tôi mọc ra từ đám rạ sau mùa gặt
lầm lũi trong đêm mưa bão
lang bạt trôi theo lục bình ̶ ̶ ̶ mẹ tôi hoài niệm
những khoảnh khắc năm thìn
trên dòng biến động
khi ngó bóng mình tan chảy dưới ánh đèn dầu
cơ duyên kỳ bí chập choạng nắm bắt
ngẫu nhiên từng phút giây
vụt hiện vụt thoát biền biệt một đời
qua khe hở định mệnh mù mờ
qua những đường chỉ tay rối bời ̶ ̶ ̶
phác thảo tác phẩm sắp đặt của thượng đế
một ngày thượng đế bỏ lại sau lưng hoạt cảnh thô bạo
chống gậy tre đi về phía rừng nguyên sinh
khập khiễng đếm từng bước vô định
tôi vươn mình nhảy ra từ đám rạ phân hủy
nhìn khung thời gian kéo dãn
không đủ dung chứa nỗi đau dằn vặt
trằn trọc trong vùng u minh nguyên thủy
mẹ tôi câm lặng chờ dông bão đi qua
đánh dấu giấc chiêm bao nhiều biến khúc
bằng những giọt nước mắt xốn xang
từ khuôn mặt trăm tuổi khắc khổ ngẩn ngơ ̶ ̶ ̶ như rạ
vẫn đợi ước vọng nảy mầm trên xương cá.
Quảng Tánh Trần Cầm