Từ một cuộc điện đàm giọng anh Hoàng chập chùng, nhẹ và mỏng như
mây, tôi đang nói chuyện với “Người đi trên mây” có mái tóc bồng trải
cụm rừng trắng ra vũ trụ. Tôi nhắc nhở đến những sáng tác của anh,
có lẽ tôi gợi anh trôi về lãng đãng đại dương ký ức. Những dòng chữ
trong cuốn Văn, sổ tay mùa hè năm 2001 được lần lượt lật ra trước mắt
tôi. Anh viết về những nhặt nhạnh quanh cuộc sống, của mình, của
người, bạn thân cũ, nhận xét, tư duy và quan niệm sống. Sắc bén, nhân
hậu, sáng suốt và thấm đẫm nhiều tư tưởng triết lý nhân sinh là
những đặc thù trong dòng suy tưởng của anh.
Anh đã viết: “Tôi là một người nhà quê. Cái thứ người tưởng là
thành phố mà trời ơi sao nó cải lương đồng bóng [nói như thế là đã
xâm phạm cải lương rồi!].... Tôi càng không phải và không bao giờ là
một nhà trí thức.... Tôi có học đôi ba chữ để đọc để viết. Mẹ tôi
không học chữ nhiều. Cha tôi chỉ học ở đời sống. Tôi học được lòng
nhân của mẹ. Tôi cũng học được cái triết lý của cha: không có gì
lớn mà không bị một cái lớn vượt qua, không có gì đẹp mà không bị
cái đẹp khác lấn át. Cái mình biết bao giờ cũng rất nhỏ. Cái mình
tưởng là chân lý, đôi khi chỉ là một hạt bụi thôi... Hiền lành không
bao giờ đồng nghĩa với sự ngu dốt. Làm thinh không phải là không biết
nói. Bất bạo động không phải là không có khả năng tấn công. Tôi biết
thế nào là một đứa trẻ bụi đời. Tôi từng là một đứa trẻ như thế.”
Mỗi con người sinh ra với một nhân sinh quan khác nhau, tiêu cực, tích
cực, yếm thế hay nhập thế. Người lạc quan luôn nghĩ về mặt tốt của
mọi việc, giữ cách nhìn lạc quan; người bi quan lại luôn nghĩ về mặt
xấu của mọi việc, giữ cách nhìn bi quan. Nguyễn Xuân Hoàng thường
trang trải những nhận xét về cuộc đời, con người và vũ trụ trong
phần lớn những ghi chép, tùy bút hay tác phẩm của anh. Có lẽ anh
mượn tiếng nói của nhân vật “Ông B.” để phản ánh phần nào những bực
bội, áp lực đời sống dấy lên đập vào anh.
Tôi đang có những ngày tháng không vui. Những ngày tháng mà bỗng dưng
giữa đám bạn bè ai cũng nhìn tôi như một con quái vật mang hình dáng
người. Một con quái vật trở mặt, thoắt một cái từ mặt người thành
mặt thú, thoắt một cái từ cái dáng vẻ lương hảo thành tay lưu manh
xảo quyệt, thoắt một cái từ sự thanh tao trở nên thô lỗ cục cằn… Con
quái vật có đủ mọi thứ bề ngoài của một con người bình thường,
nhưng khi nó há miệng ra cho người ta thấy những chiếc răng nanh nhọn
hoắc đầy máu me của mình. Con quái vật có những ngón tay cầm bút
nhưng khi nhìn kỹ đó chỉ là móng vuốt của một thứ Dracula đang bấu
vào cổ người. Tôi vốn không tin có Dracula trong đời sống này. Chẳng
qua đó chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng. Thật ra bây giờ tôi mới
biết tôi đã có một ý nghĩ sai. Thế giới chúng ta quả thật có ma
quỷ, có hồ ly, có Dracula. Dracula sống trà trộn giữa chúng ta. Chúng
nói cười đi đứng sinh hoạt như chúng ta. Chúng luôn luôn than van thiếu
thốn nghèo túng mặc dù chúng không hề túng thiếu. Chúng thích vơ
vét, bốc hốt, thích dí mũi vào đời sống người khác may ra moi móc
chút đời tư để kể lại bằng giọng hả hê. Chúng giống như con dòi
ngúc ngoắc từ một đống phân. Chúng đóng vai một tên có chút kiến
thức nhưng là một thứ kiến thức ăn đong cóp nhặt từ những trang báo,
những cuốn sách chưa kịp tiêu. Những con quỷ Dracula không thể sống nếu
không hút máu của người khác. Nhưng nó sẽ không hút được máu ai nếu
trước hết nó không làm cho người khác tin nó là một con người tử
tế. Người ta cứ tưởng nó mềm như một miếng bông gòn, nhưng thực ra
nó là một cục chì, đất sét. Nó là một con vật thông minh chứa đầy
nọc độc.(Trích “Ở quán cà phê Starbucks”-NXH)
Hinh Chụp trong buổi HỘI THẢO VỀ VĂN HỌC HẢI NGOẠI: THÀNH TỰU VÀ
TIỀM NĂNG (California, 27 tháng 1, 2007), Hội trường Việt Báo. Từ trái
sang: Hoàng Đình Bình, Nguyễn Xuân Hoàng, Trịnh Thanh Thủy, Hoàng
Ngọc-Tuấn, Đặng Thơ Thơ và Nguyễn Thị Thanh Bình.
