Trang Tử Hiếu, người Nghi Châu, mồ côi từ nhỏ nên rất là khổ sở, thường thức khuya dậy sớm để tìm đặng chén cơm, nên ít bè ít bạn. Một hôm, có dì Ba là người láng giềng, hiểu được nỗi cơ cực của Tử Hiếu nhà bên, mới nấu nồi đậu hủ đem qua mà nói rằng:
- Cháu vất vã mưu sinh, mà tối lại chong đèn gắng học. Chẳng mệt lắm sao"
Tử Hiếu buồn buồn đáp:
- Mẹ của cháu. Trước giờ phút lâm chung, đã nắm tay cháu mà dặn rằng: "Nhiều người có thể cùng hoạn nạn, nhưng không thể cùng phú quý, bởi phú quý sẽ làm cho lòng người dễ tính chuyện đảo điên, nên con phải nhớ lời này cho kỹ: Suốt cuộc đời của con, đừng nghĩ đến chuyện giàu sang thì sẽ tránh được bao điều đau đớn…". Rồi mẹ lại thều thào nói tiếp: "Bất học bất tri lý. Vậy con cần phải học, để trước là hiểu đặng lý lẽ với người ta, sau dạy dỗ con thơ cho ngon lành tấn tới.", nên cháu chong đèn là như vậy. Chứ thực ở thâm tâm, cũng rêm mình hết biết!
Dì Ba nghe vậy, liền đảo mắt một vòng, rồi ưu tư nói:
- Cháu là đàn ông, mà ở một mình, thì tránh đâu cho khỏi những đêm dài trống vắng. Chẳng bậy lắm ư"
Tử Hiếu thở dài một hơi mấy cái, rồi nhỏ giọng đáp:
- Giao thiệp thì phải có tiền, nếu không có tiền thì phải có chút… đài danh vọng. Hai thứ ấy cháu đều không có. Cưới được hay sao"
Dì Ba cười cười, đáp:
- Duyên phận tự trời, chớ không phải tự người, thì nản chí mần chi cho thêm phần tăm tối!
Ngày nọ, Tử Hiếu đang ngồi vo gạo. Bất chợt nhìn ra, thấy một thiếu nữ khoảng mười bảy tuổi, đang dựa gốc cây trước nhà mà khóc, bèn nhộn nhạo tim gan. Lẩm bẩm nói:
- Một trái tim tốt có thể xoa dịu nhiều khổ đau oan trái. Ta thiệt không dám cho mình là người tốt, nhưng cũng không thể khoanh tay mà đứng nhìn cho được!
Nghĩ vậy, bèn hốc tốc chạy ra. Mau mắn nói:
- Nhà tuy hẹp, nhưng cõi lòng rộng mở. Nếu không ngại ngùng, có thể vào nhà uống chén nước được chăng"
Thiếu nữ kéo tay áo lau đôi dòng nước mắt. Lí nhí đáp:
- Chàng với thiếp là hai người xa lạ. Nay chung ấm nước kiểu này. Chỉ e thiên hạ xăm soi bàn tán. E chết mẹ đi chăng"
Tử Hiếu lắc đầu một hơi mấy cái, rồi mạnh miệng nói:
- Đời chẳng có việc gì khó. Chẳng có việc gì không thể làm. Chẳng qua con người không có tín tâm. Không có nghị lực. Không có kiên quyết, nên mới bỏ buông nhiều cơ hội. Nay mắt nàng đã sưng - chứng tỏ cơ thể nàng đang thiếu… nước - thì sao lại nghĩ chuyện vẫn vơ, cho lòng thêm rối rắm"
Đoạn, nhìn thẳng vào mắt của người thiếu nữ. Dịu giọng nói rằng:
- Phải biết đạp lên dư luận mà sống. Chớ lúc nào cũng sợ tiếng này tiếng nọ, thì còn vui sống được hay sao"
Thiếu nữ nghe vậy, liền cùng Tử Hiếu vào nhà. Uống bát chè xanh, rồi tự nhiên trải phơi bầu tâm sự:
- Thiếp họ Lý, tên Liên Hương, người ở Quế Châu. Tháng trước đây sơn tặc về làng, đốt nhà cướp của - khiến cha mẹ của thiếp - không đành lòng nhìn thấy công sức của mình gom tạo bấy nay, trở thành công cốc, nên liều mình với giặc. Khổ một nỗi trai tráng trong làng, chỉ lấy mắt nhìn theo, nên cha mẹ của thiếp bỗng ra người thiên cổ. Thiếp chỉ hận mình là gái. Không học công phu, nên cơn nguy cấp đã không thể thay cha trừ quân gian ác!
Rồi nghẹn cả lời, đến nỗi không sao mà ngưng được. Tử Hiếu thấy vậy, mới bình tâm nói:
- Hành vi có thanh có tục, có đẹp có xấu. Song thanh hay tục, đẹp hay xấu, chẳng phải đo xét ở hành vi, mà là ở chỗ để tâm mình trong đó. Cha mẹ của nàng. Cho dầu sức yếu thế cô, nhưng cũng cố đi theo điều chính nghĩa - thì dù… trúng số phải mạng vong - cũng đáng là quân tử.
Liên Hương đang mờ mịt nước mắt. Chợt nghe có người khen cha mẹ mình là quân tử, lòng cũng bớt đau, khiến hơi thở cũng không còn nặng nhọc, liền nhoẻn miệng ra cười. Tử Hiếu thấy vậy, biết là tai họa đã qua, bèn sốt sắng nói:
- Trời đã về chiều. Hay là nàng ở tạm đêm nay, rồi ngày mai tính tới…
Liên Hương lặng người đi một chút, rồi từ tốn đáp:
- Thiếp không còn cha mẹ. Tứ cố vô thân. May gặp được chàng góp đôi lời an ủi, khiến thiếp như ngụp lặn giữa dòng - bỗng vớ được cái can - thành thử chốn tim gan cơ hồ vui sống lại. Thiếp chạnh lòng chợt nghĩ: Chàng sống đời đạm bạc, mà rộng lượng kiểu này, thì vẫn hơn bao kẻ quần là áo lượt - mà hẹp ở tâm can - khiến dẫu cố nén cũng không ngăn được dòng cảm xúc…
Tử Hiếu không dè có một ly nước, mà ép phê làm vậy, bèn phớn phở tim gan. Mừng rơn nói:
- Khi chợt thấy nàng. Cả cõi thâm sâu bỗng ào lên thôi thúc. E cái nợ đây chăng"
Liên Hương má chợt đỏ hồng. Mắt nhìn xuống đất. Ấp úng nói:
- Nếu chàng không chê thiếp là đường đột, thì xin cho thiếp ở lại để hầu hạ chiếu chăn. Cơm bưng nước rót, hầu xẻ chia những khổ nhọc đớn đau trong cõi thường vẫn đục. Cầm bằng như chàng không mãn nguyện với yêu cầu của thiếp - thì xin đổi chữ vợ chồng ra nghĩa đệ huynh - để chốn dương gian thiếp bớt vơi phần đơn lẽ…