Có lẽ vì vậy, nhơn Ngày Lễ Tri Aân Quốc Hội Liên Aâu và Hoa Kỳ, Hoà Thượng Quảng Độ dành gần hết bài nói chuyện qua điện thoại từ trong nước phát ra tại Chùa Hoa Nghiêm (Little Saigon), đề cập tệ nạn CS tha hoá "tuyệt đại đa số" [sic] thanh niên VN trong nước. Đó là hậu quả của việc CS "cải tạo" lối sống tinh thần mấy chục năm nay. Có thể nói suốt ngày, suốt tháng, suốt năm trong nửa thế kỷ, ngoài đường, trong nhà, ở trường học, bất cứ nơi nào CS cũng nhồi sọ thanh niên VN. Tổ Quốc thì xã hội chủ nghĩa; Đảng CS thì quang vinh. Nhà Nước thì bí mật. Đầu óc thanh niên và môi trường xã hội lần hồi bị ô nhiễm và xơ cứng bởi lối sống bon chen hưởng thụ và nỗi sợ không rời, sợ CS. Chánh trị là điều tối kỵ. Cái gì Đảng, Nhà Nước còn châm chế được, chớ chánh trị là trời cũng không cứu được. Do đó lâu ngày biến "tuyệt đại đa số" thanh niên VN lơ là với chánh trị, và thành những "con thỏ" ngoan ngoãn chỉ biết im lặng tuân lời, hay riu ríu nói theo, làm theo Đảng. Thanh niên cố giựt cho được mảnh bằng, chạy đôn, chạy đáo, xá sâu, xá cạn, gải đầu, gãi tai, xin xỏ, lo lót, " tranh thủ tối đa" quyền lợi để sống một cuộc đời hưởng thụ, nhưng lơ là, sợ sệt, tránh né sinh hoạt chánh trị. Báo chí trong nước đọc được cũng thấy có người than nạn "vô cảm" này của thanh niên.
Quả nọc độc CS còn độc hơn nọc rắên máy gầm, rắn hổ mang. Vì cùng lắm nọc rắn cũng chỉ hại người bị cắn, chớ không lây thành dịch. Còn nọc độc CS tha hoá cả một tập thể lớn, một lớp người, một hay nhiều thế hệ trẻ VN, trên một diện rộng toàn nước và một phần của cộng đồng hải ngoại. HT Quảng chỉ còn hy vọng thanh niên VN ở Hải ngoại may mắùn hơn, được ăn học, giáo dục, sống và làm việcï trong môi trường tư do, dân chủ, giúp cho những bạn đồng trang lứa của mình trong nước. Giúp cho thanh niên trong nước có đủ thông tin, nghị luận để có thể so sánh, và nhận định khách quan. Giúp để họ có lòng can đảm để không sợ nữa. Trước Hoà Thượng Viện Trưởng Viện Hoá Đạo, HT Huyền Quang, Đệ tứ Tăng Thống Phật Giáo VN, cũng nhắc nhở "đức vô úy" đối vói tăng ni, Phật tử trong ngoài nước. Nhứt là đối với tăng ni đã ly gia cắt ái, trường trai giới sát, hy sinh vì đời, vì đạo, đâu còn cái gì nữa để mất, mà sợ.
