“Vui buồn nghề Nailõ, Chuyện dài dài thẩm mỹ” là nơi kể ra tâm sự mọi ngành nghề làm đẹp cho người, cho mình. Mong quí vị trong nghề có chuyện vui buồn gì đem kể ra đây cho nhau nghe, vừa chia xẻ tậm tình, vừa trao đổi kinh nghiệm. Bài viết xin gửi về Trang Thẩm Mỹ, Việt Báo. hoặc eMail: thammy@vietbao.com
* * *
DÀI DÀI THẨM MỸ: CHUYỆN BÊN LỀ...
- Ê, tiệm ngang tui bị đóng cửa rồi. Hay chưa"
- Đâu có hay gì đâu, mấy bưã nay tin tức trong báo nào, đài TV nào cũng nói về vụ khủng bố ở Nữu Ước với Ngũ Giác Đài mà.
- Ờ, mình làm ngang mặt còn hổng hay nữa, họ dấu kỷ lắm. Tự nhiên thấy đóng cửa hai ba ngày rồi con nhỏ thợ mới vô xin việc nói mình mới biết đó chớ.
- Tại sao bị đóng cửa"
- Nghe con nhỏ nầy kể là người chủ cũ của nó chỉ có bằng Nail thôi. Hồi cách đây ba năm bả đi thi lấy bằng Cosmetology, bả thi rớt. Tiệm bả đông khách lắm, nhằm ngay cái lúc kiểu nhổ chân mày mỏng dính, sát rạt đó ăn khách quá, bả quính, bả muốn có bằng Thẩm Mỹ đặng làm Wax luôn ấy mà, nhưng chắc là bả chỉ mua giờ thôi chớ đâu có thấy đi học hành gì đâu mà thi đậu" Bả thi rớt cái bả mánh sao đó hổng biết mà tự nhiên thấy bả có cái bằng Cosmetology chưng lên, lãnh khách làm Wax ngon lành. Xui sao mà bửa đó tụi State Board xuống xét dính ngay, cái bằng của bả là bằng giả! Rồi mới đây bị Tòa xử, đóng cửa luôn. Cái bằng Nail của bả cũng bị thâu hồi và bả bị phạt tiền gần chục ngàn đô. Hổng bị ở tù là may nghe.
- Xui quá há. Ờ nói tới Nữu Ước, tui có người quen mở tiệm Nails ngay thành phố, hổng biết có bị gì hông mà liên lạc chưa được, rầu ghê.
- Tin tức đâu có nói gì về tiệm Nails bị thiệt hại, chắc họ sợ hổng dám ra mở cửa lại chớ gì. Dọc trên con đường gần Twin Town hình như tiệm Nails nhiều lắm.
- Sao bà biết"
- Thì thấy trên TiVi
- Để tối nay về tui gọi điện cho nó nữa coi. Hơi bất tiện là tối về thì ở bển đã khuya lắm rồi.
- Vậy sao hổng gọi bây giờ" còn sớm mà .
- Mới gọi rồi hổng ai trả lời. Tức cái là tui hổng có số ở nhà của nó. Ai dè có chuyện như vầy mà dự trử hai ba số cho rắc rối, lúc nào tui cũng chỉ giử số ở tiệm. Ờ, sẵn đây bà cho tui số phôn nhà bà, địa chỉ nhà với số phôn của mấy đứa con đứa cháu cho chắc ăn, lở có chuyện gì mình còn có nhiều đường để liên lạc. Chuyện đời, thấy hông, đâu biết trước được.
- Ừa, đây nè, ghi đi....rồi bà đọc cho tui số của bà.....
Sao, cô thợ Huệ của bà làm việc ra sao"
- Dễ thương lắm. Hể rảnh rảnh là tụi nầy chọc cho nó nói chuyện. Khi nói chậm chậm thì tui nghe được hết mà hể nó nói mau hay là vừa nói vừa cười thì tui chớ có hiểu . Bửa con tui lại rước, nó cứ lóng tai nghe. Về nhà nó hỏi tui "má ơi má cổ nói cái gì mà răng rựa hỉ cái ni cái nì....con hổng hiểu. Cổ cũng là người Việt hả má"" Làm tui phải giải thích về giọng nói ba miền. Nó nói giọng Bắc cũng khó nghe nhưng còn đở hơn giọng Trung.