Tôi thuộc một thế hệ của người đọc sau 1975 nên ít có cơ hội đọc
các tác phẩm của anh được in trước đó. Mới được đọc anh gần đây
(phần lớn những bài được dán lên trang mạng Da Màu), nên góc nhìn
khuyết đi một nửa. Tôi có dịp đi sâu vào thế giới văn chương và tuỳ
bút đằm thắm hương vị triết học của anh. Thấp thoáng đâu đó trong
những tác phẩm, không cốt chuyện, những băn khoăn, kể lể, trăn trở
dưới dạng tự sự nhân vật không đặt tên. Đó có phải là những mảnh
triết lý sống tiềm ẩn trong con người anh không?
Tuổi trẻ của y đâu? Cái tuổi trẻ rồ dại đã cột chặt động cơ phản
lực vào đời sống y, cái tuổi trẻ như con ngựa bất kham lồng lộn hất
y tung lên ngã xuống. Y là chiếc chong chóng xoay mãi xoay mãi không
ngừng. Điều buồn thảm là y không hề thấy chóng mặt. Y tỉnh táo trong
sự quay cuồng và mệt mỏi trong sự bất động.... Y tham lam nhưng lòng
tràn đầy bao dung....... Phải. Chính ở đỉnh chóp đỉnh của đời sống
đó y đụng phải cái tận cùng của đáy huyệt, cùng lúc với vinh quang
y khám phá nỗi nhục nhằn. Ánh sáng ấy chói chang quá làm y mù
lòa....Ta khác nào con bò già ngồi gậm nhấm nhai lại ngọn cỏ quá
khứ, những ngọn cỏ vốn đã úa héo và nghiền nát. Trên đầu ta là
bóng tối của trời đất và trong ta chỉ là vết tích của một thời đã
qua. Y tưởng nước mắt có thể chảy giàn giụa trên mặt mũi y. Dưng
không, như thế thôi. Nhưng chẳng có gì hết. Những giọt nước mắt ấy
cũng không còn nữa trong đời y. Phải có cái gì để khêu gợi y trở
lại thời trẻ tuổi. Tế bào trên đời sống y đã chết cứng dày cộm để
có thể có được một cảm giác. Y đã quá già để nhớ lại tuổi thanh
xuân.....Ta đã quá bạc nhược để làm anh hùng thêm một lần nữa. Y là
một thứ hoa lục bình đang trôi lênh đênh dưới gậm cầu quên lãng.(Trích
Quá khứ một lần nữa-NXH).
Hay,
“Thói quen, tôi coi đời sống như một chuỗi những thói quen, những thói
quen tốt và xấu đan kết vào nhau chằng chịt (….) Thói quen làm ta
dửng dưng hết mọi sự vật, trí tưỡng tượng khô cằn và cảm xúc cũng
trở nên chai cứng” (trang 61). “Đời sống bị bủa vây bởi những đều đặn
nhàm chán, niềm tin cũng đã tàn rữa” (trang 64).(Trích Sinh Nhật-NXH)
Trong cái nhân sinh quan tích cực thời trai trẻ, anh đã bước xuống
đời, nhập thế, phả hết năng lực mình vào đời sống, lồng lộn như con
ngựa bất kham, đi làm, đi dạy. Gót ngựa hồng chùng lại, mắt bị
miếng che giáo dục, đạo đức bắt con ngựa phải đi thẳng một đường. Cương
đã kìm, nhịp phải lỏng, anh lững thững qua các triền xanh đời sống
như một gã lãng tử nhàn du. Đôi khi, tôi trộm nghĩ, đằng sau những
trầm lắng khuôn phép của một nhà mô phạm ấy, thế nào anh chẳng có
những lúc sôi nổi, lãng mạn, day dứt, bão tố trùng trùng? Tuy nhiên
có lẽ các vai trò làm thầy, làm chồng, làm cha, làm chủ bút đã
kềm gót phóng của một con ngựa rừng dại lại để nó chỉ còn gõ
được những vết móng nhẹ nhàng thư thái trên mây.
