Hôm nay,  

Chuyện Trong Nhà Ngoài Ngõ:

19/03/201100:00:00(Xem: 15320)

Chuyện Trong Nhà Ngoài Ngõ:

Tuổi Đem Theo Cả Sa Mạc...

Trương Ngọc Bảo Xuân

Sáng nay, chị Diệu cứ chốc chốc lại đứng lên, bước tới nhìn cái độ kế gắn trên tường dán sát cặp mắt cận thị hơi nặng vô, coi trong phòng bao nhiêu độ. Cả buổi sáng chị cứ nhấp nha nhấp nhổm đứng ngồi không yên. Nhìn cái độ kế thấy nhiệt độ trong phòng là 72 độ f như mọi ngày, nghĩa là rất đều hòa, đối với vài người có hơi lạnh lạnh nữa à, chị trở lại bàn ngồi phịch xuống bực bội. Chị lục lục trong tủ bàn viết lôi ra cây quạt giấy rồi quạt xành xạch. Quạt ngay vô mặt tóc tai dựng đứng rồi tréo tay ngược ra sau dở áo quạt vô lưng, rồi quay ngược lại quạt vô mặt. Cứ thế mà quạt quạt rồi thở phì phì ra rồi quạt quạt làm ai nấy trong phòng thấy cũng chóng mặt luôn, cùng ngưng tay làm việc, ngó chị, trong bụng thầm nói "bà nội nầy"! Chẳng đặng đừng, chị Minh hỏi:

-Bộ nóng lắm hả" trong phòng đang lạnh thấy mồ.

Cô Nancy khoái xen vô chuyện, nhìn chị Diệu, cười cười:

-Ố ô! chị tới tuổi chưa" tới tuổi "đi đâu cũng đem theo cả cái mùa hè" chưa nè"

Chị Minh thêm vô một câu chết người:

-Ạ ạ ạ… và đem theo cả cái sa mạc, từng bước đi cát rơi lợt đợt… khô như cát ấy.

Cô Hoa trợn mắt nhướng chân mày, hỏi vọng qua:

-Mấy chị nói chuyện gì vậy, tôi chẳng hiều. Chị Diệu thì quạt Nancy biết rành về tuổi nầy tuổi nọ còn chị Minh thì thì thì… cái gì mà sa mạc cái gì mà có cát trong đó nữa vậy" xung quanh chuyện chỉ là hễ nóng thì quạt hễ lạnh thì trùm"""

Chị Minh cười ngất:

-Uí giời! ngây thơ quá. Ngây thơ cụ, có phải không, cô em giả nai"

Cô Hoa nói:

-Giả nai cái con khỉ. Không biết thiệt mờ. Không biết mới hỏi.

Ngồi bàn bên kia, cậu Johnathan góp chuyện:

-Tôi hiểu tôi hiểu. Mẹ tôi như thế ấy.

Chị Minh nạt:

-Á thôi. Chuyện đàn bà, cậu bịt lỗ tai đi. (xây qua cô Hoa, chị tiếp) -là vầy, chắc chắn là chị Diệu bị "hot flash" rồi. Điều này, tới tuổi dứt "nợ phụ nữ" người bị người không. Nghĩa là cơ thể thay đổi, thiếu kích thích tố cho nên làm ta bất thần bị nóng hừng hực như đàn bà đẻ được hong lửa, nóng đỏ con mắt, xuất mồ hôi hoặc có khi cảm thấy bịnh bịnh mà không rõ bịnh gì, có khi ta bị những triệu chứng như những ngày hành kinh, đau bụng ói mửa nhức đầu váng vất, có khi tóc rụng nhưng mọc râu mép như đàn ông lâu lâu phải đi tiệm cho mấy cô xài sáp nóng mà nhỗ ra đau thấy bà, móng tay móng chân tự dưng vàng khè dầy cộm lên như móng rùa, tánh tình khi nóng khi lạnh có khi quạu quọ vô duyên cớ khiến người chung quanh thấy ghét, ha ha ha… giỡn thôi nha, ghét gì" Thương thấy mồ thì có. Phận đàn bà ai cũng trải qua. Phải vậy không" chị Diệu"

