Pandemic

08/08/202011:01:00(Xem: 2558)

Không ai muốn thấy điều lẫn tránh

của mùa tai ương

cuộc sống không dễ dàng

thu hẹp đến độ không ngờ

người người nhìn nhau bên kia lằn ranh giới hạn

ai cũng phải tìm về

một nơi mà một thời

người ta gọi là tổ ấm!

và một thời từng bẳng lãng quên

bằng những biện minh có thật 

là nơi trú ẩn

hay chỉ một nhà tù?

mà tự do

không nơi biểu hiện

chỉ còn là khẩu hiệu phóng túng

trên tiếng cười reo đắc thắng của tuổi trẻ hôm nay

không tự do tự nguyện

hay bắt buộc tự do?


Không phải ai cũng muốn

vì người ta không thể ác tâm với chính mình

lại dễ dãi với điều đớn đau giấu mặt

vì tự do không thể nói,

không thể định nghĩa, 

mà chỉ có thể hiểu và tự hỏi 

sống không thể thiếu tự do 

nhưng hôm nay

cái chết có quyền tự do chọn lựa?

bên kia quê nhà/ai cũng có một quê nhà!

bao con người có quyền tự do chọn lựa?

hay chính trị đào sẵn cho mỗi người

một nấm mồ tự do dân chủ? 

thế nên

chúng ta cứ phải lưu đày trên chính quê hương

hay lang thang khắp nơi

mà không bao giờ được tự do chọn lựa?

 

pandemic hôm nay 

bắt đầu

cuộc đầu phiếu vĩ đại

cho những giá trị con người

từng bị mất cắp

từng bị chôn vùi

dưới đống tro tàn ngụy tín

hay bị lừa đảo, sang đoạt vào tay bọn cơ hội

liệu có quá trễ cho con người, 

cho bao quê hương, 

cho những đất nước

sống thường trực với sự khuynh đảo chính trị

của lũ mị dân, độc tài, đạo đức giả

là thứ pandemic kinh niên của nhân loại

năm nay không ai bầu

coronavirus 

đại biểu

cho nỗi khốn cùng loài người

đắm chìm trong thời mạt vận đạo đức

chết đuối luân lý trong đống bùn sình chính trị tai ương 

trong khi

chiến tranh chưa đủ cho con người 

nhận ra bàn tay đẫm máu của mình

Và lầm lẫn giữa sự kiêu ngạo truyền thống

Với hạnh phúc có từ sự yêu thương, khoan thứ,

ân cần tử tế với nhau

như

tay trái cầm súng

tay phải ban phát thực phẩm 

và trên đầu môi chót lưỡi gia ân

thì bóng tối sau lưng mỗi người

là huyệt mộ đào sẵn

của những kẻ đại diện

cho quyền lợi số đông

chờ kết cuộc một lời hứa hẹn!


Pandemic

bàn tay công lý

dành cho lũ người

phung phí không chút tiếc thương

lòng trắc ẩn một thời thượng đế 

khai sinh ban cho họ bóng tối hôm nay

đã chôn vùi bao khát vọng thiết tha

dành cho thuở chào đời

bập bẹ tiếng kêu yêu thương,

nụ cười hi vọng

tiếng khóc bình minh cuộc đời

và vinh danh khốn khó để

vượt qua những tường thành 

dị biệt hôm nay

có bao cái chết bất minh?

trong ánh sáng le lói công lý què quặt

soi qua khe hở quyền lực

tai vang tiếng kêu hấp hối của nạn nhân

“tôi không thở được!”

Vì bị đè dưới sức nặng của kỳ thị chủng tộc, 

nên hòn đá Pandemic

đang trở thành quả núi 

trên vai mọi người

cho mùa địa ngục

cho thời tai ương

mà Sisyphus phải vác trên lưng

leo lên đỉnh núi cao cốt ném bỏ nỗi cùng khốn con người 

rồi xuống núi nhặt lên như niềm hi vọng

để tiếp tục chịu hình phạt 

vì dám lừa bịp đánh tráo cái chết 

với sự sống muôn đời bằng chính 

những giá trị một thời vun đắp 

pandemic

di sản của những phản bội 

tráo trở con người hôm nay!


lê lạc giao

8/2/2020

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
bài thơ độc có thể đóng khung cơn cuồng nộ | rồi treo nó lên tường, | bài thơ độc có thể làm bồ đặt chân lên xứ Trung Hoa, | bài thơ độc có thể làm cho một tâm hồn tan vỡ bay lượn,
Anh đánh vảy một con sông Sông tuồn đi chín khúc Chiếc cọc nhọn đứng khựng Thất tung chim bói cá Thủy triều vá một tấm áo xanh Bờ đá vô tăm chìm nghỉm
Bài thơ này đăng trên Việt Báo vào ngày 10 tháng 8 2024. Người dịch nói rằng “…Bài này hợp với tinh thần Phật Giáo…” Tác giả Henry Wadsworth Longfellow là một nhà thơ nổi tiếng vào bậc nhất ở Mỹ trong thế kỷ 19. Trong tiểu sử không thấy nhắc ông có nghiên cứu về Phật Giáo. Có thể giải thích rằng những gì thuộc về chân lý, sự thật thì sẽ mãi mãi tồn tại, bất kể Đức Phật có thuyết giảng hay không.
tôi trôi về đâu? | cuốn theo dòng chảy về phía trước | hay giữa lưng chừng đâu đó dạt về sau
Vẫn mang tâm hồn hoang dại, ngu ngơ | Người lữ hành xuyên qua hai thế kỷ | Sao vẫn thấy | Xa lạ với chính mình | Trước những con đường | Trước phố chợ
tôi hát lẩm nhẩm | như bông sen tưới tỏa | ngợp ngời tôi làm thơ loạn kinh thiên | trên dưới ngang dọc bần thần | lúc hừng hực lúc câm
Em nhan sắc đồi câm / Tôi ù lì bến chải / Máu những giọt rất thầm / Tới khấc tình bãi nại / Cứu rỗi một nhành cây / Buồn lên thập tự giá / Hồn ma xưa hiện ngày / Xuống vũng đêm đày đọa
Tôi đến thăm một thành phố miền đông ngẩn ngơ trước rừng thu rực rỡ chiếc kiềng vàng trên áo cô dâu đỏ màu đau thương nơi đó cũng rất tươi...
Làm sao em vá vầng trăng khuyết | Rọi xuống đêm tìm một giấc mơ | Trăng ngã bóng ai ngoài hiên lạnh | Khe khẽ theo em dỗ giấc chờ...
hương môi thơm tuyệt cú mèo/ ngất ngây hồn vía bay theo mây trời/ bồng bềnh nào phải chơi vơi/ quen từ chướng nghiệp gẫm cười ngất ngư / cài khuy áo ngực hình như / với em tùng tiệm thặng dư ngôn tình / ô hay, nữ tính lặng thinh/ kiêu sa đi chứ để hình dung ta!