Trò chơi văn chương đưa anh vào một sân chơi mới với nhiều bè bạn và
những cuộc hành trình bất tận của ngòi viết. Làm chủ bút một tờ
tạp chí văn học là tờ “Văn” cho anh cơ hội đọc nhiều hơn bao giờ hết.
Khi nói chuyện với anh, tôi hay hỏi những kỷ niệm anh có với những
bạn bè thời anh còn điều hành “Văn”. Có thể tàng thức anh nắm giữ
một kho tàng vô tận về những huyền thoại, kỷ niệm, những mẩu chuyện
vui buồn của các văn nghệ sĩ trong các thập niên trước và sau 75 nhưng
với một cá tính khiêm tốn, điềm đạm, chừng mực, anh ít tiết lộ
điều gì.
...... Sau những phút thăm hỏi bệnh tình, tôi muốn tìm những lời quan
tâm an ủi sâu xa nói cho anh nghe nhưng bản tính vụng về làm tôi ngắc
ngứ rồi chuyển qua chuyện văn chương. Tôi hỏi anh về phân đoạn anh viết
trong Sổ tay mùa hè 2001, về cuốn “Lấp lánh sao trời” của Thích Nữ Trí
Hải và những cảm nhận sâu xa khi đọc xong, vì nó trả lời được những
câu hỏi của anh đã đi tìm về hạnh phúc và đời sống. “Anh không nhớ
rõ Thủy ơi”. Anh bảo, anh vừa xong thủ tục Chemo lần đầu mà không
thấy đau. Sarcoma và những cơn đau gầm lên như tiếng vỗ miên man đánh
vào thính giác, xô ngã con người. Sinh, lão, bệnh, tử gom lại phiêu
hốt quật vào không gian, dội xuống cõi người, nổ bùng khắp chốn một
tiếng hải triều âm“khổ”. Có lẽ đốm lửa trong bài thứ 27: Sống Chết
và Thời gian bỗng rực sáng trong tâm thức và anh không còn cảm thấy
đau nữa. Thượng đế ác hay công bằng khi người tạo ra những cơn đau và
những dục lạc song song? Anh loay hoay lý giải, anh nhận thức qua bài
viết của Ni Sư Trí Hải, cuộc đời như đốm lửa chợt loé, chợt tắt.
Biết được cái ngắn ngủi của đời sống và việc tận dụng để có sự
vẹn toàn hạnh phúc. Xem nhẹ cái ta, trấn áp sự ham muốn, vật dục.
Trong cơn bão tố hồng thủy đời anh đang phải chống đỡ này, tôi cầu
mong anh được an lành, vững tay chèo chống, tràn đầy năng lực để vượt
qua. Nhớ điều này nha anh Hoàng, như anh đã viết năm nào,
“Sau cái chết là gì? Là không gì hết. Có chăng là những ngọn gió.
Ngọn gió thổi những lời bay đi. Ngọn gió thổi trả những lời trở
lại”
Đầu năm mới Qúy Mão không ai muốn nghe chuyện xui, nhưng dân gian và báo chí của đảng CSVN lại chỉ nói đến những nguy cơ tiềm ẩn đang đe dọa sự sống còn của chế độ...
✱ HĐ Tham Mưu Trưởng LQ/JCS: Tổng thống Kennedy và Johnson đều không tin tưởng vào các cố vấn quân sự của họ, vì cho rằng các tướng lĩnh và đô đốc thiếu sự tinh tế về mặt chính trị - Giới quân sự bất bình vì "coi lực lượng quân sự là công cụ để thương lượng về mặt ngoại giao". ✱ McNamara: Một khi bổ sung quân số sẽ tăng thêm chi phí về nhân sự, về chính trị và kinh tế do cuộc chiến gây ra, làm suy giảm khả năng của quốc gia một khi cuộc chiến kéo dài. ✱ JCS: McNamara chủ trương tìm kiếm một giải pháp hòa đàm về cuộc chiến - thúc giục Hà Nội đi đến bàn đàm phán hòa bình...
Cái thời bao cấp (thổ tả) ấy, may quá, đã xa như dĩ vãng. Sau khi Đảng dũng cảm nhìn vào sự thực, quyết tâm đổi mới toàn diện, và cương quyết bẻ lái con tầu tổ quốc (theo hướng kinh tế thị trường) thì bộ mặt của xã hội đã hoàn toàn thay đổi ...