Chị Diệu gật đầu. Chị ngẫm nghĩ, ủa mà tôi chưa dứt đường tơ mà, sao bị "hot flash"" Chị nói ra miệng:

-Nhưng, tôi chưa dứt hẵn mà, sao lại bị" hay là tôi trúng gió"

Nancy lắc đầu:

-Thôi thôi chị Diệu ơi, sao lần nào bịnh chị cũng bảo là "trúng gió"" trúng gió là trúng thế nào" bịnh là bịnh. Em không tin chuyện trúng gió trúng phong hàn gì đó của mấy chị đâu. Mẹ em, mới đây phải vào nhà thương đặt máy trợ tim kìa. Từ nào đến giờ mỗi lần má em bịnh thì mấy chị của em xúm lại cạo gió nhìn lằn ngang kẻ dọc mà đau lòng rồi trùm mền xông hơi lá thuốc, nói là bị trúng gió; lần nầy, khi má em bị xỉu bất tử, gọi 911đưa vào nhà thương, bác sĩ theo dõi nhịp tim đập trong hai ngày, biết ra là má bịnh yếu tim đó.

Chị Diệu nói:

-Cô sinh trên xứ Mỹ, dĩ nhiên cô không tin vụ "trúng gió" là phải thôi, tôi sống thời thơ ấu bên nhà, có phải mỗi lần bịnh là đi bác sĩ nhà thương đâu, mà không cạo gió xông hơi" Nước nghèo nhà nghèo khác nước giàu, con người được săn sóc triệt để. Ý tôi muốn nói là mấy hôm trước tự dưng gió nổi lên dữ dội tôi lại lẩn thẩn ngoài sân dọn dẹp cả ngày xuất mồ hôi rồi luồng gió từ đâu thổi tới chừng bị rùng mình mấy lược mới vô nhà, có lẽ bị cảm rồi.

Cô Hoa hỏi:

-Nếu bị cảm sao chị còn đi làm"

Chị Diệu nói:

-Nhưng, sáng nay thức dậy khỏe ru mờ, có thấy bịnh hoạn gì đâu mà nghỉ" Vả lại tôi đã xài hết giờ bịnh của tôi rồi. Thật sự mà nói, tôi vài ba tháng vẫn còn cái "nợ phụ nữ" dây dưa chớ chưa dứt hẳn.

Chị Minh nói:

-Người vầy người khác. Có lẽ chị được cơ thể tử tế báo trước sơ sơ, khởi đầu ấy mà. Thôi. Nếu nóng thì cứ quạt, ai cản đâu.Vậy đi. Miễn là đừng trở nên cáu kỉnh khó chịu thì ai cũng thương, phải không các bạn"

Mọi ngừơi cùng gật đầu ừ à okay thông cảm. Đàn bà với nhau mờ./.

Trương Ngọc Bảo Xuân

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.

LTS: Mời quý vị nghe bài phát biểu của Dân Biểu Liên Bang Derek Trần tại Hạ Viện Hoa Kỳ sáng thứ Ba 29 tháng Tư, 2025 về Dấu Mốc 50 Năm Tháng Tư Đen.



***
Kính thưa Ngài Chủ Tịch Hạ Viện, 

Hôm nay tôi xin được phép phát biểu trong vài phút để chia sẻ một điều rất quan trọng đối với cộng đồng người Việt hải ngoại.

Tháng Tư Đen – không chỉ là một ngày buồn trong lịch sử, mà còn là dấu mốc nhắc nhở chúng ta về một ngày tang thương, khi chúng ta mất tất cả – mái ấm, quê hương, cuộc sống, và cả tương lai ở mảnh đất mà ta từng gọi là tổ quốc.

Cách đây 50 năm, vào ngày 30 tháng 4 năm 1975, miền Nam Việt Nam rơi vào tay chế độ cộng sản. Khi đó, Mỹ đã di tản khoảng 6.000 người, bao gồm cả người Mỹ và người Việt, đến nơi an toàn. Rồi hàng trăm ngàn người Việt khác cũng lần lượt vượt biển ra đi, không biết phía trước là gì, chỉ biết phải rời đi để tìm sự sống.