Phàm độc tài CS cũng như độc tài dướùi mọi hình thức, ở đâu cũng vậy, chỉ có thể tồn tại được, là nhờ biểu tượng và khủng bố. Biểu tượng dùng để tôn thờ độc tài thống trị, hạ thấp người dân thường bị trị. Người dân thấy mình thấp, độc tài cao, và sợ độc tài vì quỳ xuống hay lom khom trướùc họ. Khủng bố để gây nỗi sợ không rời, trấn áp chống đối. Bao lâu nỗi sợ không rời, rời khỏi người dân, thì ngày tận số của CS sẽ điểm.Lời của hai vị cao tăng về tình hình thanh niên bị CS tha hoá và nhân dân bị CS khủng bố trong nước nhắùc nhớ một vấn đề người Việt trong lẫn ngoài nước từng ưu tư đến vận mạng nước non nhà, chưa giải quyết nổi. Đó là vấn đề lực lượng nối tiếp cuộc đấu tranh cho tư do, dân chủ VN. Đồng ý xu thế thời đại, lương tâm Nhân Loại, lập trường nhân dân và chánh quyền tiến bộ trên thế giới đang đứùng về phiá phong trào tranh đấu cho tự do tôn, dân chủ nhân quyềnVN. Nhưng không ai làm việc đó đước thay cho người Việt, quốc tế chỉ yễm trợ thôi. Nhưng thời gian lại không đứng về những nhà tranh đấu Việt. Đa số thuộc thế hệ thứ nhứt, đang tuổi về chiều nếu không muốn nói là gần đất xa trời, trong khi thế hệ hậu duệ thừa kế chưa được chuẩn bị sẵn sàng. Đó là điều CS kỳ vọng từ khi mới tóm thâu được Miền Nam qua chỉ đạo của Lê Duẩn, một mặt cho "tụi Ngụy" đi tù "cải tạo" chết luôn, không cho con em Miền Nam vươn lên, cấm cửa đại học với ưu tiên 13, cấm cửa công sở với chủ nghĩa lý lịch vô sản. Mặt khác thả lỏng thanh niên trên con đường tha thá yêu cuồng sống vội, bon chen, hưởng thụ. Trong khi ngoài nước thế hệ thứ hai may mắn hơn có tự do, dân chủ thực nhưng lại bận bịu tíu tít với việc học, việc làm, trả tiền nhà, tiền xe , với vợ đẹp con khôn, thê thằng tử phược. Và khó khăn hơn giữa hai thế hệ, vì lối nghĩ, cách nhìn chuyện nước nhà, chuyện cộng đồng, khác biệt lớn do tuổi tác của hai thế hệ, giáo dục, văn hoá, lối sống ở nước nhà và nơi quê mới khác nhau gần nhiều. Nên không ít người trẻ nói "mấy ông già" là dân bảo tàng viện Chiến tranh VN, nặng quá khứ nên quá khích. Vàø không ít người già nói trẻ là "Mỹ Da Vàng"! Chưa có sự thông cảm, thoả hiệp, đồng thuận, chưa có kết họp dù dọc hay ngang để tạo thành tổng lực đấu tranh. Trong khi đó trong lòng người Việt, già có, trẻ có, dù đang sống tại các nước tư do, dân chủ, Tây Aâu, Bắc Mỹ, và Uùc châu, nỗi sợ CS cũng chưa rời. Gần đây tại hải ngoại có một số người tỵ nạn CS hẵn hoi, nhưng cố tránh mặt trong các cuộc đấu tranh đòi hỏi tự do, dân chủ VN. Và số người nàyviện một ngàn lẻ một lý do, từ gia đình con cái, đến chuyện chê trách cộng đồng, đoàn thể không thống nhứt nên không thèm tham gia. Nhưng thực tâm là vì sợ CS chụp hình biểu tình, thấy chữ ký kiến nghị, ghi sổ bìa đen, không cho về nước hưởng thụ. Lại có người còn sợ CS đến nổi lén nhét Đô la làm giấy giới thiệu "đầu tiên" vào sổ thông hành khi qua "Cửa Khẩu Hải Quân" và " rượu thuốc ngoại" cho "Công An Khu vực".
Trẻ già trong ngoài nước CS Hà nội đều có kế hoạch làm hư, làm sợ. Vì bao lâu CS không làm cho dân tôn thờ và khiếp sợ Đảng được, không làm cho thanh niên sợ và hư để không làm chánh trị, lúc đó CS Hà nội không còn lý do tồn tại nữa.