biết đủ là đủ. Nếu không sẽ mãi miết chạy theo đến chỗ không cùng, rồi… chết mẹ châu thân, bởi cứ sợ thiên hạ sẽ xinh nhiều như mới!
Đoạn, nắm tay của Uyển thị mà nói rằng:
- Được chim bẻ ná. Được cá quăng nơm. Được ăn trắng mặc trơn sẽ quên người cưu mang cũ. Ta thà ăn canh nàng nấu, uống nước nàng pha. Quyết chẳng vì ba cái vật chất xa hoa mà… đôi đường hai hướng.
Một hôm, Thạch Kiên đi cày, Uyển thị đang lục đục dưới bếp, đặng sửa soạn cơm chiều cho chồng, bỗng có người em bạn dì là Thủy Tiên đến chơi. Buột miệng nói rằng:
- Gần cuối năm. Đồ dùng đang hạ giá, mà chị vẫn bình chân như vại, là cớ làm sao"
Uyển thị hững hờ đáp:
- Củi tre dễ nấu, chồng xấu dễ xài. Thôi thì cứ như vậy quanh năm, để khỏi phải lo đến nợ nần mang vác.
Thủy Tiên nghe chị nói vậy, liền đảo mắt một vòng, thì thấy tường trống trải, nhà đạm bạc đơn sơ, bèn ngứa cổ ngứa gan mà nói này nói nọ:
- Lấy chồng để nhờ chồng, chớ không phải để chồng… nhờ. Chị mà chiều chuộng kiểu này. E mất mẹ xinh tươi, rồi mốt nữa mai kia mần răng mà… ra giá"
Uyển thị bỗng nghệch mặt ra một chút, rồi bối rối đáp:
- Tốt khoe ra, xấu xa không cần che lại, nên có ít vật dụng cần dùng cũng chẳng hề hấn chi, miễn hồ thương nhau thì khó khăn nào cũng vượt. Đến như Chữ Đồng Tử chẳng có một mảnh vãi che thân, mà vẫn dzớt được cô công chúa Tiên Dung đẹp quá chừng quá đất. Không có mảnh vãi mà còn ngon lành như vậy. Huống hồ chồng chị có cả mẫu hương hỏa mà… băm, thì hậu vận mai sau khó đo lường đó vậy.
Thủy Tiên ngoác miệng ra cười một tràng, rồi bô bô nói:
- Chữ Đồng Tử và Tiên Dung là huyền sử. Chớ có phải thiệt đâu! Sao chị vịn vào đó mà giam mình trong bóng tối"
Uyển thị thấy tâm hồn giao động. Tim gan rung rinh. Lòng dạ thấp thỏm không tài nào thắng được, bèn hít vội hơi sâu. Lắp bắp nói:
- Chỉ có em mới hiểu được tình yêu xuôi ngược ra sao, và chỉ có em mới làm cho chữ phu thê của chị đầu xuôi đuôi lọt. Vậy chị phải làm sao"
Thủy Tiên liền kéo chị ngồi xuống, rồi nhỏ giọng nói:
- Tình yêu đến với người đàn ông qua ánh mắt. Vậy những gì hiển hiện trước mắt của anh ấy, thì phải ngon lành mới đặng.
Uyển thị bỗng tò mò nổi dậy trong lòng, đến độ không sao đè nén được, nên nắm vội tay em. Hấp tấp nói:
- Chị đau tim, mà em nhắp nhắp kiểu này. Chỉ e chưa được rõ thông, đã về nơi xa vắng!
Lúc ấy, Thủy Tiên mới trịnh trọng nói rằng:
- Trên đời này, có những cái người ta được hưởng mà không biết giá trị của nó. Tỷ như anh đi làm về, được chị dọn cơm, thì lại cho đó là lẽ thường. Chớ không biết chị phải vật lộn với khói than đặng ngon lành như thế. Thấy quần áo được giặt sạch, lại cho đó là chuyện nhỏ, mà không biết chị đã hy sinh làn da mịn, để mình được thơm tho. Thấy trong ngoài ngăn nắp, lại cho là vì mình ít sắm đồ đạc, nên nhà cửa mới… em nào vô em đó, mà không biết chị đã bỏ qua thời gian rãnh rỗi của mình, để tận tụy cúc cung. Thấy gia đạo trăm phần êm ấm, lại cho là số phần mình được hưởng như vầy, nên không để ý đến vợ yêu, đã lơ đi bao lời ong tiếng nhạc, mà giữ dạ trung trinh, cho êm thuyền êm sóng. Thấy chị thường thăm viếng mẹ chồng, lại cho phận làm con phải mần y như vậy, mà không biết chị phải nhịn mặc nhịn tiêu, để mua quà qua… cúng…
Rồi ngước mặt lên trời thở ra một cái, mà nói rằng:
- Khó thì quý! Dễ thì thường! Muốn cho chồng giữ sự thủy chung, thì phải làm cho… chả lo thêm nhiều chút nữa!
Uyển thị nghe Thủy Tiên thuyết cho một hồi, mặt mày trắng bệch, hơi thở khó khăn. Nặng nhọc nói:
- Người ta quần quật ở ruộng đồng, chỉ vì sợ mình đói khổ. Nay đối xử kiểu này. Coi được hay sao"