Những người còn ở lại đã phải chịu cảnh sống ngày càng khắc nghiệt dưới chế độ cộng sản. Nhiều người bị đưa vào trại cải tạo – không chỉ mất nhà cửa, mà mất cả tự do, nhân phẩm, và không ít người mất luôn cả mạng sống.

Đây là một ngày đau buồn. Một ngày để chúng ta tưởng niệm, suy ngẫm, và để nhìn lại tất cả những gì đã mất.

Có hơn 58.000 lính Mỹ và hơn 250.000 binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh. Những người này đã chiến đấu và ngã xuống vì tự do. Họ xứng đáng được chúng ta biết ơn mãi mãi. Chúng ta tưởng niệm không chỉ những người lính, mà còn hàng triệu người dân vô tội đã chết trong chiến tranh, những người bị đàn áp sau ngày 30 tháng 4, và những người bỏ mạng trên biển trong hành trình vượt thoát.

Chúng ta có trách nhiệm sống xứng đáng với sự hy sinh của họ — bằng cách sống trọn vẹn và sống có ý nghĩa trong cuộc đời mới này.

Tôi là một trong hàng trăm ngàn người Mỹ gốc Việt được sinh ra trong những gia đình tị nạn – những người cha, người mẹ ra đi tay trắng, chỉ mang theo niềm hy vọng. Nhưng họ không để hành trình khổ cực ấy định nghĩa cuộc đời mình ở Mỹ. Họ xây dựng cộng đồng mạnh mẽ, thành công, và luôn giữ gìn bản sắc, lịch sử dân tộc.



Và hôm nay, sau 50 năm, chúng ta không chỉ tưởng niệm mà còn tự hào về những gì cộng đồng người Việt đã làm được. Từ tro tàn chiến tranh, chúng ta đã đứng dậy và vươn lên.

Chúng ta có những người gốc Việt làm tướng, đô đốc trong quân đội Mỹ, có nhà khoa học đoạt giải thưởng lớn, doanh nhân thành công, giáo sư, bác sĩ, nghệ sĩ – ở mọi lĩnh vực. Từ người tị nạn, chúng ta đã viết nên câu chuyện thành công chỉ trong vòng năm mươi năm.

Nhiều người trong số họ là con em của thuyền nhân – hoặc chính là những người vượt biển. Họ là minh chứng sống động cho tinh thần không chịu khuất phục, không ngừng vươn lên của người Việt.

Riêng tôi, là người Mỹ gốc Việt đầu tiên đại diện cho cộng đồng Little Saigon ở Quận Cam trong Quốc Hội. Tôi rất vinh dự và cảm thấy trách nhiệm nặng nề khi mang theo câu chuyện lịch sử của chúng ta. Little Saigon – nơi có cộng đồng người Việt lớn nhất thế giới – là biểu tượng sống động cho nghị lực, cho hy vọng, và cho tinh thần vượt khó.

Tôi nối bước những người đi trước – những lãnh đạo người Việt ở California và khắp nước Mỹ – những người đã mở đường để thế hệ chúng tôi có thể tiếp bước. Tôi là người thứ ba gốc Việt được bầu vào Quốc hội, sau Dân biểu Joseph Cao ở Louisiana và Nữ dân biểu Stephanie Murphy ở Florida. Tôi không quên rằng mình đang tiếp nối di sản mà bao người đã hy sinh để giữ gìn.

Mỗi ngày, tôi đều nhắc mình rằng: Chúng ta phải giữ gìn câu chuyện này, phải kể lại trung thực, để không ai – kể cả chế độ cộng sản – có thể viết lại lịch sử của chúng ta.

Tôi mong các đồng nghiệp trong Quốc Hội hãy cùng tôi không chỉ tưởng nhớ những nỗi đau mà chúng tôi đã trải qua, mà còn tôn vinh tinh thần bất khuất của người Việt Nam. Hãy vinh danh các cựu chiến binh – cả Mỹ và Việt Nam Cộng Hòa – những người đã hy sinh cho tự do.

Và trong ngày kỷ niệm đau thương này, hãy cùng nhau nhắc lại cam kết: giữ vững các giá trị quan trọng nhất – dân chủ, nhân quyền, và khát vọng sống tự do.

Xin cảm ơn quý vị, tôi xin kết thúc phần phát biểu.

Derek Trần

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.