Thơ Huỳnh Liễu Ngạn

14/11/202417:58:00(Xem: 675)
DinhCuong_BongMay
Tranh Đinh Cường.


ƯỚC VỌNG

nửa đêm về sáng
chợt thức giấc
khi thấy một dòng sông
chảy ngang qua đầu 
thấy bóng mẹ ngồi trên đám mây
và lá rơi đầy mặt đất

đã ba bốn hôm nay
ngoài công việc thường ngày
tôi hay mơ về một kiếp khác
mà lúc nghỉ tay
không làm sao
đón được ngọn gió vào lòng
để gởi gắm chút tình bay theo gió

ngày mai lại rằm
chẳng biết có dòng sông nào
chảy ngang qua đầu nữa không
nếu không
tôi sẽ thắp lên trời một ước vọng
cho mây trắng
đừng đưa mẹ tôi đi xa nữa.

16.10.2024

*

VỀ PHÍA CÁNH RỪNG

mai anh đi về phía có cánh rừng
có ánh trăng mười sáu
có mái tóc dài
che màu áo trên cây
vẫn còn mây bay qua tàng lá thấp
và mưa
mưa dài thêm kỷ niệm

mai anh sẽ thăm lại những con đường
theo dòng thác lũ
hai nhánh sông cùng chung một hướng
chảy trong tim hết máu
hết cả mùa đông lắng nghe
ngọn gió u buồn thổi ngược
lên vai

mai anh sẽ tìm em ở tận cuối chân trời
có bảy sắc cầu vồng đưa lối
anh tìm em
để gởi lại một cành hoa
mà anh đã bỏ quên
năm vừa hai mươi bảy tuổi.

12.10.2024

*

LƯU XỨ

thì cứ thả lỏng cuộc đời
xuống bên vệ đường
con đường nhiều cát bụi

mà dấu vết của thời gian vẫn còn
chẳng hạn như hôm qua
tìm thấy lại một khung trời
bỏ quên ánh mắt vào trong đó
giữa lúc bão tố
làm vỡ tung những cánh cửa
không sao đóng được

mới biết cuộc đời nhiều khi
cũng vô tình
như đám mây cứ bay hoài trên cao
cho đến khi mất hút

cứ tưởng mốt mai
đốm lửa sẽ bùng lên
nhưng không
lửa sẽ tắt
và rồi
phải bước đi trong bóng tối
tìm một vì sao định hướng
noi vùng đất rất nhiều mồ hôi
rất nhiều cát
rất nhiều gió
cùng tiếng rì rầm của sóng

giờ thì không còn gì để mơ
hay tiếc nuối
tất cả đã chìm
đã phân hủy
đã tan theo nước
trôi nơi đâu chẳng rõ

có chắc mai sau
những chiếc lá sẽ hóa thành cánh chim
bay qua đại dương
rồi lưu xứ vĩnh cửu.

11.10.2024

-- Huỳnh Liễu Ngạn

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
hết xuân sang hạ | hồi cư chiếc buồn | một mình vẫn | một mình luôn
người bán hàng tiếp tục chu mỏ thuyết minh | con cóc nhảy ra và ngồi đó ̶ ̶ ̶ vừa lắng nghe | vừa gật gật đồng ý: “văn hóa phi vật thể”
Khóc mùi một trận đi, quê núi | Vuốt ngực trôi xuôi những nỗi niềm | Trả hết về xưa cho gió xóa | Để hồn ươm vạt nắng vàng im |
và bóng đêm ở ngoài kia, | bên ngoài những tấm rèm, | niêm kín hai đứa với nhau
Dốc mòn phiếm du | Dễ nhau. đời khóa ngục tù | Xin em một chiếc phù hư bạt ngàn
trằn trọc trong vùng u minh nguyên thủy | mẹ tôi câm lặng chờ dông bão đi qua | đánh dấu giấc chiêm bao nhiều biến khúc | bằng những giọt nước mắt xốn xang
Tội cho một đất nước mà hơi thở của nó là tiền bạc | và ngủ giấc ngủ của những kẻ được ăn dọng phủ phê
Bão tới rồi bão đi | Quên ngay những mảnh vỡ | Như những người yêu nhau | Buông mảnh tình vừa lỡ
đi qua sông biển núi đồi | con tàu xanh chìm sâu trong mắt | vẫn hoang vu chòm lá | một thời choáng ngợp hồn ta