Hiệp định về chấm dứt chiến tranh và lập lại hòa bình ở Việt Nam được ký kết ngày 27 tháng 1 năm 1973 tại Paris, gồm có 9 chương và 23 điều khoản. Nội dung mà Chính phủ Hoa Kỳ, Chính phủ VNDCCH, Chính phủ VNCH và Chính phủ CMLTMNVN đồng thuận không phải là thoả hiệp giữa hai phe thắng và thua, mà nhằm quy định việc ngưng mọi cuộc giao tranh, Hoa Kỳ rút quân trong vòng 60 ngày ra khỏi Việt Nam, QĐNDVN được ở lại miền Nam; bù lại, Hà Nội trao trả các tù binh Hoa Kỳ, VNCH và MTGPMN cùng hoạt động trên lãnh thổ của mình...
Tại sao rất ít người Việt đọc sách Việt? Tôi muốn nói đến sách văn chương, sách triết học, sách khoa học. Đây là ba nguồn kiến thức, tư tưởng lớn của nhân loại. Nếu lấy ra hết ba loại hiểu biết này, con người chỉ là đàn bò nhai lại và tranh cãi. Nếu một người không có hiểu biết nào từ ba nguồn cung cấp trên, người đó không thể khác hơn con bò. Tuy nhiên, việc này không bao giờ xảy ra.
Hôm thứ Sáu 13/1/2023 vừa qua, Tổng thống Hoa Kỳ Joe Biden tiếp Thủ tướng Kishida Fumio của Nhật Bản tại phòng Bầu Dục Tòa Bạch Ốc. Chương trình nghị sự của hai nguyên thủ quốc gia hẳn phải đề cập đến hiểm họa an ninh từ Trung quốc, mà cả hai quốc gia trong thời gian những năm gần đây đều đặt lên trọng tâm hàng đầu
Làm sao để giữ vững tư tưởng trong Quân đội và Công an là vấn đề sống còn năm 2023 của đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN). Lý do vì năm con Mèo (Quý Mão) có Hội nghị Trung ương giữa nhiệm kỳ Khóa đảng XIII, dự trù vào khoảng tháng Sáu, để bỏ phiếu tín nhiệm các cấp Lãnh đạo từ Trung ương xuống địa phương. Cuộc bỏ phiếu này sẽ là cơ hội cho các cấp tranh đua, chạy chức, chiếm quyền lãnh đạo. Và kết quả cuộc bỏ phiếu này sẽ đặt nền tảng cho Đại hội đảng khóa XIV để bầu lên Tổng Bí thư và Bộ Chính trị mới nhiệm kỳ 2026-2031...
Chứ chả lẽ cái chết thảm thiết của bà Cát Hanh Long và của hàng bao nhiêu triệu lương dân khác nữa (ở khắp ba miền đất nước, từ hơn nửa thế kỷ nay) thì đất/trời có thể dung tha được hay sao?
✱ Lê Đức Thọ: Bây giờ về phần thỏa thuận chúng tôi đã đồng ý, chúng ta sẽ tiến hành như thế nào? ✱ Kissinger: Để tránh nhầm lẫn, chúng tôi sẽ đánh máy lại từ tiếng Anh của chúng tôi và ông có một bản sao của bản văn. Chúng tôi sẽ nỗ lực tận tâm nhất để đảm bảo rằng mọi thứ chúng ta đã đồng ý đều được hợp nhất. ✱ TT Thiệu: Nếu chúng tôi không thể ký thỏa hiệp này trước cuộc bầu cử, thời liệu Hoa Kỳ có cần phải công bố cho người dân biết rằng họ vẫn có ý định ký kết thỏa hiệp này không? ✱ TT Nixon: Tôi phải có câu trả lời của ông (TT Thiệu) trước 1200 giờ Washington, ngày 21 tháng 1 năm 1973...
Sau 13 năm, cuối cùng thì Bác sĩ David Sinclair và các đồng nghiệp đã tìm được câu trả lời cho câu hỏi: Điều gì thúc đẩy quá trình lão hóa? Trong một nghiên cứu được công bố trên tạp chí Cell vào ngày 12 tháng 1 năm 2023, Sinclair, giáo sư di truyền học và đồng giám đốc của Paul F. Glenn Center for Biology of Aging Research tại Trường Y Harvard (Harvard Medical School), đã phác họa ra một chiếc đồng hồ lão hóa, khi ta vặn chiều kim là có thể đẩy nhanh hoặc đảo ngược quá trình lão hóa của các tế bào.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.