Vào lúc 6 giờ 30 chiều thứ Bảy 7 tháng 9, 2019, Liên Ủy Ban Chống Cộng Sản và Tay Sai đã tổ chức cuộc biểu tình chống ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng đến hát tại M3 Live Event Center Restaurant & Banquet Hall (góc ngã tư Harbor – Chapman, Anaheim). Hàng ngàn tiếng hô vang lên, “Đả đảo Tàu Cộng xâm lược,” “Đả đảo ca nô VC Đàm Vĩnh Hưng,” “Đàm Vĩnh Hưng cút về nước với Việt Cộng.”
Nhớ trước đây ngày thứ Bảy 4 tháng 6 năm 2016, là ngày nghỉ cuối tuần, mà người Mỹ gốc Việt ở Little Saigon hết sức bận rộn với cuộc hội luận về thái độ và hành động của người Việt Quốc Gia đối với CSVN sau chuyến công du VN của TT Obama. Và cuộc biểu tình chống văn hoá vận CS sát nách Little Saigon. Hàng mấy trăm người đến tham dự chật hội trường nhựt báo Việt Báo, tham gia hội luận về tình hình đất nước với Tổng Trưởng Dân Vận, Chiêu Hồi từng là Bí thư của TT Nguyễn văn Thiệu, là Ô Hoàng đức Nhã từng đấu đá với Kissinger khi Kissinger cưỡng bức VN Cộng Hoà ký Hiệp Ước Hoà Đàm Paris với CS Bắc Việt.
Hàng mấy trăm đồng bào và đại diện các đoàn thể và báo chí chia nhau ra đi biểu tình chống văn hoá vận của CSVN trong khu Mall South Coast Plaza, ở Costa Mesa.Theo một nhà báo gốc sĩ quan cảnh sát giả dạng thường dân, đến tận nơi, nói chuyện với những người đứng bàn triển lãm và đồng hương biểu tình cho biết. Nhận xét của nhà báo nói trên, “Mỗi quốc gia đều có những màn trình diễn riêng, đa số là vũ điệu rất ngoạn mục nhưng Việt Nam chẳng những không được trình diễn (theo chỗ chúng tôi tìm hiểu, người Trưởng Ban Tổ Chức đã phải “Cancel” phía Việt cộng vì sợ người Việt Quốc Gia biểu tình sẽ làm gián đoạn toàn bộ chương trình), và không thấy bóng dáng nhiều tên cán bộ cộng sản, ngoại trừ những tên tép riu như vừa trình bày. Đây là thắng lợi của đoàn biểu tình mặc dù thông báo gấp quá nên nhiều đồng hương chưa biết để tham dự.”
Biểu tình chống CS, chống văn công, chống văn hoá vận của CSVN, là chuyện phải làm, cần làm, làm từ lâu, còn làm nữa trên phương diện đấu tranh chánh trị chống Cộng ở hải ngoại. Chống CS âm mưu xâm nhập cộng đồng người Việt Quốc Gia hải ngoại mà để trống mặt trận văn hoá vận của Cộng Sản, là một khiếm khuyết lớn về chiến thuật cũng như chiến lược. Một thất bại rất khó sửa chữa vì chữ nghĩa, ngôn ngữ, văn hoá là phạm trù tối quan trọng đối với cá nhân, gia đình, cộng đồng và xã hội. Đó là quyền lực mềm, hiệu năng đôi khi còn mạnh hơn, hữu hiệu hơn tiền bạc, vũ khí nữa.
Nếu cứ lơ là để cho CS xuất cảng chữ nghĩa CS, lời ca tiếng hát, hình ảnh CS vào các cộng đồng người Việt của Việt Nam Hải Ngoại; nếu cứ coi thường ảnh hưởng của việc coi phim ảnh chuyện ca ngợi CS, thời trang thiếu vải của nghệ sĩ thiếu văn hoá trong nước, đọc báo một chiều của CS trên Internet, nghe “phát biểu” của cán bộ, đảng viên CS trong nước nói nhanh như nuốt chữ, cướp lời người khác, rồi quen miệng, quen tai dùng “từ CS” như “bức xúc, nhất trí, đồng tình, vô tư vượt đèn đỏ, tiệc tùng hoành tráng” -- thì CS không cần tuyên vận, CS không cần tuyên truyền quốc ngoại, người Việt hải ngoại cũng bị nhuộm đỏ, bị Nghị Quyết 36 chi phối hồi nào không hay.