- Trời ơi tại nó chưa nghe giọng Bắc Lạng Sơn, vùng thượng du, khó nghe động trời. Còn giọng Quãng Nam Quãng Ngãi nữa, bán than họ nói bén then, bà nhớ hôn"
- Nhớ chớ. Thôi trở lại chuyện bây giờ nè. Rồi bà có nhận cô thợ đó hông"
- Nhận chớ mà tui hẹn tuần sau mới cho bắt đầu. Hai tuần nay kinh tế xuống quá đi, chắc người ta sợ giặc giả, tiết kiệm tiền bạc, quyên tiền cho dân Nữu Ước, quên làm đẹp. Mấy bà khách Việt còn đòi mua gạo mắm muối dự trử làm tui có cãm giác như còn ở bển, lúc nào cũng hồi hộp, cũng sẵn sàng chạy giặc, mấy bạn già của tui thì xin trái su su về trồng, hứa là khi trời lạnh thì trùm mền nằm dưới gốc cây chờ ra trái để dành... ăn! Còn mấy trự thanh niên thì than: " Trời ơi cháu chưa có vợ, chắc sẵn dịp nầy bay qua nước khác lánh nạn"...tui nói " đừng lo sợ bay qua bay lại, giữa đường máy bay khựng lại còn nguy hơn nữa!" Bây giờ dân Mỹ nếm mùi giặc tới nhà rồi, đàn bà còn phải đánh, con gái ghi danh đăng lính rần rần, tại sao thanh niên lại đòi đi lánh nạn" Tụi nó nói tánh tui hay rắc rối...móc mỏ.
- Ờ, rồi phải treo cờ Mỹ lên nữa để ũng hộ chính phủ. Nhớ hồi mình đi biểu tình rần rộ chống thằng trần trường hông" thôi... người Việt mình đổ xô ra đường cả mấy chục ngàn người cờ vàng ba sọc đỏ lồng lộng một góc trời, cắm cờ trước cửa nhà, cờ móc trên xe hơi, cờ đội trên nón, cờ ghim lên ngực, khuya thì đốt nến đỏ rực một góc trời đồng lòng đứng lên chứng tỏ hẵn hòi lập trường chống cộng của mình... nhớ hông" bây giờ vụ khủng bố sát hại đồng bào ở Nửu Ước, ở Ngủ Giác Đài chết bao nhiêu ngàn người cũng là đồng bào mình vì đây là quê hương thứ hai của mình mà, mình phải nên treo cờ lên chớ. Ăn trái nhớ kẻ trồng cây....
- Ừa nói phải đó, vả lại khách hàng của mình đa số là khách Mỹ mà.
- Nói vụ treo cờ tui nhớ bửa hổm cô Láng nhà ta mua lá cờ về treo lên xe, vừa tới bải đậu xe bị tui la lên " trời ơi, sao treo cờ ngược" chòm ngôi sao phải nằm ở trên!" nó hết hồn, kể: " hèn chi từ nhà tới đây em thấy mấy xe chạy kế bên người ta cứ ngó em, em lại tưỡng người ta khen em có lòng ái quốc em thấy hảnh diện quá trời cứ hất mặt lên..." tui nói "may cho mầy hổng bị người ta chận xe lại, lôi xuống 'wính' cho một trận cái tội phỉ báng lá cờ quốc gia trong cơn sôi động!
- Lúc nầy lời ăn tiếng nói cũng nên giữ gìn, người ta dể hiểu lầm. Tụi khủng bố là tụi sát nhân cuồng tín nên nguy hiểm vô cùng. Nước nào chứa nó cũng mang tội chung.
- Thôi, cúp nghe, để tui thử gọi bạn tui lần nữa.
- Ờ, có liên lạc được cho tui hay nha.
- Ừa.
Mến tặng người bạn ở Hòa Lan. Tháng 10,2001
TRƯƠNG PHÚ LÂM