Do vậy rất hợp tình, hợp lý khi nhận thức văn hoá hay lối sống chung của người Việt Quốc Gia gốc tỵ nạn CS trên đất Mỹ khác sắc thái văn hoá CSVN trong nước. Người Việt Quốc gia có biểu tình chống Cộng sản bán đất dâng biển, quốc tế vận ủng hộ các tôn giáo và đồng bào đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền VN. Có vận động hạ lá cờ máu của CS xuống và giương cao quốc kỳ VN nền vàng ba sọc đỏ lên để chánh quyền các nước có người Việt định cư thừa nhận, v.v và v.v. Ngần ấy việc biểu tình, đấu tranh, vận động rất qui mô, rầm rộ, bền bĩ suốt thời gian tỵ nạn CS mấy chục năm qua; đó là lối sống, là văn hoá đấu tranh, chớ không gì khác hơn.
Người Việt tỵ nạn CS không sống được với CS ở nước nhà VN, di tản ra khỏi nước bị CS tạm chiếm, đã mang hồn thiêng sông núi VN theo mình. Đã thuyết phục nhân dân và chánh quyền Mỹ của hàng chục tiểu bang hàng trăm quận hạt, thành phố công nhận quốc kỳ VN là biểu tượng văn hoá, niềm tin thiêng liêng của người Mỹ gốc Việt. Quốc kỳ ấy được người Việt đấu tranh cho tư do, dân chủ nhân quyền VN, kính trọng thiêng liêng gần như biểu tượng tôn giáo; đó là biểu tượng văn hoá của người Việt Quốc gia chống CS.
Còn cây cờ máu của CSVN dù có bang giao với Mỹ nhưng chỉ ru rú như con gián ngày trong khuông viên 1 toà đại sứ và hai toà tổng lãnh sự và ăn theo ở trụ sở Liên Hiệp Quốc thôi.
Sở dĩ như thế là vì một biểu tượng chỉ được xem là văn hoá khi được nhiều người chấp nhận là “của mình” và đồng ý sống theo chuẩn mực ấy. Cây cờ của CSVN người Mỹ gốc Việt đa số gọi là cờ máu, là “phản văn hoá”, không ai treo trừ CS treo và bắt buộc người dân mà họ thống trị trong nước phải theo.
Bên cạnh những hoạt động qui mô và rầm rộ để bảo tồn và phát huy văn hoá Việt ấy của tập thể người Việt Hải Ngoại, còn nhiều cố gắng âm thầm, kiên nhẫn và can đảm, đòi hỏi nhiều chuyên môn. Mục đích tối hậu cuả những chiến sĩ văn hoá âm thầm này là, một mặt để bảo tồn bản chất và bản sắc văn hóa Việt Nam trong môi trường mới lạ cách nước nhà nửa vòng Trái Đất. Và mặt khác là để phát huy văn hóa cho lớp trẻ hậu duệ sanh ra, lớn lên, ăn học nơi quê hương mới. Làm việc ấy là những thầy cô giáo tình nguyện dạy tiếng Việt ở tại các trung tâm Việt ngữ, chùa, nhà thờ, trụ sở hội đoàn và trên báo chí nữa. Tiếng Việt là con thuyền chánh chuyên chở văn hóa VN. Không có tiếng Việt thì hồn Việt, tâm Việt, đạo Việt, sử Việt, cộng đồng Việt, xã hội Việt, người Việt, dân Việt, nước Việt khó còn.
CSVN rất muốn nhuộm đỏ các cộng đồng người Việt Quốc Gia ở hải ngoại cũng dùng văn hoá vận để tấn công bằng quyền lực mềm và cứng. Mềm qua lời ca tiếng hát, đưa sách báo, phim ảnh qua Mỹ, khai thác tình tự quê hương. Cứng qua âm mưu dùng tiền lũng đoạn cộng đồng, hề hoá các cuộc đấu tranh. Mà Nghị quyết 36 của CS Hà nội là sách lược./.(VA)